Đừng Nên Gặp Lại

Chương 92-1




Doãn Ước vào phòng ngồi xuống bên cạnh Trương Tú Lệ, say sưa nhìn Hà Mỹ Hi trong tấm ảnh.

Bất giác đã một năm trôi qua, bạn cô vẫn không rõ tung tích. Cảnh sát còn đang xử lý như một vụ mất tích bình thường, trước khi chưa phát hiện ra manh mối mới, vụ án này sẽ không có bất cứ tiến triển gì.

Thậm chí, sau khi Phương Thành Tựu sa lưới, bởi vì không đủ chứng cứ cho thấy hắn có liên quan đến vụ án mất tích này, cảnh sát cũng không thể lần nữa điều tra theo hướng này.

Nghĩ lại thật ngột ngạt.

Trương Tú Lệ lau nước mắt trên mặt, đặt khung hình sang bên cạnh, kéo lấy tay của Doãn Ước:

– Tôi và ba nó đều là người không có văn hóa gì, cũng chưa từng trải qua nhiều chuyện đời. Cảnh sát nói sao thì chúng tôi nghe vậy. Họ bảo chúng tôi về nhà chờ tin tức thì chúng tôi phải chờ. Nhưng chờ tới chờ lui cũng không chờ được tin tức gì. Cô Doãn, cô thấy có khi nào Mỹ Hi nó mãi mãi không quay về nữa không.

– Sẽ không đâu- Doãn Ước không cần nghĩ nhiều đã phủ định khả năng này- Còn có cháu ở đây, cháu sẽ tiếp tục tìm manh mối, nhất định sẽ tìm được cậu ấy về.

Hiện tại cô có tiền, cảnh sát không tìm thì cô tìm, cho dù sống hay chết, cũng phải tìm trở về, bao gồm cả Triệu Sương nữa.

– Cô đúng là người tốt đó cô Doãn, khó trách Mỹ Hi từng nói, cô chính là người bạn tốt nhất của nó. Con bé bình thường không nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi cũng rất bận rộn, điều kiện trong nhà không tốt, còn phải kiếm tiền cho em trai nó đi học. Trước kia tôi không hiểu, lần này sau khi đến thành phố B tôi mới hiểu được, thì ra thành phố lớn này phồn hoa như thế, khó trách nó không chịu quay về vùng quê nghèo nàn của chúng tôi. Trước kia tôi hay nói nơi này có yêu ma, biến nó thành kẻ xấu, lúc nó mới tới đây không phải như vậy. Hiện giờ nghĩ lại là do nó áp lực quá lớn, nhưng không muốn nói với chúng tôi.

Doãn Ước hiểu được suy nghĩ của Hà Mỹ Hi, một người tỉnh lẻ như cô muốn ở thành phố B lang bạt kiếm sống, quả thật không dễ dàng. Hà Mỹ Hi xem như sống sung túc, một mình kiếm tiền tự nuôi sống mình, còn có thể sống như cá gặp nước như thế. Rất nhiều người bản xứ còn không được như cô ấy.

Nhưng mà một khi dấn thân vào thùng nhuộm, muốn thoát ra cũng khó.

– Dì à- Doãn Ước nhớ đến một chuyện- Cháu muốn hỏi dì một chuyện. Dì có từng nghe Mỹ Hi đề cập đến một cô gái tên Chung Vi không. Tuổi tác không lớn, chừng hai lăm hai sáu tuổi thôi, là người tỉnh Z.

Trương Tú Lệ không hề suy nghĩ, nói ngay:

– Chung Vi hả, tôi biết. Mỹ Hi từng nhắc đến cô ấy với chúng tôi. Nói cô gái đó lần đầu đến thành phố B cuộc sống không quen, nó liền ra tay giúp đỡ. Dù sao nó đến đây cũng lâu rồi, lúc ấy đã có chỗ đứng nhất định ở thành phố này rồi.

– Cậu ấy đến đây từ năm nào vậy dì?

– Sớm lắm, chắc khoảng mười năm đó. Tốt nghiệp trung học xong liền đến đây, rõ ràng thi đậu đại học dưới đó rồi, ngại là chuyên ngành nên không muốn học, mà lên thành phố B kiếm sống. Nếu biết kết quả cuối cùng chính là như vậy, tôi nhất định không cho nó đi.

