Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 42




Một đêm trăng thanh gió mát, thân mang một thứ nặng nề vô hình. Từng sải chân dài, bước đi giữa dòng người tấp nập. Cô ấy giờ sao nhỉ? Đã trải qua được chưa? Chắc người con gái đó đã rất sợ! Yếu đuối... Cô ấy cũng chỉ yếu đuối vậy thôi. Một hơi thở dài sau một nụ cười mỉm.

Con gái cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ là một cô gái yếu đuối!

Đang đi mua vài thứ đồ, Giang Thanh bắt gặp Phúc đang thơ thẩn trên đường. Phúc ấy, một người mà mọi thứ vẫn đang là ẩn số đối với Giang Thanh. Những ẩn số đó lại mang một sức hấp dẫn vô cùng lớn. Chẳng nhìn kĩ thì có lẽ không ai nhận ra một người thư sinh với đôi mắt kính và một người với vẻ ngoài cực sát gái, cuốn hút bởi ánh mắt sâu. Nhưng trong thân xác đó là một tâm hồn ấm áp, quan sát kĩ có thể nhìn thấy được.

Lần đầu tiên có thể tiếp cận nhau gần thế này có lẽ phải tận dụng! Giang Thanh bước nhanh đến bên Phúc. Vỗ vai anh một cái, cười tươi.

- Chào cậu!

Đưa ánh mắt lạnh nhạt sang đáp lại rồi quay ngoắc đi. Người con gái mong manh, lần đầu tiên cố gắng tiếp cận, nắm bắt một cơ hội tiếp cận mỏng manh với người được gọi nhẹ nhàng là crush. Nhưng cũng như biết trước rồi, một người lãnh đạm như vậy cũng chỉ có thể đáp với người khác như thế. Đoán trước rồi, cảm xúc cũng không quá là thay đổi xấu.

Giang Thanh cười khẽ, sánh bước bên Phúc. Gió thổi thoáng qua, mang hơi lạnh vĩnh hằng của mùa đông, khiến thân hình bé nhỏ hơi run lên. Giang Thanh lại cố lấy lí do để bắt chuyện. Cô hơi nâng vai lên, khép nép người hơn, nở nụ cười ngây ngô, nhìn Phúc.

- Lạnh nhỉ?

Lần này chỉ là sự lạnh nhạt, khó gần, lơ đi cả lời bắt chuyện, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, tâm vẫn tịnh, chẳng khác gì lúc vừa mới trông thấy. Cũng là bạn cùng lớp, không thể thân thiện chỉ là một chút thôi sao? Cũng có thể dùng ánh mắt trả lời, thể hiện lên bằng ý đồng tình cũng được. Đằng này, cứ như xem mọi người xung quanh là không khí chẳng hơn chẳng kém.

Kệ! Chẳng cần nói chuyện cũng được. Cứ kề cạnh thế này thì hơn! Chẳng có lúc nào có cơ hội lớn như thế này cả. Giang Thanh chỉ biết nghĩ theo hướng tốt đẹp, giờ có thất vọng cũng chẳng làm được gì! Hai người lại cứ sánh bước như thế, người ngoài thấy thì đẹp đôi lắm nhưng kì lạ lại chẳng thể hiện một cảm xúc gì với nhau, người yêu chẳng ra người yêu, bạn cũng chẳng ra bạn, một thứ quan hệ thân hơn người dưng một chút. Quen biết!

Nhưng nhìn kĩ thì người con gái mang một chút tình cảm đặc biệt dành cho chàng trai, sắc mặt cô có chút ngại ngùng khi người khác trông thấy hai người.

- Cậu lạnh còn theo tôi làm gì?

Con ngươi mở hơi to lên ý bất ngờ, môi khẽ hé nụ cười, trong tâm trí vẫn chưa xử lý xong tình hình hiện tại. Ngước lên nhìn người bên cạnh, trạng thái vẫn vậy lạnh lùng, khó đoán, khó gần, không tin là vừa thốt ra tiếng nói. Giang Thanh nhìn một lát, không trả lời. Thật sự chưa tin là người đó vừa nói chuyện! Gió lại vô tình thoáng qua, người lại run khẽ lên, Giang Thanh khẽ rên, nhắm mắt lại.

- Trời lạnh! Về nhà sớm đi!

Hai mắt mở ra, môi nở nụ cười tươi. Nghe rồi, nghe rõ lắm. Cảm giác này, là hạnh phúc vô cùng. Cậu ấy cũng là một người ấm áp, chẳng giống vẻ bề ngoài. Có lẽ là ít nói thôi! Giang Thanh đang tẩn hưởng hạnh phúc nhỏ nhoi, và chẳng muốn nó dừng lại nhanh như một cơn gió cuốn qua, nhẹ nhàng đáp.

- Tôi không sao! Lâu rồi chưa đi dạo phố.

Phúc không nói thêm gì. Giang Thanh lại hơi thất vọng. Chẳng muốn kết thúc nhanh nhưng chuyện đó phụ thuộc vào cả hai người. Một người cứ nói cứ nói, một người không muốn trả lời thì chỉ khiến người đó thấy phiền mà thôi. Đặc biệt đối với một người lạnh nhạt như vậy!

Trái tim bỗng đập nhanh lạ thường. Không có gì lo sợ nhưng cảm thấy thật hồi hộp. Cứ như suy nghĩ đến chuyện tỏ tình vậy! Đừng! Nhanh quá thì dại dột thôi!

END CHAP