Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 54: Chương 54:




 
“Có là có, không có là không có.” Thịnh Nhiễm lộ ra vẻ mặt kỳ quặc, “Loại chuyện này, sao lại có lẽ?”
 
“Bởi vì nói thật, tớ cảm thấy là có. Nhưng...” Cô rất rối rắm, “Ấn tượng của tớ rất mơ hồ, xong chuyện rồi còn hoài nghi, đoạn kí ức kia là mình tự tưởng tượng ra.”
 

Sinh nhật hai mươi hai tuổi của Cận Dư Sinh, cô uống quá nhiều.
 
Trong trí nhớ, hình như cô đã nói gì với anh, trong căn nhà của anh, Cận Dư Sinh cẩn thận từng chút một hôn cô. Sau khi tỉnh lại, cả người giống như bị cắt rời từng khúc, mà kí ức về buổi tối trước đó, chỉ là mấy mảnh chắp vá rời rạc.
 
Cô chỉ nhớ anh hôn cô, giống như phát điên mà hôn lên khắp mọi nơi.
 
“Vấn đề là, nếu đã...” Thịnh Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, “Không thể không có chút dấu vết nào, cho dù cậu đầu óc chậm chạp, chẳng lẽ thân thể không cảm nhận được?”
 
“Tớ cảm nhận được mà.” Cô tỉnh lại, cũng không thấy dấu vết nào trên người mình.
 
Nhưng mà...
 
Thẩm Trĩ Tử trợn tròn mắt: “Nhưng khả năng khác cũng nhiều lắm, có thể anh ấy ôm tớ ngủ một đêm, cơ khát khó nhịn mà hôn tớ, nhưng không làm tới bước cuối cùng; Cũng có khả năng, anh ấy đã dùng loại thuốc phụ trợ nào đó... tóm lại, tớ không có chút ấn tượng nào với quá trình đó hết, cho nên không thể dựa vào kết quả mà đẩy ngược quá trình.”
 
Một ngụm máu to nghẹn ngay trong họng Thịnh Nhiễm: “... Cậu, cậu nói có lý.”

 
“Nhưng mà,” Cô ngập ngừng, vẫn không thể hiểu nổi, “Cậu làm gì mà không hỏi thẳng cậu ta?”
 
“Muốn hỏi lắm chứ, nhưng tớ... tớ không dám.” Thẩm Trĩ Tử rối rắm cắn ống hút, “Nếu không có, chẳng phải tớ rất xấu hổ à.”

 
“...”
 
“Vả lại ngày đó, tớ vừa tỉnh lại đã nhận ra mình đang nằm trên giường trong nhà anh ấy, nhưng bên cạnh lại không có ai. Anh ấy chỉ để lại một tờ giấy nhắn, kêu tớ ăn cơm trước, đừng đợi.”
 
“Nếu đêm trước thật sự xảy ra gì gì đó...” Cô nuốt nước miếng, “Sao anh ấy có thể lãnh khốc vô tình như vậy?”
 
“...”
 
“Còn nữa, thực ra là tớ cúp học chạy tới đón sinh nhật với anh ấy, không dám nói cho anh ấy biết... kết quả buổi chiều bị thầy phát hiện, kêu tớ về trường ngay. Cho nên... tớ không đợi anh ấy về nhà, đã chạy rồi.” Thẩm Trĩ Tử căng thẳng, “Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy giống như tớ ngủ xong rồi bỏ chạy.”
 
“Tớ không có mặt mũi nhắc đến.” Cô lúng túng, “Cho nên vẫn cứ luôn treo ở đó, cả hai đều giả bộ hồ đồ.”
 
Thịnh Nhiễm sửng sốt nửa ngày, thở dài cảm thấy đã hỏi đủ: “Hai vị thật giỏi.”
 
Sao cả hai lại ngu ngốc tới mức độ này.
 
“Có điều...” Ngừng một lát, cô sâu xa nói, “Tớ và Thẩm Trạm, nếu cũng có thể hồ đồ như hai cậu, biết đâu lại tốt đẹp.”
 
Thẩm Trĩ Tử lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
 
“Tình yêu của cậu khiến Cận Dư Sinh trở thành một con người khác.” Cô nhìn tay Ghita trên bục, trong mắt lộ ra vẻ cô đơn khó hiểu, “Tớ rất hâm mộ cậu ta, cũng rất hâm mộ cậu.”
 
“Tớ với Thẩm Trạm vĩnh viễn không thể giữ được trạng thái tình cảm như vậy, bởi vì cậu ấy từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ đánh giá đối với tớ, một khi cán cân nghiêng lệch, cậu ấy sẽ an toàn rút lui.”
 
“Cậu ấy cao cao tại thượng, kiêu ngạo tự đại, vĩnh viễn không chịu cúi đầu, không chịu yếu thế.”
 
Không muốn vẫy đuôi lấy lòng, không muốn nhìn thẳng về phía trước mà yêu.
 
Kết quả, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chẳng thông minh hơn ai.
 
Bên tai vang lên tiếng nhạc chậm rãi, cô cúi đầu, thấy ca sĩ trong bar ôm ghita, thanh tuyến khàn khàn, đang hát một bài của Dương Thiên Hoa.
 