Nói xong nước mắt lại lưng tròng, Doãn Ước mau chóng rút khăn giấy đưa cho dì ấy.

Hiện giờ có một việc đã làm rõ được, Chung Vi và Hà Mỹ Hi trăm phần trăm có quen nhau, nhưng chuyện Chung Vi bị giết lớn như vậy, Doãn Ước cũng từng nhắc qua với Hà Mỹ Hi, nhưng đối phương lại không tỏ vẻ gì.

Cô ấy cố tình giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Chung Vi, về sau lại có thêm hai đoạn phim ghi hình Kỷ Tùy Châu mang ra, càng khiến Doãn Ước cảm thấy Hà Mỹ Hi có liên quan đến vụ án năm đó của Tùy Ý.

Nghĩ đến Phương Thành Tựu có thể là cố ý yêu đương với Hà Mỹ Hi, tính khả năng của chuyện này liền lớn hơn.

Doãn Ước lại hỏi Trương Tú Lệ:

– Dì, Mỹ Hi có thói quen viết nhật ký không?

Nếu có nhật ký, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối gì đó.

Đáng tiếc Trương Tú Lệ lập tức bác bỏ:

– Không có, nó không thích viết mấy thứ đó. Đi học cũng không học đàng hoàng, sau khi đến đây nó mới nói với tôi, hối hận năm đó không học hành cho tốt. Ở thành phố lớn không gia thế không bằng cấp thật sự rất khó, tôi cũng không biết mười năm qua nó sống như thế nào nữa.

Nói đoạn, Trương Tú Lệ lại lục lọi cái túi của mình. Doãn Ước thấy giờ không còn sớm nữa, nên nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

– Dì, dì có muốn gọi điện cho chú, báo với chú không tiếng không? Chú có biết dì tới chỗ cháu không?

– Không không, đừng nói với ông ấy, tuyệt đối đừng nói với ông ấy. Tôi lén lút một mình đến đây, bị ông ấy tìm được tôi sẽ gặp rắc rối đó.

– Sao vậy, chú và dì cãi nhau à?

Nghĩ đến thái độ Trương Tú Lệ với đàn ông, Doãn Ước cảm thấy không chỉ là cãi nhau đơn giản như vậy.

– Cũng không có gì. Ba con bé tính tình không tốt lắm, hơn nữa sau khi con gái gặp chuyện, tâm trạng ông ấy không tốt sẽ ra tay không biết nặng nhẹ. Hôm nay còn cãi nhau muốn đốt hết đồ đạc của con gái, lúc đó tôi mới quýnh quáng lên, cầm đồ đạc chạy đi. Cũng là tôi từng nghe Mỹ Hi đề cập đến chỗ ở của cô, nên tôi tìm đến. Đó là nhà của ông nội cô, gặp được dì giúp việc nhà cô, nói cô kết hôn rồi nên dọn sang nhà chồng ở, còn cho tôi địa chỉ. Nếu không tôi cũng không tìm được chỗ này.

Hóa ra là thế, Doãn Ước còn đang nghĩ, một người lần đầu tiên đến thành phố B như Trương Tú Lệ, làm sao lại có bản lĩnh lập tức tìm được cô thế này.

Nhưng dì ấy tìm cô làm gì?

Trương Tú Lệ bày biện hết mọi thứ trong túi lên giường, cái gì cũng mở ra:

– Cô Doãn, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện, giúp tôi bảo quản đồ đạc của Mỹ Hi. Phòng nó ở chủ nhà đã lấy lại rồi, đồn cảnh sát cũng không quản lý đồ đạc của nó nữa. Tôi vốn muốn mang về quê để làm kỷ niệm, nhưng ba nó nổi nóng, nói phải đốt hết. Tôi không muốn đốt, tôi không tin con gái tôi lại số khổ, thật sự đã chết rồi. Tôi muốn giữ gìn đồ đạc của nó, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ quay về, nếu đem đốt hết nó không vui đâu. Cô Doãn, cô có thể giúp tôi chuyện này không, đồ đạc không nhiều lắm đâu, sẽ không chiếm nhiều chỗ của cô đâu.

