Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 6: Sự mê hoặc của ái tình




Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”, nói thì ngọt ngào, để rồi cúi cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới thật sự là liều thuốc độc trong tình yêu.

Vương Y Bối đứng lặng ở bên xe buýt rất lâu. Khi cơn gió đêm ùa tới, cô mới cảm nhận được sự chân thực và nỗi buồn còn sót lại.

Cô và Trần Tử Hàn thật sự đã gặp lại nhau, đã lại ở bên nhau. Có lẽ, ông trời đã nghe thấy được quyết định cô đưa ra trong lúc tâm trạng ảm đạm nhất, nên đã an bài cho cô và anh được gặp lại nhau. Cô hiểu rõ bản thân mình, nếu một ngày chứng kiến anh ở bên người khác, cô sẽ từ bỏ hy vọng, dù tình yêu nặng như núi cũng không kháng cự nổi sự mất mát vô hạn, sự thay đổi của lòng kiên trì sâu trong tâm can.

Vương Y Bối quay đầu, đi về phía trường học. Cổng trường không biết từ bao giờ đã bị đổi từ bên phải sang bên trái, để khích lệ sinh viên đi bộ, họ đã tu sửa cây cầu vượt, dù sao thì cũng coi như có tác dụng, mọi người đi từ trên cầu xuống vẫn có thể vô tư nói chuyện.

Vương Y Bối thở dài, cũng chẳng biết mình than thở gì, cô đi qua cổng trường, dừng lại trước bồn hoa.

Tôn Ngạn Bân đang đứng trước mặt cô. Không biết anh ta đã đứng ở đây được bao lâu, không biết có phải đang đợi cô không?

Vương Y Bối quay đầu lại phía sau, đường nhìn vừa vặn phóng thẳng tới trạm xe buýt. Trái tim cô chợt quặn thắt, bờ môi run lên không nói nên lời.

Tôn Ngạn Bân vẫn nhìn cô: “Em vẫn rất yêu cậu ta?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt tràn ngập sự kiên định.

Vương Y Bối gật đầu.

“Em dự định yêu cậu ta bao lâu?” Một chút ý nghĩ hèn mọn nổi lên nhắc nhớ anh, dù cô có đang ở bên người khác, anh cũng sẽ sẵn sàng chờ. Đến khi tình yêu của cô không thể ra hoa kết trái, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng.

“Em dự định cả đời yêu cậu ấy”. Thế nên, đừng đặt hy vọng vào em nữa!

Tôn Ngạn Bân lúc ấy có lẽ vẫn không hiểu đây là lời từ chối khéo của cô. Mãi về sau, khi cô chia tay với Trần Tử Hàn, bỏ đi một thành phố khác, người đàn ông này lại tiếp tục đuổi theo cô. Khi đó cô mới hiểu tình yêu mà anh dành cho cô sâu nặng đến nhường nào. Sự cự tuyệt của cô đối với anh càng chứng minh rõ cho cô thấy, cô vĩnh viễn không thể đánh đổi nhiều thứ cho tình yêu giống như anh đã làm với cô, chính vì thế mà cô lại càng không muốn thừa nhận.

Vương Y Bối nói chuyện với Tôn Ngạn Bân thêm một lúc rồi mới về ký túc. Tâm trạng vui vẻ của cô cũng không bị Tôn Ngạn Bân làm ảnh hưởng nhiều. Con người nhiều khi cũng phải tự thừa nhận bản thân chẳng vĩ đại gì, trong khi mình ngập tràn trong hạnh phúc, dù biết người khác đang đau khổ thì cùng lắm chỉ than thở một câu lấy lệ, sau đó không quên tiếp tục hưởng thụ niềm vui của mình. Dù thế nào thì người ta cũng chỉ khắc sâu trong tâm trí tình cảm của bản thân mình mà thôi.

Vương Y Bối về phòng liền ngồi trước máy tính, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Tử Hàn, hỏi anh đã đi tới đâu rồi.

Sim di động cô sử dụng đã đăng ký gói cước sinh viên, mỗi tháng được tặng hai trăm tin nhắn miễn phí, trước đây chưa bao giờ cô dùng hết vì chẳng có ai để nhắn tin cùng. Còn bây giờ thì khác, số tin nhắn này đúng là rất có ích. Nhiều năm sau, khi cả di động và sim đều bị mất, cô ngồi thu lu ở góc phố khóc nức nở, lúc ấy cô mới phát hiện, thật sự chỉ còn lại một mình mình. Thế nhưng hiện giờ cô chỉ biết, trong đầu cô chỉ có Trần Tử Hàn.

Cô gửi tin nhắn nhắc nhở anh cẩn thận trộm cắp trên tàu, dặn anh không được ngủ gật. Trần Tử Hàn cũng khuyên cô đi ngủ sớm, không nên ngày nào cũng thức khuya quá.

Buông di động xuống, Vương Y Bối vẫn còn nhìn chằm chằm mà khúc khích cười không ngừng.

Uông Thiển Ngữ lắc đầu, đi tới bên cạnh cốc đầu cô: “Đồ khỉ, quay về thực tại được chưa?”

Vương Y Bối gạt Uông Thiển Ngữ ra: “Này, cậu không biết gõ thế rất đau à?”

“Ghê nhỉ, cậu cũng biết đau là gì cơ à?” Uông Thiển Ngữ tủm tỉm. Nhìn thấy nụ cười trong trẻo hiện lên gương mặt Vương Y Bối, bao nhiêu điều lý trí cô cũng không nói nên lời được nữa. Những lý luận suông khi đối mặt với niềm hạnh phúc sẽ lập tức bị người ta ném lại đằng sau. Uông Thiển Ngữ chỉ còn biết âm thầm ngưỡng mộ, đồng thời cầu mong cho hai người họ có thể đi thật xa.

Hạnh phúc mà bản thân không có, đôi khi người ta sẽ hy vọng người khác nhận được, chẳng cần biết mình có được đền đáp gì không, nhưng chắc chắn sự ấm áp của họ cũng sẽ khiến bản thân mỉm cười mãn nguyện.

