Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 62: Bảo Bảo trở lại




Tôi mở cửa ra, Đỗ Thăng đứng ở ngoài cửa mỉm cười, đôi tay mở rộng, như đang chờ tôi nhào vào trong ngực của anh ấy vậy!

Tôi cũng không để cho anh ấy thất vọng, trên chân vẫn còn mang dép lê liền vọt ra cửa nhảy vào trong ngực Đỗ Thăng. Tôi làm nũng nói: "Ông xã! Em rất nhớ anh đó!"

Cố Thiến đứng ở cửa nghe tôi nói mà trong lòng buồn nôn, cô ấy hung hăng dùng sức đánh vào cái túi xách của tôi, nói với tôi: "Nhậm Phẩm tôi cầu xin cậu mau mau đi cùng anh ta đi, cậu ở đây thêm lát nữa thì tôi sẽ phải tìm một cái mồ để chui vào không bao giờ ra ngoài nữa!"

Đỗ Thăng phớt tỉnh nói với tôi: "Bà xã, em có thích ở chỗ này không? Nếu thích thì anh sẽ bỏ tiền ra mua một phòng nhỏ ở chỗ này để chúng ta chuyển qua đây ở."

Cố Thiến dựa tường vẻ mặt bi thương nói với chúng tôi: "Đỗ lão gia Đỗ phu nhân, có thể lưu lại cho tiểu nhân một con đường sống được hay không? Lưu lại con đường sống thì sẽ không ói chết nữa!"

Sau khi tôi thay giày xong, tôi vừa lôi kéo Đỗ Thăng vừa cáo biệt Cố Thiến: "Thiến Thiến, vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ sắp xếp thời gian để tới thăm cậu, cậu phải giữ vững nhiệt tình để nghênh đón tôi đó!"

Cố Thiến chịu không nổi nói với tôi: "Cậu là du học sinh ở Mỹ hay là ở Đài vậy, thời gian đi ra ngoài cũng không lâu, sao lại nói được giọng Hương Cảng và Đài Loan rồi hả? Bây giờ trông cậu giống như gạo nếp trộn với gạo tẻ vậy. Đi nhanh lên! Trong thời gian ngắn đừng đến nữa, thần kinh của tôi đang bị thương cần phải chữa trị một thời gian!". Thời điểm nghe Cố Thiến phê bình giọng của tôi mang theo chút kiểu Hồng Kong và Đài Loan, tôi cảm giác mình có chút nhớ Tô.

Sau khi Cố Thiến nói xong với tôi, mặt mũi cô ấy trong nháy mắt liền biến đổi 180 độ, biến thành gương mặt nữ trí thức xinh đẹp, cười vô cùng uyển chuyển hàm xúc lễ độ nói với Đỗ Thăng: "Đỗ tiên sinh, ngài khỏe chứ, ngài phải chăm sóc chu đáo cho Phẩm Phẩm của chúng tôi, cô ấy còn nhỏ vẫn còn đi học, vẫn chưa hiểu chuyện, bình thường phải khiến ngài lo lắng, nếu như hai người đem chuyện nên làm xử lý xong rồi, nếu trước khi trở về Mỹ mà có thời gian rảnh, thì tôi hy vọng hai người có thể nể mặt tôi tới hàn xá để dùng cơm!"

Mụ Dạ Xoa trong nháy mắt phủ lên một lớp mặt nạ dịu dàng, biến chuyển này thật sự làm cho người ta choáng. Cho nên, tôi biết rõ, chắc Đỗ Thăng rất đau khổ khi nhịn được chuyện này. Mà tôi, thì đang ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nôn ọe không ngừng.

Cố Thiến bị chọc tức, xông lại nói với tôi: " Nhẩm Phẩm, cậu cũng thật quá đáng, tôi rất muốn chính thức mời, nói thế nào chồng cậu cũng là nhân vật có mặt mũi, chẳng lẽ tôi không biết xấu hổ mà nói thẳng ‘Họ Đỗ cùng Họ Nhậm hai người các ngươi trước khi ra nước ngoài nhớ đến nhà của tôi dùng cơm ’ sao? Cậu ác tâm quá vậy, tôi chưa nói hết mà cậu đã ói, tôi vừa nói một lần, cậu liền ói thành ra như vậy, cậu không muốn tôi sống nữa đúng không!"