Doãn Ước đương nhiên không từ chối. Cô nhận hết mọi thứ Trương Tú Lệ đưa, chủ yếu là sách vở. Cảnh sát mang những văn tự này đi, có lẽ muốn tìm kiếm chút manh mối gì đó. Ngoại trừ sách vở còn có vài đồ dùng lặt vặt, gom lại cũng chỉ chiếm dung lượng một ngăn kéo mà thôi.

Cô đứng lên mở ngăn kéo, đặt đồ đạc vào, rồi nói với Trương Tú Lệ:

– Cháu để ở đây trước, đêm nay dì ngủ ở đây, muốn xem thì lấy ra xem. Căn phòng này bình thường không ai ngủ hết, dì không cần lo.

– Rất cám ơn cô, cô Doãn.

– Đừng khách sáo, Mỹ Hi đối xử với cháu rất tốt, cháu cũng hy vọng sẽ giữ gìn đồ đạc của cậu ấy, để khi cậu ấy trở về có thể vui vẻ.

Hai người lại ngồi với nhau nói về Hà Mỹ Hi, chủ yếu là nghe Trương Tú Lệ kể những chuyện trước đây của cô ấy. Nói đến chuyện này dì ấy liền mặt mày hớn hở, giống như con gái vẫn còn sống trên đời này. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dì ấy lại thở dài, không ngăn được giọt lệ thương tâm.

Lúc Doãn Ước ra khỏi phòng đã gần mười hai giờ, bởi vì cô khóc, nên hai mắt sưng húp, sau khi về phòng đã bị Kỷ Tùy Châu nhìn thấy, đau lòng ôm cô an ủi một hồi.

Đôi khi, con người có vẻ vô cùng nhỏ bé, bất luận quyền lực và tài phú của bạn có bao nhiêu lớn, khi đứng trước cái chết, những thứ đó không hề đáng để nhắc tới.

Điểm này, Kỷ Tùy Châu có chút khâm phục Phương Thành Tựu, có thể làm đến thần không biết quỷ không hay thế này. Nhưng cũng có lúc anh cảm thấy, Phương Thành Tựu hình như quá lợi hại, từ vụ án của Tùy Ý đến giờ đã mười năm trôi qua, mười năm nay hắn làm nhiều chuyện ác, lại không bị người khác phát hiện. Không thể không khiến người ta sợ hãi.

Hoặc có lẽ những người này, bẩm sinh đã là thiên tài tội phạm rồi.

Sáng sớm hôm sau, Doãn Ước thức dậy xuống lầu, phát hiện Trương Tú Lệ đã thức rồi, đang đứng ở đầu cầu thang chờ cô. Vừa thấy cô, đối phương liền nhắc đến việc sắp đi:

– Tôi có gọi điện cho ông ấy, ông ấy bảo tôi quay về. Chúng tôi đã mua vé xe lửa chiều nay, không thể trì hoãn thêm nữa.

Đối với người ở quê mà nói, một chiếc vé xe lửa từ Cam Túc đến thành phố B đã là đắt lắm rồi, không được lãng phí. Huống hồ họ cũng không còn lý do để ở lại chỗ này, thà về quê sống cuộc sống bình thường còn hơn. Dù sao cũng có một đứa con trai đang ở nhà chờ họ quay về.

Doãn Ước cảm thấy dì ấy khó xử, cũng không ép dì phải ở lại, chỉ nói dì nhất định phải ăn xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, dì giúp việc còn làm rất nhiều bánh bao, nhét đầy một túi đưa cho Trương Tú Lệ.

Cái túi của Trương Tú Lệ, hôm qua lúc đến đều đựng đầy vật dụng của Hà Mỹ Hi, hôm nay trở về lại toàn là đồ ăn, thoạt nhìn vẫn phồng lên như cũ.

Đó là chuyện nhà người ta, Doãn Ước cảm thấy không nên quản. Nhưng không quản cũng không được, cô thật sự không muốn Trương Tú Lệ quay về với chồng dì ấy như vậy. Xem thái độ của dì ấy với đàn ông, ngày thường ở nhà Hà Triệu Cường chắc chắn đối xử với dì ấy rất thô bạo, không đánh thì mắng, mới khiến dì ấy sợ đàn ông như vậy.

Hạng đàn ông như thế, hoàn toàn không xứng đáng.