Vương Y Bối đương nhiên không ngoan ngoãn đến mức nghe lời Trần Tử Hàn. Buổi tối cô vẫn lên mạng, dạo Taobao.com, buôn chuyện, xem tin tức. Lúc vô tình thấy mọi người bàn luận sôi nổi về vấn đề “yêu xa”, cho rằng tình yêu cách trở về địa lý sớm muộn gì rồi cũng không thành, cô liền gọi điện cho Trần Tử Hàn. Thực ra trong lòng cô biết rõ hỏi anh chuyện này chẳng có ý nghĩa gì nhưng vẫn muốn nghe giọng nói của anh. Cô muốn nghe anh nói những câu vỗ về mình, để từ âm thanh truyền qua điện thoại cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và cử chỉ của anh, rồi cô sẽ tự phác họa một bức tranh trong đầu, khiến bản thân cảm thấy hài lòng.

Thỉnh thoảng cô sẽ gọi điện nói với anh mình vừa nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp trên mạng, anh mua cho cô, và lần tới gặp nhau sẽ bắt cô mặc cho anh xem. Đương nhiên Vương Y Bối không phải người được voi đòi tiên, cô hiểu rõ cả hai đều là sinh viên, điều kiện kinh tế không dư dả nên sẽ không đòi anh mua cái gì cho mình cả, phần lớn đều chỉ gửi ảnh cho anh xem, hỏi ý kiến của anh mà thôi.

Hằng ngày, nếu gặp chuyện gì thú vị hay chịu ấm ức gì cô cũng kể với anh đầu tiên.

Mỗi tối anh đều gọi điện nói chuyện cô một lúc rồi mới đi ngủ.

Cùng phòng với Vương Y Bối có một cô bạn tên Tiểu Nhu, cũng suốt ngày nấu cháo điện thoái giống cô, chỉ có điều, Vương Y Bối mỗi lần nhận điện đều sẽ tra khỏi phòng để tránh làm ảnh hưởng tới mọi người, hơn nữa cô và Trần Tử Hàn cũng rất ít khi cãi nhau. Tiểu Nhu thì khác, cô ấy thậm chí còn ở trong phòng lớn tiếng cãi cọ với bạn trai chẳng kiêng dè gì ai, lời lẽ khiến người khác nghe mà phát bực. Lần nào cãi nhau xong Tiểu Nhu cũng khóc lóc ầm ĩ, nghiêm trọng một chút còn quẳng cả di động đi. Chuyện như thế hầu như ngày nào cũng xảy ra.

Vương Y Bối vừa bước vào phòng thì trông thấy Tiểu Nhu đang hùng hổ lao ra ngoài. Cô không hề kinh ngạc, bâng quơ quay sang hỏi Uông Thiển Ngữ: “Cậu ấy sao thế?”

“Xuống tầng dưới nhặt di động”. Uông Thiển Ngữ bình thản đáp.

Vương Y Bối bĩu môi. Cô không mấy thiện cảm với Tiểu Nhu. Ngày nào bộ dạng cô ta cũng như có chiến tranh, tính khí không tốt, nửa đêm hơn mười hai giờ còn nói chuyện oang oang. Vương Y Bối lắm lúc không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở, Tiểu Nhu cũng vì thế mà có thành kiến với cô.

Trước đây thì quẳng điện thoại đi, bây giờ còn thẳng tay ném xuống tầng dưới.

Vương Y Bối ngồi vào chỗ của mình, quay sang hỏi Uông Thiển Ngữ: “Điện thoại cậu ấy hãng gì thế?”

“Nokia”.

Uông Thiển Ngữ vừa nói xong, ba người trong phòng lập tức bật cười nghiêng ngả.

Trên mạng có một câu nói kinh điển thế này: “Đằng sau một người phụ nữ dùng Nokia là một người đàn ông thích đập điện thoại”, có người cỏn thêm vào: “Đằng sau một người phụ nữ dùng Nokia là một người đàn ông khiến bạn gái ném điện thoại đi”.

Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục công việc lướt mạng của mình, giới giải trí lại không biết đào bới ở đâu ra được bí mật đời tư của một minh tinh nào đó.

Vương Y Bối hào hứng xem thì âm báo tin nhắn QQ vang lên.

Là tin nhắn của Trần Tử Hàn, mở đầu bằng một cái biểu tượng tức giận: “Không phải vừa nói là đi ngủ luôn sao?”

Vương Y Bối nhe răng cười, rõ ràng cô để chế độ ẩn nick, sao anh lại biết được nhỉ? Cô làm bộ ấm ức nhắn lại: “Tớ không ngủ được nên đành ngồi chơi thêm một lúc”.

Trần Tử Hàn: “Một lúc của cậu là bao lâu?”

Vương Y Bối: “Từ giờ tới lúc Chu Công tới tìm tớ!”

Trần Tử Hàn: “Chu Công thấy cậu như vậy cũng bỏ cậu mà đi rồi…”

Vương Y Bối: “Chắc chắn là vì ông ấy thấy sự tồn tại của cậu rồi nên không dám tới tìm tớ nữa!”

Trần Tử Hàn: “Tóm lại có chịu đi ngủ không đây?”

Vương Y Bối: “Tớ đi ngủ thì cậu thưởng gì cho tớ?”

Trần Tử Hàn: “Tớ chỉ biết nếu cậu còn không đi ngủ thì sẽ bị phạt! Phạt… úp mặt vào tường mười ngày! Chiến tranh lạnh mười ngày!”

Vương Y Bối tủi thân: “Được rồi, tớ đi ngủ đây!”



Trần Tử Hàn: “Sao vẫn còn online?”

Vương Y Bối: “Ngủ ngay đây!”



Trần Tử Hàn: “Ngay của cậu là lúc nào?”

Vương Y Bối: “Cậu thực sự nỡ lòng phạt tớ hả?”

Trần Tử Hàn: “Cậu có thể thử xem!”

Vương Y Bối: “Phạt tớ cũng chẳng sao, nhưng cậu không thể phạt chính mình được đúng không, ngộ nhỡ cậu nhớ tớ quá thì sao?”

Trần Tử Hàn: “…”



Mãi đến lúc nằm trên giường rồi, Vương Y Bối vẫn chưa thôi cười tủm tỉm một mình.

Cô viết như thế gửi đi, không biết anh có biểu hiện thế nào nhỉ? Nhất định là anh sẽ ngượng ngùng, khóe miệng sẽ cong lên cười mỉm, hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Vương Y Bối hài lòng tưởng tượng.