Cố Thiến giống như cái máy nói không ngừng, tôi cũng không biết tại sao, thời điểm nghe thấy nhiều chữ đồng loạt nhảy vào lỗ tai như vậy, cả người muốn ngất xỉu. Tôi còn kéo dài nôn ọe, Đỗ Thăng đứng ở bên cạnh tôi cười cười mà nói: "Tốt lắm bé con, đừng giận Cố Thiến nữa, chúng ta về nhà thôi."

Tôi muốn nói cho Đỗ Thăng biết là tôi thật sự khó chịu  chứ không phải đang cố ý chọc tức Cố Thiến, nhưng nôn ọe liên tục làm tôi nghẹn không thể nói ra được điều muốn nói, tất cả nước mắt đều muốn chảy ra rồi.

Đỗ Thăng cùng Cố Thiến thấy tôi nôn đến tê tâm liệt phế, không giống như đang diễn kịch mà thật sự không thoải mái, hai người bắt đầu có chút khẩn trương. Đỗ Thăng dịu dàng dùng sức, đỡ tôi dậy, lo lắng không thôi hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Bị sao vậy?"

Mặt Cố Thiến tràn đầy lo lắng nhìn tôi, sau đó quát to một tiếng: "Phẩm Phẩm, ‘đại di mụ’ của cậu gần đây có đến không?"

Câu nói của Cố Thiến làm cho cả người tôi trong nháy mắt trở nên vô cùng si ngốc. Hình như, đã rất lâu rồi không có đến!

......

Đỗ Thăng khẩn trương lôi kéo tôi đi bệnh viện, tôi nói tự mình mua mấy que thử là được, không cần phải đến bệnh viện. Nói sao Đỗ Thăng cũng không đồng ý, sống chết cũng phải theo ý mình, chỉ có bệnh viện là chính xác nhất! Anh ấy nói tất cả tiệm thuốc bây giờ đều giống như là hắc điếm, bán toàn thuốc giả.

Lúc đợi kết quả xét nghiệm, Đỗ Thăng ở bên cạnh tôi rất khẩn trương, ngay cả khi nói chuyện cũng có chút không mạch lạc: "Phẩm Phẩm, em nói xem con trai tốt hơn hay con gái tốt hơn? Anh hy vọng đó là con gái. Em bé của chúng ta nếu mà cũng nhỏ nhỏ giống y như em thì nhất định sẽ rất đáng yêu. Nhưng nếu là con trai thì cũng không tệ, lớn lên có thể theo ta đá banh leo núi. Vậy rốt cuộc là con trai tốt hơn hay là con gái tốt hơn? Bà xã hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa đi, anh đã nói với em, chồng của em đặc biệt nhiều tiền, sinh thêm mấy đứa nữa anh cũng nuôi nổi. Chờ sau khi về nhà chồng của em sẽ đem toàn bộ tài sản cùng toàn bộ giấy tờ cho em xem, nhất định em không nghĩ tới chồng em là một người có nhiều tài sản như vậy đâu! Về sau chúng ta đem toàn bộ tài sản này dùng để nuôi con!"

Tôi mở miệng ngơ ngác nhìn Đỗ Thăng, sau đó vô cùng thành khẩn nói với anh ấy: "Đại ca đừng nói nhảm, anh nói thêm mấy câu nữa đi, rồi em sẽ ói thêm một lát nữa, đừng cho là vừa nãy em đã ói hết, tiềm lực của con người là vô hạn, tin em đi, em còn có thể tiếp tục ói nữa đó! Đến đây đi, tiếp tục lải nhải nữa đi!"

Đỗ Thăng"Xì" cười, cúi đầu dịu dàng hôn tôi một cái nói: "Cô nhóc hư!"

Tôi tròn mắt, đặc biệt chủ động hôn Đỗ Thăng một cái. Tôi nghĩ lúc nãy tôi nôn ọe lâu như vậy, bây giờ có thể anh ấy sẽ ghê tởm tôi; nhưng kết quả đạo hạnh của Đỗ Thăng quá thâm sâu, anh ấy chẳng những không cự tuyệt tôi, mà ngược lại còn rất nhiệt tình chủ động hôn trả lại. Tôi muốn lui ra, kết quả anh ấy vươn tay chống đỡ cái ót của tôi để tôi không có đường lui. Sau đó, cứ như vậy, chúng tôi ở trong bệnh viện thánh khiết bắt đầu không có chút cố kỵ nào giống như đang trực tiếp chiếu đoạn phim kích tình ngắn.