Nhưng mà phải làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này đây, ly hôn đương nhiên không được. Người dân quê chất phác, phụ nữ vào tuổi này như Trương Tú Lệ cho dù ly hôn, đời sống cũng không mấy dễ chịu. Hơn nữa, Doãn Ước thấy ý tứ của dì ấy, hoàn toàn không nghĩ sẽ ly hôn. Cô cũng thử một chút, Trương Tú Lệ lắc đầu nguầy nguậy.

– Sống cả một đời, sao có thể nói ly là ly. Tôi ráng nhẫn nhịn thêm vài năm, đợi con út lớn lên thì được rồi. Ông ấy cũng là một năm nay, sau khi Mỹ Hi gặp chuyện tính tình mới ngày càng tệ, bình thường không uống rượu sẽ không nổi giận đâu.

Cũng không biết là thật hay giả. Doãn Ước lo lắng, kiên trì muốn đưa Trương Tú Lệ đến nhà ga.

Cô vốn định gọi xe, kết quả Kỷ Tùy Châu đã phái lão Tần lái xe đến đón. Doãn Ước nhìn thấy gương mặt của lão Tần lúc nghiêm túc lên thật có hơi sợ, nảy ra một ý, kéo ông sang bên cạnh kề tai nói nhỏ.

– Cô chủ, cô cũng biết con người tôi tính tình thật thà, cô kêu tôi hù người ta, tôi sợ bị lộ đó- Lão Tần vẻ mặt khó xử.

– Chú Tần đừng khiêm nhường mà, hôm qua khí thế lúc chú đứng sau lưng cháu, nói chú là cận vệ của ông trùm xã hội đen cũng có người tin đó. Chú đừng cười, lạnh lùng một chút là được.

Lão Tần hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ông lái xe đưa Doãn Ước và Trương Tú Lệ đến cửa nhà khách nọ, Hà Triệu Cường, chồng của Trương Tú Lệ, đã đứng đó chờ sẵn, sắc mặt vốn không vui, kết quả vừa nhìn thấy xe của Kỷ Tùy Châu cùng người từ trên xe bước xuống, không khỏi ngẩn người.

Lúc lão Tần không cười, quả thật có chút dọa người.

Ông đi theo Kỷ Tùy Châu đã lâu, tuy rằng bản tính ôn hòa, nhưng chuyện cáo mượn oai hùm cũng không phải chưa từng làm. Từ lúc ông bước xuống xe không hề liếc nhìn Hà Triệu Cường, chỉ liên tục nói chuyện với Trương Tú Lệ. Trương Tú Lệ vốn có chút sợ ông, nhưng có Doãn Ước ở bên cạnh, hơn nữa giọng điệu nói chuyện của ông với mình rất tốt, nên lí nhí hỏi gì đáp đó.

– Đồ đạc không có gì nhiều, đều ở trong túi của tôi. Lần này thật sự đã làm phiền mọi người rồi.

– Nói gì mà phiền hay không phiền, chúng ta là bà con, sau này cô có đến thành phố B thì cứ tìm tôi, có chuyện gì khó xử cũng nói với tôi. Cái khác thì không có, nhưng người trong tay tôi nhiều lắm, ai dám làm gì cô, tôi sẽ phái người về đó san bằng cả nhà của hắn.

Doãn Ước ở bên cạnh nghe thấy thật muốn vỗ tay hoan hô lão Tần, không ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, làm sao giống tài xế của Kỷ Tùy Châu được. Trước kia ông cũng từng lái xe cho Giang Thái mà.

Trương Tú Lệ có chút mờ mịt, không nói nên lời. Lão Tần liền tiếp tục ở đó nói bừa, cái gì mà là họ hàng xa của họ Trương, trước kia nhà dì ấy đã từng giúp đỡ gia đình ông, đã có ơn thì phải báo đáp gì đó.

Tóm lại là, ai dám không nể mặt Trương Tú Lệ, ông sẽ đem người xuống quê tẩm cho một trận.

Sau khi ba hoa xong, ông lặng lẽ nhìn Doãn Ước, thấy đối phương ra hiệu đã đủ, lúc này mới như đã nhìn thấy Hà Triệu Cường, dùng giọng điệu thản nhiên mời đối phương lên xe, để đưa hai người họ đến nhà ga.

Doãn Ước thật muốn vỗ tay khen ngợi ông.