Đừng Nên Gặp Lại

Chương 40-1: Phòng trộm 3 (1)




Gương mặt thanh tú của Trịnh Đạc vừa ngẩng lên, hỏi:

– Ai?

– Người cứu em đó.

Đối phương lập tức phản ứng:

– Chắc là không sao, anh nghe nói bỏng không nghiêm trọng lắm, em đừng để trong lòng.

– Luôn muốn giáp mặt cám ơn người ta mà.

Trịnh Đạc bắt đầu có chút bội phục Kỷ Tùy Châu. Không ngờ người này rất biết kiềm chế bản thân, chuyện này lại có thể giấu nhẹm không phơi bày ra.

Đang định nói tiếp, có tiếng mở cửa truyền đến, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đi vào, ánh mắt không khỏi dừng trên hai người họ một lát, rồi lập tức vào phòng của mình.

Tuy là quang minh chính đại, nhưng Doãn Ước vẫn cảm thấy ngại ngùng. Cũng may phục vụ phòng gần như đưa thức ăn đến cùng thời điểm, có thêm một người ngoài, bầu không khí thoải mái hơn nhiều.

Trịnh Đạc kéo Doãn Ước ngồi xuống ăn, nhớ đến chuyện gì đó lại gọi điện cho Phương Thành Tựu. Gọi hai cuộc không có ai nhận máy, không khỏi nhíu mày:

– Thành Tựu sao lại không bắt máy.

Đúng lúc Kỷ Tùy Châu từ trong phòng đi ra, đang thong dong xắn tay áo sơ mi, tiếp lời Trịnh Đạc nói:

– Đang mở đại hội an toàn.

– Là gì?

– Nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, hơn nữa lúc trượt tuyết, nhất định phải đội nón bảo hộ.

Doãn Ước liếc anh một cái, anh cũng nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, có chút mùi vị muốn phân cao thấp. Doãn Ước tự nhận mình không đánh lại đối phương, vừa định nhận thua đã thấy ánh mắt Kỷ Tùy Châu chủ động hòa hoãn, mỉm cười với cô.

Nụ cười kia thật rạng rỡ, có thể hòa tan trái tim của người khác.

Doãn Ước bị trêu chọc có chút thất thường, chờ đến khi hoàn hồn Kỷ Tùy Châu đã đi ra ngoài. Anh cởi đồ trượt tuyết nặng nề ra, thay âu phục, xuống lầu đi họp cùng Hạ Tịch.

Hôm nay có đối tác mời ăn cơm, họ cùng nhau tham dự.

Nhất Phẩm có công ty ở thành phố H, nên đã phái tài xế đến đón. Hạ Tịch mời Kỷ Tùy Châu lên xe, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh anh, mùi nước hoa thoang thoảng liền nhẹ nhàng lan tỏa.

– Mùi hương dễ chịu không?- Cô hỏi Kỷ Tùy Châu.

– Cũng không tệ lắm.

– Mắt chọn của em luôn luôn không tệ- Cô quay đầu qua thoải mái nhìn anh- Bao gồm cả anh.

– Đừng xem tôi như hàng hóa.

Hạ Tịch mỉm cười, gương mặt xinh đẹp thật trang nhã. Lúc cô lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút thỏa hiệp:

– Như vậy đi, chúng ta kết hôn nhé.

Hai tay Kỷ Tùy Châu khoanh trước ngực, nhướn mày:

– Nghĩ kỹ rồi chứ?

– Chưa nghĩ kỹ, chỉ là không muốn vuột mất anh. Hay chúng ta kết hôn trước đi, rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm.

– Cái đó muốn bồi dưỡng cũng không được đâu.

– Vậy… Anh sống của anh, em sống của em. Anh thích cái cô tên Doãn Ước đúng không, anh có thể nuôi cô ấy, em sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao vợ chồng như vậy nhiều lắm, có thêm chúng ta nữa cũng không sao.

Kỷ Tùy Châu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt trầm tư, hồi lâu sau, giọng anh trầm thấp thốt ra:

– Tôi không cưới người tôi không yêu.

Lời nói vô tình, suýt nữa làm Hạ Tịch rơi nước mắt. Nhưng cô dù sao cũng không phải kẻ tầm thường, cứng rắn nuốt nước mắt trở vào. Cô mở sổ ghi chép ra giả bộ như viết cái gì, viết viết rồi lại dừng bút trầm tư, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

– Em cũng không muốn lấy người không yêu em. Nhưng mà chuyện này rất khó, anh muốn hoặc không muốn em, không chừng em sẽ phải lấy Giang Thái. So với người đàn ông chơi bời với vô số phụ nữ, chi bằng gả cho anh, ít nhất anh rất chung thủy. Một lòng chỉ nuôi một cô tình nhân.