Trần Tử Hàn giống như thực sự đang ở bên cạnh cô, rất gần. Cô xem phim gì cũng bắt anh cùng xem, hai người mở cùng một lúc, cô xem tới đâu anh cũng xem tới đó, thỉnh thoảng cô còn hỏi anh có cảm nhận thế nào. Tuy khoảng cách xa xôi, nhưng dùng phương thức này, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ngay bên cạnh mình.

Trần Tử Hàn cũng kể những chuyện ở trường cho cô nghe. Chẳng hạn như, có giáo viên nào đó giao bài thi cho anh rồi bỏ đi, anh phải một mình chấm bài rồi nhập điểm vào máy tính. Những lúc như thế, cô sẽ tỏ ra thương tiếc bắt anh phải nghĩ ngơi, dặn dò anh phải biết tự chăm sóc bản thân, không được để cô lo lắng.

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

Nhưng thực ra Vương Y Bối không hề lo lắng, chẳng biết từ bao giờ đã nhận định không có chuyện gì mà anh không làm được, anh khiến cô có cảm giác tin tưởng tuyệt đối.

Nhiều khi cô cũng nghĩ, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh thất bại, nhưng cho dù có ngày đó thật, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh không rời.

Ngày nào cô cũng ngủ thiếp đi trong mớ suy nghĩ lộn xộn ấy, ngây ngô cười rồi đi uống trà cùng Chu Công[1]. Hạnh phúc, có chăng chỉ là cảm giác bình yên như vậy.

[1] Uống trà cùng Chu Công: Ngủ

Đợt huấn luyện quân sự của Vương Y Bối diễn ra vào kì nghỉ hè năm thứ nhất. Lâu nay thành phố Yên Xuyên vẫn nổi tiếng với khí hậu nóng nực, nhiệt độ cao nhất là tháng bảy, tháng tám. Phải tập quân sự vào thời gian này, sinh viên ai nấy đều than trời than đất, kêu gào nhà trường không có não. Đã thế, ký túc của Đại học Thâm Quyến lại không có điều hòa, cả ngày ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng sinh viên kêu gào: nóng nóng nóng, nóng đến chảy mỡ…

Những lúc nhiệt độ lên cao nhất, chạm tay vào tường mà có cảm giác như chạm vào lò nướng. Ban đêm nhiệt độ cũng không hạ được là bao, nằm ở trên giường mồ hôi cứ chảy ra ướt sũng như tắm.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Trần Tử Hàn, Vương Y Bối hết oán thán thời tiết nóng nực rồi lại đến trách móc giáo viên quân sự không biết chọn sân tập, khiến cô bị phơi nắng đến nỗi không còn ra nhìn hình dạng gì nữa.

Chỗ của Trần Tử Hàn thời tiết tốt hơn rất nhiều, dù khá nóng nhưng không đến mức kinh khủng như ở Yên Xuyên.

“Mấy ngày nữa anh mới thi xong, có muốn anh tới đó chơi không?”

Vương Y Bối ra sức gật đầu: “Có, chỉ mong anh vẫn còn nhận ra được em thôi”.

“Thị lực của anh chưa giảm đi chút nào đâu!”

“Em đen như than rồi, liên quan gì tới thị lực của anh chứ!” Vương Y Bối phụng phịu: “Kem chống nắng chỉ số SPF không đủ, bực chết đi được…”

Trần Tử Hàn yên lặng nghe cô oán thán, bất giác thở dài. Cô vẫn như trước đây, giống hệt một đứa trẻ, hễ gặp chuyện gì không vừa ý là than vãn, dường như chỉ sợ người khác không biết mình đang ấm ức. Thế nhưng, cô chỉ kêu ca với người thân nhất bên cạnh mà thôi.

Lên đại học hầu như ai cũng thay đổi ít nhiều, khôn khéo hơn, lanh lợi hơn, biết đối nhân xử thế hơn. Còn Vương Y Bối tựa hồ vẫn vậy, trước sau như một.

Trần Tử Hàn thỉnh thoảng cũng nghĩ tính trẻ con ấy của cô không tốt, nhưng phần lớn cũng cảm thấy may mắn vì cô không thay đổi, vẫn là người con gái trong lòng anh.

Bạn cùng phòng với Trần Tử Hàn đều biết chuyện anh có bạn gái ở xa. Ngày nào cũng thấy anh ôm điện thoại như vậy, có muốn không biết cũng chẳng được.

Trần Tử Hàn vừa cúp máy, có anh bạn lập tức lên tiếng: “Tình cảm hai người tốt thật đấy, nghe nói là bạn học cấp ba hả?”

Chẳng mấy khi bạn bè tò mò hỏi tới, tuy rằng không quá hứng thú nói về vấn đề này nhưng Trần Tử Hàn vẫn gật đầu.

“Hiếm có. Trường cấp ba bọn tôi một đôi cũng không bói ra. Thi đại học xong là mỗi người một ngả, chẳng mấy ai được như hai người”.

Trần Tử Hàn cầm điện thoại trong tay, vô thức mỉm cười: “Bọn tôi không giống họ”.

Không giống chỗ nào? Thực ra bản thân anh cũng không trả lời được, chỉ tự cảm thấy tình cảm của mình khác với mọi người. Người khác có lẽ không có cách nào để đi cùng nhau tới cuối cuộc đời, nhưng bọn họ thì có thể làm được. Anh hoàn toàn tin tưởng điểu đó.

Thi xong môn cuối cùng, Trần Tử Hàn liền về ký túc thu dọn hành lý. Anh không thông báo cho bố mẹ chuyện mình đã được nghỉ học, mà dự định sẽ tới Yên Xuyên một thời gian. Khả năng thích ứng với hoàn cảnh của Vương Y Bối rất kém, cô lại hay ỷ lại vào người khác. Từ cấp một lên cấp hai xa lạ cô đã khóc, từ cấp hai lên cấp ba mới mẻ cô cũng đã sợ hãi, lần nào cũng phải mất nửa tháng mới dần thích nghi được.

Trần Tử Hàn trầm tư nghĩ, lúc cô vào đại học, chắc là cũng rất bỡ ngỡ? May mà giai đoạn ấy cô còn có Uông Thiển Ngữ ở bên cạnh. Trần Tử Hàn rất cảm kích Uông Thiển Ngữ, mỗi lần tới Đại học Thâm Quyến chơi đều mua quà cho cô ấy, cám ơn cô ấy đã chăm sóc cho Vương Y Bối.