Chỉ mong cùng anh ngồi trong xe đi tới tương lai/ Dù xe hỏng cũng không buông tay/ Bất luận trải qua thương tổn gì/ Do em quyết định yêu hay không yêu...
 
Cầu xin ông trời làm người tốt mười phút/ Ban cho em nụ hôn của anh/ Như thương hại tội nhân...
 
Dưới ánh sáng mờ ảo.
 
Thịnh Nhiễm bật cười, rũ mắt thở dài: “Anh ta thật đáng thương.”
 
Ngừng một lát, lại thấp giọng bổ sung.
 
“Tớ cũng thế.”
 
***

 
Khi Cận Dư Sinh tới đón Thẩm Trĩ Tử, đêm đã về khuya.
 
Bóng đêm đặc sệt, tiếng đài FM bị chỉnh xuống thật thấp, Thẩm Trĩ Tử có chút phiền muộn. Bản tin buổi tối cũng đang đưa tin vụ máy bay hạ cánh khẩn cấp, đem câu chuyện thoát khỏi cái chết trong gang tấc hình dung thành kỳ tích trong lịch sử ngành hàng không, nguyên nhân của sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra.
 
Cận Dư Sinh im lặng lái xe, bóng sáng chia sườn mặt thanh tuấn của anh thành hai phần sáng tối.
 
Qua một lúc lâu, cô li3m môi, nhỏ giọng mở miệng: “Hôm nay em gặp Nguyễn Nam Tinh, cảm thấy cô ấy rất trẻ trung, trẻ trung thật tốt.”
 
Cận Dư Sinh thoáng ngập ngừng, nhịn không được nói: “... Em cũng không già.”
 
Rõ ràng cô chỉ lớn hơn Nguyễn Nam Tinh hai tuổi.
 
“Nhưng người càng trẻ, lựa chọn càng nhiều.”
 
Cận Dư Sinh trầm mặc, cân nhắc ý của cô.
 
“Hồi còn ở học viện hàng không, em gặp một cô gái, thành tích thi đại học thấp hơn em vài điểm, không vào được lớp phi công của đại học P.” Cô khẽ nói, “Từ năm nhất cô ấy đã cùng bạn trai yêu xa, nhưng tới năm tư, rốt cuộc hai người vẫn chia tay.”
 
Mười ngón tay Cận Dư Sinh nắm chặt bánh lái, nhẫn nại, không nói gì.
 
“Tối hôm đó, cô ấy ngồi trong kí túc, không mở đèn, khóc một mình.” Cô chạm rãi kể, “Cô ấy nói với em, cậu bạn trai kia nói, kỳ thực cậu ta rất ghét yêu xa, đã sớm không còn muốn ở bên cô ấy nữa, cậu ta vẫn luôn chờ cô ấy mở miệng nói chia tay.”
 
Cận Dư Sinh không nhịn được nữa, rất muốn hỏi, vậy thì sao?
 
Nhưng lời nói ra khỏi miệng, lại thành: “Ừ.”
 
Cô bắt đầu không đầu không đuôi: “Vừa rồi Thịnh Nhiễm cũng nói với em, cô ấy và Thẩm Trạm cũng chia tay rồi.”
 
“Em rất sợ, có đôi lúc nghĩ...” Thẩm Trĩ Tử vẻ mặt mê man, túm tóc, “Lỡ như đến cuối cùng chúng ta không đến được với nhau, liệu anh có cảm thấy, em đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của anh không.”
 
Lời vừa nói khỏi miệng, một trận âm thanh ma sát chói tai vang lên, xe thắng gấp lại. Thân người cô lao mạnh về phía trước, lại được đai an toàn kéo trở về, bộp một tiếng, nặng nề ngã lên ghối mềm trên ghế.

 
Đầu cô trắng lóa lên trong vài giây, ngay sau đó lại bị người kia bắt ép quay sang.
 
Cận Dư Sinh hô hấp bất ổn, giọng nói ẩn nhẫn mà khắc chế: “Em có ý gì.”
 
Đôi mắt anh đen như mực, ánh đèn chiếu không vào, ở nơi sâu thẳm yên lặng ủ gió lốc.
 
“Em... em chỉ nói sự thật.” Thẩm Trĩ Tử vô thức run rẩy, muốn nhảy xuống xe chạy trốn, “Anh hiểu được không? Bởi vì em thật sự rất thích anh, cho nên...”
 
“Thẩm Trĩ Tử.” Anh nâng mặt cô, trầm giọng ngắt lời, “Anh nghĩ, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
 
“Em không thể ngủ xong rồi chạy mất.”
 
Cô ngẩn người, đầu nổ ầm một tiếng.
 
... Vậy là thật sự có?!
 
Cô giật mình, nói không lựa lời: “Nhưng em, em không có ấn tượng...”
 
Mắt anh đen kịt, vẻ mặt lạnh đến dọa người, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối.
 
Giây tiếp theo, anh buông cô ra, rút khóa xuống xe, lôi cô từ trên ghế phó lái ra ngoài: “Xuống xe.”
 
Thẩm Trĩ Tử chợt phản ứng lại, kinh hãi lúng túng: “Cận Cận Cận Dư Sinh em không có ý đó——”
 
“Không sao.” Anh vác cô lên, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, “Anh giúp em nhớ lại.”