Kỷ Tùy Châu nghĩ đến bộ dạng của Doãn Ước, không khỏi cười thành tiếng. Doãn Ước mà làm tình nhân, vậy mới là gặp quỷ. Bộ dạng ghen tuông của cô xưa giờ chắc hẳn Hạ Tịch chưa từng thấy, cãi nhau với anh có thể bật tung nóc nhà ném đi.

Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, cô cũng trở thành một người giỏi che giấu tâm sự.

Cô và Trịnh Đạc… Kỷ Tùy Châu lại có chút đắn đo không chắc.

Doãn Ước ăn cơm xong liền về phòng mình, một mình ở một phòng thật trống trải. Hà Mỹ Hi gọi điện thoại kêu cô đi ăn, cô lấy cớ ăn rồi từ chối. Trong điện thoại Hà Mỹ Hi có hơi do dự, hỏi đông hỏi tây nửa ngày mới hỏi đến tình hình của Trịnh Đạc.

– Không sao, bác sĩ khám hết rồi.

– Thật không sao à?

– Cậu đối với bác sĩ Trịnh, hình như đặc biệt quan tâm nhỉ- Doãn Ước thấy lạ.

– Không thể nào. Là bạn của Phương Thành Tựu mà, hỏi thăm thêm vài câu thôi. Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý gì với anh ta đâu.

Giấu đầu lòi đuôi, Doãn Ước cũng không vạch trần cô, chỉ là có chút lo lắng thay cho Phương Thành Tựu. Loại chuyện thế này rất cấm kỵ.

Bật ti vi xem một lát, Doãn Ước có hơi buồn ngủ. Đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, điện thoại lại reo, vẫn là Hà Mỹ Hi. Giọng nói có hơi khác lúc nãy, hơi bay bổng.

– Ở đâu vậy?

– Quán bar, đến đây uống rượu với mình đi.

Doãn Ước đưa tay lên xem đồng hồ, đã gần đến tám giờ. Gần đây cảm xúc của Hà Mỹ Hi bất ổn, cô có hơi lo lắng cho đối phương.

Cúp máy, cô mặc thêm áo khoác ra ngoài, lúc đến quán bar, Hà Mỹ Hi đã uống không ít, đang cầm ly rượu ngồi trước quầy bar chọc ghẹo anh pha chế trẻ trung.

Anh pha chế có chút huyết thống ngoại quốc, lúc cười mặt mày đưa tình, khi nói chuyện tay đã đặt lên mu bàn tay của Hà Mỹ Hi. Doãn Ước mau chóng tiến lên, tỉnh bơ chen vào giữa hai người họ.

– Bạn yêu, cậu đến rồi à.

Doãn Ước cười với anh pha chế, muốn một ly nước đá.

– Nếu mình không đến, cậu sẽ uống đến chết tại đây đúng không?

– Đùa, tửu lượng mình rất giỏi đấy. Vả lại chỉ là ra ngoài chơi vui vẻ thôi mà, vui thì phải uống rượu.

– Nếu thật sự vui vẻ sao lại không gọi Lão Phương nhà cậu cũng đến.

– Anh ta không được- Hà Mỹ Hi xua tay- Anh ta mà đến, mình sao được nói chuyện yêu đương với anh đẹp trai này, làm bóng đèn à.

Doãn Ước nhớ đến hôm qua hai người còn đúc thức ăn cho nhau, tình cảm thật là lật quá nhanh. Cô hơi do dự, nhỏ giọng hỏi đối phương:

– Mỹ Hi, rốt cuộc cậu và bác sĩ Phương làm sao vậy?

– Không sao.

Không sao chính là có sao đấy.

– Có phải có liên quan đến bác sĩ Trịnh không?

– Không liên quan, chúng mình thật sự rất tốt mà- Hà Mỹ Hi vừa thấy nước đá đưa đến, trực tiếp đẩy trả cho anh trai trẻ:

– Đổi rượu cho cô ấy, uống nước gì chứ, nhạt phèo.

Doãn Ước ra hiệu cho đối phương đừng để ý đến cô, lại nói tiếp:

– Vậy thì cậu bị gì, luôn hành động một mình, lúc trước hai người có vậy đâu. Từ lúc Trịnh Đạc đến đây…

– Đã nói không liên quan đến anh ấy mà.