Trần Tử Hàn còn đang thu dọn đồ đạc thì mấy người bạn cùng phòng về. Thấy anh bận rộn, ai cũng tò mò: “Nhanh thế? Mới thi xong đã về phòng dọn đồ rồi, chuẩn bị đi đấy à?”

Một người khác lên tiếng: “Đàn ông có bạn gái đương nhiên lúc nào cũng chỉ mong ngóng được về với bạn gái rồi!”

Trần Tử Hàn lắc đầy bất lực: “Chẳng lẽ ở đây cả đời à?”

Trương Văn Đào nhún vai: “Mọi người còn đang định thi xong đi đập phá một trận đã, ông vội thế làm gì? Bạn gái ông rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?”

Thực ra Trương Văn Đào có vẻ khá bất mãn với cô bạn gái bí ẩn của Trần Tử Hàn. Ngày nào cũng thấy cô gọi điện tới, hễ Trần Tử Hàn không nghe máy là kiểu gì cũng nổi nóng. Bọn họ đều chờ đợi Trần Tử Hàn tức giận lại, nhưng kết quả lần nào anh cũng dỗ dành cô. Chỉ thế thôi đã đành, đằng này Vương Y Bối còn chưa bao giờ tới thăm Trần Tử Hàn, đều là anh vất vả chạy tới trường cô.

Trần Tử Hàn trước đây vẫn đi làm thêm vào cuối tuần để kiếm thêm thu nhập, nhưng hiện tại thời gian rảnh cuối tuần cũng chẳng còn nữa rồi. Anh lại không phải là một người chỉ biết ăn bám bố mẹ, nên chỉ còn cách cắt giảm tiền ăn mà bù vào tiền xe tới Yên Xuyên, Mấy người bạn chung phòng thấy Trần Tử Hàn như vậy đều tỏ thái độ không đồng tình.

Có một lần Trần Tử Hàn mượn tài khoản thanh toán online của Trương Văn Đào để mua hàng trên Taobao. Chẳng cần hỏi Trương Văn Đào cũng thừa biết lại là vì cô bạn gái kia. Trần Tử Hàn có tài khoản nhưng còn chưa kích hoạt nên mượn Trương Văn Đào cho đỡ tốn thời gian. Trương Văn Đào vừa mới thanh toán xong, quay ra đã thấy Trần Tử Hàn đứng ngoài ban công gọi điện thoại, Vương Y Bối đang trách móc anh chậm chạp. Anh ta cũng thấy bực mình thay Trần Tử Hàn.

Trần Tử Hàn đâu phải là người không tìm được người yêu, biết anh có bạn gái, bao nhiêu nữ sinh trong trường phải khóc thầm đấy chứ. Nhưng mà chuyện tình cảm, quả nhiên rất khó hiểu.

Trần Tử Hàn đảo mắt qua đám bạn trong phòng: “Các ông không biết đâu, cô ấy…”

“Thôi thôi được rồi, không biết càng tốt!” Trương Văn Đào thấy bộ dạng quyết tâm của Trần Tử Hàn nên cũng không ngăn cản nữa.

Vương Y Bối vốn đã lên kế hoạch bỏ giờ tập huấn buổi tối để đi đón Trần Tử Hàn, nhưng cô vừa mới ra tới cổng trường thì Uông Thiển Ngữ gọi điện thông báo hôm nay giáo viên bắt đầu điểm danh. Vương Y Bối thầm chửi bậy, vội vàng quay về ký túc thay quần áo, không quên gọi điện thuật lại tình hình với Trần Tử Hàn. Trần Tử Hàn ngồi trên xe mếu dở khóc dở, cũng chỉ còn biết giục cô nhanh chóng tới lớp.

Bị giáo viên vặn hỏi lý do, Vương Y Bối cứng đầu nói mình bị đau bụng, phải ra khỏi trường đi mua thuốc nên mới tới muộn. Giáo viên lớn tiếng dạy bảo cô một trận rồi cảnh báo cô không được để tái diễn sự việc này một lần nữa.

Buổi tập huấn buổi tối căn bản cũng không có gì quan trọng. Vương Y Bối ngồi chơi, lấy điện thoại ra nhắn tin với Trần Tử Hàn, cứ mười phút lại hỏi anh đi tới đâu. Nghĩ tới việc sau khi buổi học kết thúc sẽ được gặp anh ngay, cô cứ nhìn chằm chằm di động cười ngô nghê.

Uông Thiển Ngữ thấy bộ dạng ngốc nghếch của Vương Y Bối, không khỏi lắc đầu. Nhưng con gái đang yêu làm sao có thể bình thường được.

Giáo viên vừa dạy cả lớp một bài hát, mới tập được mấy lần đã có nam sinh xung phong lên hát. Anh ta vô cùng hăng hái, vừa hát vừa biểu diễn, mọi người ở dưới vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.

Vương Y Bối vẫn cuối đầu nhìn di động. Trần Tử Hàn nhắn tin báo anh đã tới nơi, đang đi xem phòng trọ. Anh là một người biết lo xa, trước khi đi đã lên mạng tìm hiểu, lúc này chỉ việc tới xem, nếu vừa ý thì sẽ thuê.

Vương Y Bối tủm tỉm cười, cất điện thoại đi tiếp tục hát với mọi người. Lần đầu tiên cô cảm thấy những ca khúc quen thuộc này lại êm tai đến thế.

Trong lòng cô ẩn chứa một niềm kiêu hãnh không hề nhỏ. Bạn học xung quanh đều cho rằng yêu xa như cô không có kết quả, chẳng mấy chốc mà biệt ly. Lần nào cô cũng phản bác tới cùng, nhưng trong mắt bạn bè, sự cố chấp ấy của cô là vì cô đang bị tình yêu làm cho mê muội mà thôi. Bây giờ cô chăng cần đôi co với họ nữa, cô sẽ dùng chính hạnh phúc của mình để chứng minh cho mọi người thấy, cô có bằng chứng để mà kiêu ngạo, người khác không thể cùng nhau tới cùng, nhưng cô thì có thể. Bởi tình yêu của cô sâu đậm hơn tất cả mọi người.

Vì Trần Tử Hàn tới chơi nên Vương Y Bối đưa theo Uông Thiển Ngữ và hai người bạn nữa ra ngoài ăn. Mấy cô bạn ăn xong liền quay về ký túc trước, Vương Y Bối cùng Trần Tử Hàn tới nhà trọ anh mới thuê.