Thời điểm tôi bị Đỗ Thăng hôn muốn ngừng mà không ngừng được, mặt tôi đỏ đến mang tai, nghe thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh tôi nói với bà vợ bụng bự của anh ta: "Đừng xem đừng xem, nhắm mắt lại, chú ý để cho con của anh dưỡng thai, đừng để cho con học thói xấu!"

Tôi nghe những lời này, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ mà chui vào, tôi ra sức chống cự giãy giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi miệng của Đỗ Thăng. Đỗ Thăng vui giống như chưa thỏa cơn ghiền, dán vào lỗ tai của tôi nhỏ giọng quyến rũ: "Không nghe lời đúng không! Xem buổi tối anh làm thế nào để thu thập em!"

Tôi vừa"Phi" vừa đẩy anh ấy ra, sau đó nghe thấy bác sĩ gọi đến tên tôi.

Tôi đi vào phòng, ngồi xuống, trong lòng khẩn trương nhảy loạn không ngừng.

Đại phu nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay nói với tôi: "Nhậm Phẩm, cô đã có thai. Có muốn không?"

Đôi mắt của tôi liền ướt, kích động lớn tiếng nói: "Muốn!"

Em bé của chúng tôi rốt cuộc cũng đã trở lại!

......

Đỗ Thăng kích động đến nỗi khiến tôi có ảo giác: Hai chúng tôi, thật ra thì người mang thai chính là anh ấy.

Đỗ Thăng vừa lái xe vừa kích động nói: "Phẩm Phẩm, chúng ta phải mau mau đi đăng ký, nếu không, Em bé của chúng ta sẽ là con riêng của em. Như vậy, trên danh nghĩa anh sẽ không phải là người cha chính đáng của con. Cái này không thể được, em hãy mau mau để cho anh phụ trách!"

Tôi nói: "Vậy nếu không thì sao, chờ khi nào anh cùng em về nhà nói chuyện với ba mẹ của em, nếu hai người bọn họ đồng ý, chúng ta sẽ đi đăng ký, được không?"

Đỗ Thăng nói: "Vậy chúng ta đến nhà em trước đi, những chuyện khác nói sau đi. Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta đang rất gấp, em phải mau mau cho Em bé một người cha hợp pháp, chuyện này gấp hơn so với bất cứ chuyện gì, biết không!" Tôi vui vẻ mà cười cười với Đỗ Thăng, không ngừng gật đầu nói ‘ừh’.

Lúc dừng lại đợi đèn đỏ ở ngã tư đường, Đỗ Thăng lấy điện thoại di động ra, dặn dò trợ lý của mình đi mua một đống đồ ăn an thai và thực phẩm dinh dưỡng. Tôi nghe xong tóc tai muốn dựng đứng lên, tôi cảm thấy nếu tôi đem những thứ đồ này ăn vào trong bụng, tôi thật sự sợ mình sẽ bể bụng mất, khi đó sẽ là thảm kịch một xác hai mạng!

Chỉ là khi trông thấy Đỗ Thăng được làm cha mà hưng phấn đến nỗi thần kinh có chút ngây ngốc, tôi cảm thấy mình thật là hạnh phúc.

Sau khi Đỗ Thăng cúp điện thoại, quay đầu nhìn tôi chăm chú, sau đó hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, Hứa Linh đang ở trong nhà, hay là, chúng ta không về nhà, đi chỗ khác ở nhé."

Tôi quả quyết cự tuyệt: "Không muốn! Em muốn về nhà!". Tôi không phải là Tiểu Tam, tôi là chánh phòng, tại sao tôi phải né tránh chứ! Huống chi, tôi còn muốn biết rốt cuộc Hứa Linh có bị điên hay không.

Một tay của Đỗ Thăng nắm lấy một tay của tôi thật chặt nói: "Tốt lắm, chúng ta về nhà. Nhưng em phải đáp ứng ngoan ngoãn cho anh, đừng bao giờ có ý niệm đi dò xét Hứa Linh. Nhiệm vụ của em bây giờ, là dưỡng thai thật tốt, những chuyện còn lại, để anh giải quyết!"

Tôi thấy ánh mắt Đỗ Thăng bao hàm khẩn trương cùng che chở thâm tình, nghe Đỗ Thăng minh ước nói với mình "Để anh giải quyết", vào giờ khắc này, tự đáy lòng tôi cảm thấy, nam nhân này của tôi, thật là quá đẹp trai và xuất sắc rồi!