Giọng quá lớn, dọa người bên cạnh hết hồn.

– Mình chỉ ngại anh ta hơi lải nhải, nói mấy lời vô dụng dạy trượt tuyết gì đó, chẳng giống đàn ông gì cả.

– Thật à?

– Thật. Nếu cậu không tin thì bây giờ mình sẽ gọi cho anh ta, kêu anh ta đến đây cùng nhau uống, OK.

Doãn Ước nhìn bộ dạng say khướt của cô bạn, bác bỏ ngay đề nghị này. Uống cái gì mà uống, mau trở về mới đúng.

Khuyên cả buổi cuối cùng mới khuyên được Hà Mỹ Hi cùng vè khách sạn với mình. Hai người bước chân lảo đảo, lúc đi vào thang máy, Hà Mỹ Hi không cẩn thận vấp chân, té đặt mông ngồi xuống đất.

Doãn Ước kéo cô dậy, người say nặng như heo, kéo mấy lần cũng không được. Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, có người đưa tay ra cản, cửa lại lần nữa mở ra.

Kỷ Tùy Châu mới ra ngoài về, cũng uống chút rượu, vừa thấy tình hình này chau mày thật nặng.

Doãn Ước không còn cách nào, lập tức nhờ anh giúp đỡ, lại khuyên Hà Mỹ Hi:

– Cậu mau đứng lên, ngồi trên đất lạnh sẽ bệnh đó.

– Bị bệnh thì sợ gì, mình còn dám giết người, mà sợ bị bệnh sao.

Ăn nói lung tung, nghe đến Doãn Ước đau đầu.

Kỷ Tùy Châu thấy thế bèn đi đến, trực tiếp túm người lên, lại hỏi Doãn Ước:

– Tầng mấy?

– Tầng… mười- Cô nhịn không được lại bổ sung- Anh đừng xem lời nói của cậu ấy là thật nha.

Kỷ Tùy Châu cười không thèm, giúp Doãn Ước dìu người về phòng. Doãn Ước ngửi được mùi rượu trên người anh, muốn hỏi anh đi đâu mới về, nghĩ lại cảm thấy nhiều chuyện quá, nên quay qua chăm sóc Hà Mỹ Hi.

Phương Thành Tựu cũng đến giúp đỡ, hai người bị một người say làm đến đổ mồ hôi, lúc bình tĩnh lại, Kỷ Tùy Châu đã sớm đi rồi.

Hoạt động trượt tuyết hôm sau, Doãn Ước đến trễ một lát, lúc đến bất ngờ nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đã ở đó, đang hướng dẫn một đám con gái trượt tuyết như thế nào.

Bên cạnh còn có mấy bạn nam ganh tị đứng nhìn, biểu hiện rõ ràng không phục.

Nhưng các cô gái lại rất vui vẻ, vây quanh anh ríu ra ríu rít không ngừng, một tiếng chủ tịch Kỷ hai tiếng chủ tịch Kỷ, làm như là bạn bè quen biết nhiều năm lắm rồi.

Cũng có người chụp ảnh gửi cho bạn bè, nhận được nhiều lời trầm trồ tán thưởng.

Chơi đến giờ cơm trưa, còn có người kéo Kỷ Tùy Châu cùng đi. Có người đề nghị ăn lẩu, phần đông đều đồng ý,

Lúc ăn, Kỷ Tùy Châu đương nhiên được hoan nghênh nhất, ai nấy đều chen chúc để được ngồi cạnh anh. Đại thiếu gia họ Kỷ xưa nay lạnh lùng kiêu căng, hiếm khi bình dân một lần, lại được chào đón như thế, ngay cả Doãn Ước cũng vô cùng bất ngờ.

Nhưng cô cũng biết, nhân vật như anh, chỉ cần thể hiện một chút tình hữu nghị với người khác, người theo đuổi sẽ tấp nập. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân cô không muốn thích nữa.

Cô không tiến lên góp vui như những người khác, chỉ lặng lẽ ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, cùng với Trịnh Đạc. May mà hai bàn sát nhau, Hà Mỹ Hi liền chọn một vị trí ngồi đưa lưng về phía Doãn Ước, để tiện trò chuyện với cô.

Vị trí bên cạnh vốn là của Phương Thành Tựu, nhưng không biết tại sao, Kỷ Tùy Châu bỗng đi tới, tự nhiên ngồi xuống.