Trần Tử Hàn quan sát làn da đã sạm đen của cô, xót xa nói: “Vất vả lắm phải không?”

Vương Y Bối ra sức gật đầu, Trần Tử Hàn kéo cô dựa vào mình. Trước đây từng có lần anh bắt gặp đôi tình nhân đi bên nhau, cô gái như người không xương, hoàn toàn tựa vào chàng trai. Lúc ấy anh nghĩ như thế thật chẳng thoải mái chút nào, nhưng hiện tại tự mình trải nghiệm, anh chỉ lặng lẽ thở dài, ôm cô chặt hơn chút nữa.

Vương Y Bối lúc đi vội vàng, sợ anh phải đợi lâu nên chẳng kịp tắm rửa thay đồ, chỉ lấy bừa một bộ quần áo cầm theo.

“Anh không đi nữa đúng không?” Cô mở to hai mắt nhìn Trần Tử Hàn.

Giờ này sinh viên đổ ra ngoài khá đông, nhưng dường như trong mắt hai người không thấy ai khác. Trần Tử Hàn gật đầu, tách khỏi cô, đi tới trước sạp hoa quả gần đấy mua một quả dưa hấu.

Được ăn dưa hấu trong thời kỳ tập quân sự gian khổ là chuyện hạnh phúc nhất đối với Vương Y Bối. Cô nhìn theo Trần Tử Hàn, vẻ mặt rạng rỡ như bắt được vàng, Trần Tử Hàn vừa quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng cô, mỉm cười. Đúng là đồ ngốc! Mới được người ta mua cho một quả dưa hấu mà đã thích thú đến thế rồi!

Thực lòng, Trần Tử Hàn biết rõ mấy người bạn cùng phòng của mình suy nghĩ thế nào về Vương Y Bối, nhưng bọn họ không hiểu cô. Cô không ham túi xách xịn, không ham quần áo hàng hiệu, cô chỉ thích mấy thứ đồ nhỏ bé bình thường mà thôi, nếu ngay cả như vậy mà anh cũng không đáp ứng được thì chỉ có thể trách bản thân mình.

Trần Tử Hàn đưa tay lên vuốt tóc cô.

Về tới nhà trọ, Vương Y Bối đi tắm, Trần Tử Hàn dọn dẹp phòng. Nhà trọ ở đây giá thuê rất cao vì gần trường học, nhưng đổi lại điều kiện khá tốt, có tủ lạnh, máy giặt, và các đồ gia dụng khác. Đắt một chút nhưng ở thoái mái là được.

Vương Y Bối tắm xong, để tóc ướt đi ra ngoài. Cô xoay một vòng trước mặt Trần Tử Hàn: “Đẹp không? Em mới mua đấy”.

Trần Tử Hàn thở dài, kéo cô vào trong lòng. Anh cầm một chiếc khăn bông nhẹ nhàng giúp cô lau tóc nhưng cô có vẻ như vẫn còn đang băng khoăn trong lòng: “Có phải rất xấu không? Em không biết chọn quần áo!”

“Đẹp!Em mặc cái gì cũng đẹp hết!”

Trả lời như thế chẳng phải là cô mặc cái gì cũng như nhau sao! Vương Y Bối bất mãn, nhưng còn chưa kịp nổi giận thì Trần Tử Hàn đã cố định cô lại, tiếp tục công việc dang dở. Lau tóc giúp cô xong, anh bưng đĩa dưa hấu đến trước mặt cô.

Vương Y Bối vui vẻ hẳn lên, cầm lấy một miếng nhỏ đưa lên miệng gặm, không thèm để ý đến việc phải giữ hình tượng. Ăn hết một miếng, cô cầm một miếng khác đưa tới trước mặt anh: “Anh cũng ăn đi!”.

“Hiếm thấy! Còn nhớ tới anh nữa cơ đấy!”

Trần Tử Hàn kinh ngạc thốt lên như vậy khiến Vương Y Bối vô cùng mất hứng.

Ăn dưa xong, hai người cùng xem ti vi. Cô gối đầu lên chân anh, chỉ cần mở to mắt một chút là cô đã có thể nhìn thấy anh. Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh. Chân thực đến thế! Đây chính là người đàn ông mà lúc nào cô cũng nhớ tới. Giờ khắc này cô đang ở trong lòng anh, chẳng có gì khiến cô hài lòng hơn thế nữa.

Bàn tay nhỏ nhắm của cô di chuyển trên mặt khiến Trần Tử Hàn cảm thấy ngứa ngáy, anh giữ lấy tay cô, cúi đầu xuống. Đôi mắt cô cũng tròn xoe nhìn lại anh, hàng lông mi dài khẽ động.

Âm thanh trong ti vi dường như biến mất. Trần Tử Hàn chỉ còn chú ý tới đôi mắt trong veo long lanh như nước của cô. Anh không tự chủ được hôn lên môi cô. Ban đầu chỉ là một nụ hôn đến bất ngờ trong lúc xúc động, nhưng khi hai đôi môi đã chạm nhau lại luyến tiếc chẳng nỡ rời. Nụ hôn lướt biến thành nụ hôn triền miên. Cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, hơi thở của anh đã không còn bình ổn, bản tay mất kiểm soát lần mò vào trong lớp áo của cô.

Trong phòng mở điều hòa, tay anh lạnh hơn cơ thể cô, khiến cô bừng tỉnh.

“Đừng!” Vương Y Bối nhíu mày, buông hai tay xuống.

Trần Tử Hàn bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình, lập tức rút tay ra, ngây người nhìn cô.

Vương Y Bối cúi mắt, khẽ nói: “Em không muốn!”

Không ngờ mình sẽ xấu hổ. Cô biết rõ ở trường có nhiều đôi ra ngoài thuê phòng ở chung, tuy là nói muốn có không gian riêng của hai người, nhưng trong lòng mọi người cũng biết rõ thực hư thế nào. Trước đây, cô từng nghĩ tới chuyện này, trong lòng băn khoăn nhiều, do dự nhiều, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận: Không muốn! Dù chuyện đó với sinh viên bây giờ thực ra cũng khá bình thường nhưng cô vẫn giữ quan điểm của mình. Người khác làm thế nào thì mặc họ, cô là cô.

Lý do khiến cô kiên định như vậy là vì có lần cô đưa một chị khóa trên đi bệnh viện, làm chuyện khiến người khác đau lòng. Lúc tới bệnh viện, chị ta gọi điện cho bạn trai nhưng anh ta không đến. Vương Y Bối nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của chị ta lúc bước vào phòng phẫu thuật. Ngay khi cuộc phẫu thuật kết thúc, việc đầu tiên chị ta làm là xem điện thoại, tiếc là không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn. Người con trai kia một câu hỏi thăm cũng không có, chị ta bật khóc nức nở. Vương Y Bối cảm thấy chị ta thật đáng thương.

Cô không muốn có một ngày mình cũng đáng thương như thế, không muốn tự tay giết chết một sinh mệnh chưa hoàn chỉnh.

Trần Tử Hàn đương nhiên hiểu tâm trạng của cô, anh xoa đầu cô an ủi: “Ngủ sớm đi, mai còn phải đi tập quân sự nữa dấy!”

Vương Y Bối gật đầu, vẫn chưa ngẩng lên nhìn anh.

Buổi tối, hai người ngủ chung giường, một người nằm bên trái, một người nằm bên phải. Trong cơn mơ chập chờn, Vương Y Bối cảm nhận được có người kéo chăn lên đắp lại giúp mình, tựa như mẹ vẫn làm khi cô còn nhỏ.

Trong thời gian Vương Y Bối học quân sự, Trần Tử Hàn không tìm công việc ổn định mà chỉ nhận lập trình chương trình cho một vài công ty, như vậy thời gian tương đối tự do. Bình thường anh đều chuẩn bị sẵn nước mang tới sân vận động, đợi tới giờ giải lao, cô sẽ tới uống nước. Trời nắng chói chang, làn da của cô bị cháy sạm, cổ nổi lên những nốt nhỏ đỏ rực. Trần Tử Hàn đưa chai nước cho cô rồi lấy lọ phấn rôm bôi lên cổ cô thêm một lượt nữa, lớp phấn ban đầu đã bị mồ hôi làm trôi đi hết.

Vương Y Bối rất muốn giả ngốc thêm một chút nhưng chắc chắn là không thể, cô bĩu môi: “Uông Thiển Ngữ nói anh cưng chiều làm hư em, sau này không ai cần em nữa, anh không được chán em đâu đấy!”

Trần Tử Hàn cụng trán mình vào trán cô, lại giơ tay lên khẽ véo mũi cô: “Đừng có cả ngày nghĩ linh tinh nữa!”. Anh nhìn sang phía bên kia, giục cô: “Mau đi ra đi, giáo viên đang nhìn kia kìa!”.

Vương Y Bối lườm anh một cái rồi mới quay về chỗ tập. Trần Tử Hàn nhìn theo cô, đợi cô về chỗ rồi anh mới rời khỏi sân vận động.

Ban ngày, Trần Tử Hàn ngồi trước máy tính làm việc rồi lại ghé qua sân vận động một chút. Nhiệt độ ngoài trời quá cao, nhiều nữ sinh không chịu được đã ngất xỉu, anh rất lo lắng cho cô, ngày nào cũng tới sân vận động hai lần, sáng và chiều. Buổi tối kết thúc tập huấn, Vương Y Bối cũng không quay về ký túc mà tới thẳng nhà trọ.

Hai người bọn họ vốn chẳng bao giờ phải động tay động chân vào việc nhà, bây giờ lại phải tự nấu cơm. Lúc bắt đầu nấu cơm bằng nồi cơm điện, cơm nếu không khô khóc thì cũng nhão nhoét không nhìn thấy hạt, phải qua mấy lần Trần Tử Hàn mới nắm được cách đổ nước sao cho vừa, cuối cùng cũng được nồi cơm ngon lành, không quá nát cũng không quá khô. Anh múc ra bát cho nguội dần vì Vương Y Bối ghét nhất ăn cơm nóng.

Anh cũng chuẩn bị dưa hấu sẵn trong tủ lạnh, buổi tối Y Bối vừa về tới nhà là sẽ lập tức lao về phía tủ lạnh ôm quả dưa ra, bổ làm hai, sau đó dùng thìa xúc từng miếng ăn. Lần nào trông bộ dạng tham ăn tục uống của cô, Trần Tử Hàn cũng đều phải lên tiếng nhắc nhở cô ăn chậm kẻo sặc. Vương Y Bối còn rất ghét ăn dưa phải nhả hạt, thế nên mỗi lần mua dưa anh đều phải chọn loại không hạt.

Ăn xong, Vương Y Bối mới chạy đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Trần Tử Hàn là người việc nào ra việc đấy, nhưng rất may là anh không yêu cầu người khác cũng phải như vậy, nếu không thì chắc chắn Vương Y Bối sẽ bị ăn mắng liên tục. Trong lúc cô còn đang tắm, anh sẽ giặt quần áo cô vừa thay ra. Vì không mang theo nhiều quần áo nên sau khi giặt xong anh phải phơi ngay, cũng không dùng tới máy giặt.

Vương Y Bối ra khỏi phòng tắm, cầm khăn khô vừa lau đầu vừa nhìn anh đang giặt đồ: “Có phải em rất thiếu tư cách làm bạn gái không?”

Trong số những đôi tình nhân cô quen biết, chẳng anh chàng nào chịu giặt đồ cho bạn gái cả, hoàn toàn là nữ giặt đồ cho nam.

Trần Tử Hàn vắt kiệt nước chiếc áo trong tay, cẩn thận treo vào mắc phơi: “Lại nghĩ linh tinh cái gì thế?”

“Em đang tự kiểm điểm bản thân mà!” Nghĩ tới chuyện thú vị, cô đột nhiên bật cười: “Lần trước em về nhà, mẹ nói: Mày là cái đồ ham ăn lười làm, sau này không lấy được chồng! Hic… Có thật em lười đến thế không?”. Không đợi Trần Tử Hàn trả lời, cô tự đáp: “Hình như gần đây đúng là em lười thật, đứng một chỗ không chịu động đậy!”

Trần Tử Hàn cầm chậu đứng dậy: “Đấy là triệu chứng của bệnh lú lẫn!”.

“Vậy rất hợp rồi còn gì, hai người lú lẫn chúng ta ở cùng nhau!”.

Vương Y Bối phải thừa nhận rằng, tuy Trần Tử Hàn rất ít khi nói những lời ngon ngọt nhưng thỉnh thoảng anh lại có những câu khiến cô nghe mà ấm lòng.

“Ai thèm ở cùng anh chứ? Em không thèm!”