Anh vừa ngồi xuống, bầu không khí có hơi gượng gạo. Nhất là Phương Thành Tựu, Hà Mỹ Hi bị kẹp giữa bởi một cô gái và Kỷ Tùy Châu, người bạn trai như anh lại không có chỗ để ngồi.

Anh vốn có quan hệ với Trịnh Đạc nên cũng không thích Kỷ Tùy Châu, hiện giờ người này hình như quá mức thân thiết với bạn gái mình, sắc mặt anh bấy giờ rất khó coi.

May mà cô gái ngồi bên cạnh Hà Mỹ Hi thông minh, lập tức nhường chỗ của mình, những người khác lại giảng hòa đẩy Phương Thành Tựu ngồi xuống bên cạnh Hà Mỹ Hi, mới hóa giải bầu không khí gượng gạo vô hình này.

Nhưng cứ như vậy, lúc Doãn Ước dùng bữa có chút thất thần. Trong lòng cô lớn mật suy đoán, Kỷ Tùy Châu sở dĩ ngồi như vậy, là vì để gần với cô hơn một chút. Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị phủ định, Kỷ Tùy Châu là ai, nếu anh thật sự muốn ngồi bên cạnh cô, có thể đi tới ngồi bên bàn cô mà.

Lúc ấy bên cạnh cô còn trống một chỗ, nhưng anh lại không đến. Cho nên anh ngồi như vậy, chỉ có thể là vì Hà Mỹ Hi thôi.

Kỷ Tùy Châu có ý với Hà Mỹ Hi ư? Doãn Ước bị ý tưởng này làm giật mình, cảm thấy chắc mình bị điên rồi. Lòng cô bồn chồn với lấy xiên thịt, tay không cẩn thận đụng vào nồi lẩu bên cạnh, nóng đến cô nhảy dựng.

Trịnh Đạc kế bên lại quay sang hỏi han, những người khác trong bàn cũng phụ họa theo, người bàn sát bên cũng nghe thấy.

Hà Mỹ Hi là người đầu tiên quay sang, hỏi cô:

– Tiểu Ước, cậu bị bỏng à, lấy thuốc bôi không. Hôm đó Kỷ Tùy Châu mua còn dư nhiều lắm, để mình đưa cậu nhé?

Hà Mỹ Hi không giống với những người khác, người khác đều gọi chủ tịch Kỷ, cô lại gọi thẳng tên anh như Doãn Ước, lại còn gọi đến vô cùng tự nhiên.

Doãn Ước xua tay cười nói:

– Không cần, cũng không nghiêm trọng lắm mà.

Vừa định rút tay về, lại bị một bàn tay vươn đến cầm chặt lấy. Kỷ Tùy Châu thêm sức, kéo cô đứng lên khỏi ghế ngồi.

– Có nghiêm trọng hay không do bác sĩ định đoạt, không phải do em.

Giọng điệu của anh như đang dạy dỗ con nít, Doãn Ước chưa kịp cãi lại, đã bị anh lôi đi.

Anh kéo cô đi thẳng đến hiệu thuốc, Kỷ Tùy Châu đưa tay Doãn Ước ra cho dược sĩ xem, hỏi ông nên dùng thuốc gì. Dược sĩ vẫn nhận ra anh, vừa bảo người ta tìm thuốc vừa cười nói:

– Lại mua thuốc cho bạn gái à, cô gái này sao dễ bị bỏng vậy. Chỗ chúng tôi là trượt tuyết mà, không phải miệng núi lửa đâu.

Kỷ Tùy Châu cũng cười, trả lời:

– Lần trước không phải bạn gái.

Dược sĩ ngầm hiểu, lại bắt đầu lắm mồm:

– À, vậy lần này mới phải. Tôi nói rồi mà, lần trước mua râu ria ôm đồm, mua một đống vô dụng. Lần này đích thân dẫn người đến cho tôi xem, chính là xem đúng bệnh hốt đúng thuốc, bôi lung tung không có lợi, làm như vậy mới đúng.

Doãn Ước lần đầu tiên cảm thấy, một người bán thuốc sao có thể dong dài đến vậy.

Không dễ mua được thuốc bôi lên tay, Doãn Ước lẩm bẩm:

– Thật sự rửa nước được rồi, có chút xíu, hoàn toàn chẳng đau gì.

– Đau hay không đau cũng đã đến rồi, nếu không giấm của người nào đó phải ăn đến tận Thái Bình Dương luôn.

Doãn Ước nhủ thầm, không lẽ là đang nói cô.