Thấy cô đang định đi vào phòng ngủ, Trần Tử Hàn liền gọi cô lại: “Đợi tóc khô đã rồi ngủ!”

“Biết rồi, thưa ông xã tương lai đại nhân!”

Trần Tử Hàn đứng tại chỗ lắc đầu cười.

Ba tuần tập quân sự chẳng mấy mà trôi qua, Vương Y Bối cũng không cảm thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, vốn dĩ cô cứ nghĩ qua đợt này sẽ vô cùng sung sướng. Hôm nay, Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ hẹn nhau đi ăn, Trần Tử Hàn đi phỏng vấn nên dặn cô ở ngoài.

Vương Y Bối quay đầu lại nhìn sân vận động, đám con trai có người đang bế bổng thầy huấn luyện tung lên không trung, có người hưng phấn tháo toàn bộ mũ cối, thắt lưng quẳng đi, lại có người tranh thủ chụp ảnh kỉ niệm. Giây phút ấy, Vương Y Bối mới phát hiện hóa ra bản thân mình cũng lưu luyến hai mươi mốt ngày vừa qua.

Ăn cơm xong, cô về ký túc lấy đồ đạc của mình. Uông Thiển Ngữ cũng đang thu dọn để buổi chiều về quê.

“Cậu không định về quê à?”

Uông Thiển Ngữ cũng biết chuyện Trần Tử Hàn đã tìm việc ở đây, hẳn là không có ý định quay về. Vương Y Bối dọn đồ chắc chắn là để chuyển tới nhà trọ với Trần Tử Hàn.

Vương Y Bối gật đầu: “Ở lại mấy ngày, tớ gọi điện về nói với mẹ rồi.”

Uông Thiển Ngữ còn muốn dặn dò Vương Y Bối nhưng cuối cùng lại thôi. Những người đang đắm chìm trong vòng xoáy tình yêu thì người ngoài có nói gì cũng không ảnh hưởng tới họ. Uông Thiển Ngữ chỉ muốn nói với Vương Y Bối, sau này không nên quá tùy hứng, làm gì cũng nên suy nghĩ tới hoàn cảnh của đối phương. Thế nhưng thấy Y Bối vui đến quên trời quên đất như vậy, cô cũng không đem những điều thực tế ấy ra làm đảo lộn tâm trạng Vương Y Bối nữa.

Vương Y Bối thu dọn xong xuôi, nhoẻn cười nhìn chiếc hòm to bự và mấy túi đồ cồng kềnh. Chợt nghĩ ra giờ này Trần Tử Hàn chắc là chưa về, cô lúng túng không biết làm thế nào để mang hết số đồ này tới phòng trọ. Cô ngồi phịch xuống ghế, do dự xem có nên đợi Trần Tử Hàn về rồi tính không.

Uông Thiển Ngữ dọn xong đồ của mình mới phát hiện Vương Y Bối đang ngồi thừ người một chỗ nhìn hành lý, cô thở dài: “Đi thôi, tớ đưa cậu tới đó!”

Vương Y Bối bật dậy, chạy tới trước mặt Uông Thiển Ngữ, thét lên như bắt được vàng: “Cậu tuyệt nhất!”

Uông Thiển Ngữ nhún vai: “Thôi thôi cho tôi xin! Cái đồ nhìn đời bằng nửa con mắt nhu cậu ấy à, cho dù cả thế giới này tốt với cậu thì quan trọng nhất với cậu vẫn chỉ là Trần Tử Hàn mà thôi!”.

Vương Y Bối cười ha hả: “Không được ghen tị!”.

Hai người xách đồ xuống dưới tầng một, Vương Y Bối đột nhiên nhớ ra:” Cậu đưa tớ tới nhà trọ thế lúc nào cậu đi? Người tới đón cậu phải chờ à?”.

“Giờ mới biết mà hỏi à? Thế có người chờ tớ, cậu sẽ một mình về nhà trọ phải không?”

Vương Y Bối thản nhiên lắc đầu: “Nhưng có thể đi nhờ xe người đó mà!”

Uông Thiển Ngữ không thèm đáp nữa, một lúc sau mới lên tiếng: “Tớ không bảo ai tới đón cả. Tớ về một mình thôi!”

Vương Y Bối nhìn Uông Thiển Ngữ bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng không hỏi lý do. Đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể đoán biết được đối phương có muốn chia sẻ hay không, có thể đó chẳng phải là chuyện bí mật, chỉ đơn giản không muốn nói với người khác mà thôi.

Sau khi tìm hiểu thông tin trên mạng kĩ càng, Trần Tử Hàn mới gửi hồ sơ tới công ty Quảng Vũ. Thực lòng anh cũng không ôm hy vọng nhiều lắm, anh chỉ muốn tìm một công việc tạm thời trong kỳ nghỉ để có thể vừa làm vừa ở bên chăm sóc Vương Y Bối. Khi nhận được điện thoại thông báo của Quảng Vũ, anh khá bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ tới phỏng vấn. Dù không quá chờ mong nhưng có được một công việc tốt thì vẫn hơn.

Phỏng vấn thuận lợi, có điều anh chưa nói rõ với họ, mình chỉ làm hai tháng. Tuy nhiên, theo như anh quan sát thái độ của phía công ty thì có lẽ họ cũng khá rõ rồi.

Chuyện công việc của Trần Tử Hàn được giải quyết ổn thỏa, Vương Y Bối muốn đích thân xuống bếp làm một bữa ăn mừng. Trần Tử Hàn vừa khen ngợi cô có “tiềm lực” đảm đương vai trò vợ đảm mẹ hiền, vừa oán thầm không biết bữa cơm này có nuốt nổi được không. Vương Y Bối vốn dĩ là một cô gái không biết nữ công gia chánh, cơm nước xưa nay chỉ nhìn người khác làm chứ chưa bao giờ động tay động chân.

Thấy cô đi vào bếp, Trần Tử Hàn không kìm được mà liên tục ngó nghiêng nhìn theo. Ngực anh cứ giật thon thót, lúc cô thái rau, anh sợ cô bị đứt tay; lúc cô xào rau, anh lại lo cô bị bỏng.

Anh bảo cô ra ngoài lên mạng chơi nhưng cô không nghe, cứ nhất quyết đòi đích thân xuống bếp, anh đàng bất lực đứng bên cạnh theo dõi.

Đồ ăn cô làm không phải là không ra gì, nhưng cũng không được gọi là ngon. Trần Tử Hàn ăn được mấy miếng liền khen ngợi tay nghề của cô, lần đầu tiên vào bếp thật sự không tồi. Vương Y Bối cũng nếm thử, ngoại trừ súp hơi mặn một chút thì những món khác vẫn ổn, chí ít cũng không khiến người ta muốn nhổ hết ra ngoài.

“Em nấu ăn ngon là anh được lợi rồi nhé!” Thấy “tác phẩm” của mình không quá tệ, Vương Y Bối liền đắc ý: “Em đem tặng anh lần đầu tiên của mình rồi đấy, anh thưởng em cái gì đây?”

Cô vừa nói hết câu, thức ăn đang kẹp trên đũa của Trần Tử Hàn chợt rớt xuống bàn. Anh nghi hoặc liếc cô một cái, im lặng.

Vương Y Bối cũng cảm nhận được sự kỳ quái, ngẫm lại câu nói của mình một chút, chợt đỏ bừng mặt: “Em nói là lần đầu tiên nấu ăn! Đến cả mẹ em cũng không có đãi ngộ đặc biệt ấy đâu”.

Đúng là giải thích phí lời!

Trần Tử Hàn gật đầu: “Ừ ừ, em vĩ đại, mong em cứ tiếp tục vĩ đại như thế!”

Cô trừng mắt: “Đáng ghét!”.

Ăn cơm xong, Vương Y Bối còn khăng khăng đòi rửa bát, cho anh hưởng thụ một ngày được đãi ngộ đặc biệt của “vợ thảo mẹ hiền”. Thế nhưng Trần Tử Hàn được an nhàn đến phát sợ. Dù biết hiện tại cô không còn là một đứa trẻ nhưng anh vẫn luôn coi cô là một cô nhóc, thậm chí lúc cô rửa bát anh còn không yên tâm mà đi vào xem, sợ cô làm vỡ bát đĩa. Cũng may, Vương Y Bối không hiểu nỗi lo của anh, chứ nếu biết anh nghĩ cô như thế nhất định sẽ tức giận mà cãi nhau với anh.

Thu dọn gọn gàng đâu vào đấy rồi, hai người ngồi ngoài phòng khách nhỏ xem ti vi.

Vương Y Bối nhìn xung quanh phòng, gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trên tường là máy điều hòa mới, góc tường là một cái máy giặt, một cái tủ lạnh, vách tường bên kia là tủ ti vi, trên đó bày chiếc ti vi màu đã cũ, tiếp đó là một chiếc bàn trà tinh xảo, mặt bàn là đĩa táo cô mới mua hôm nay, bên cạnh có một con dao gọt hoa quả.

Cô phóng ánh mắt lên người Trần Tử Hàn. Nơi này tựa như một gia đình thật sự, cô và anh chính là chủ nhà. Thật hạnh phúc, thật ấm áp, thật ngọt ngào! Cảnh tượng giống như vô số lần cô đã tưởng tượng.

Cô không kìm được nhào người vào trong lòng anh, muốn nói câu gì đó lãng mạn, nhưng cảm nhận được sự ấm áp của anh, lại chẳng muốn nói thêm gì nữa. Cô thầm ước giây phút này dài thêm, lâu thêm một chút, tốt nhất là kéo dài cả đời này, cô nguyện lòng cứ như thế đến cuối đời.

Trần Tử Hàn đáp lại cô bằng một vòng tay thật chặt, ánh mắt anh bất đắc dĩ nhìn cô như một đứa trẻ nông nổi, nhưng anh tình nguyện cưng chiều cô như thế.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi hôn lên môi cô, vẫn chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng không quá trớn.

Vương Y Bối mở to hai mắt nhìn anh: “Ấn tượng đầu tiên của anh về em như thế nào?”

Trần Tử Hàn ngây người khi nghe cô đột nhiên hỏi vậy. Trong đầu anh lập tức vọt ra hình ảnh cô thập thò ngoài cửa lớp ngày hôm ấy, dáng vẻ láu lỉnh đáng yêu, nụ cười rạng rỡ vô tư. Lúc ấy anh nghĩ, cô nhất định là một cô gái vui vẻ, cả đời này sẽ sống vui vẻ như thế.

Thế nhưng anh không biết, niềm vui lớn nhất của cô chính là anh, nỗi đau lớn nhất của cô cũng chính là anh.

“Hình như là rất tốt!” Trần Tử Hàn không ngừng gật đầu ra chiều lời mình nói hoàn toàn là sự thật.

Vương Y Bối nâng người dậy, bất mãn vung tay lên đánh, anh nhanh chóng tóm được: “Chắc chắn là rất tốt, à, quá tốt!”. Anh dùng sức nắm chặt tay cô: “Vì thế nên khi giữ được rồi mới không muốn buông ra nữa!”

Trần Tử Hàn hoàn toàn không biết, nhiều năm về sau, bao lần tỉnh dậy giữ đêm khuya sau cơn mơ, Vương Y Bối đều nhìn đôi tay mình. Anh nói không muốn buông tay cô, vậy tại sao cuối cùng lại kiên quyết buông? Có lần xem được tin tức về một đôi vợ chồng trong giới giải trí, tình yêu của hai người họ cảm động rất nhiều người, nhưng đến khi họ ly hôn, họ bỗng chốc như biến thành những tên bịp bợm, lừa đảo những người đã từng vì họ mà tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu. Lúc ấy, Vương Y Bối cũng không hiểu, vì sao tình yêu người đàn ông dành cho cô gái khiến mọi người đều cảm động, mà sau khi buông tay anh ta lại vô tình đến vậy? Trên mạng có người nói: Một cô gái có thể khiến cho người đàn ông từng yêu cô ta tha thiết đối xử với cô ta như vậy ắt hẳn là vì cô ta đã làm một chuyện hết sức tồi tệ. Vương Y Bối nhìn trang web, muốn khóc, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Hóa ra sự việc còn có thể nhìn theo cách như vậy. Người đàn ông kia không còn yêu, không phải vì bản thân anh ta, mà là người phụ nữ bên cạnh anh ta mắc sai lầm.

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

Có điều ngay ở hiện tại, Vương Y Bối còn không học được cách khóc. Mỗi ngày cô đều sắp xếp vài việc lặt vặt cho mình và Trần Tử Hàn, giống như bản thân thật sự là một cô vợ hiền. Cô sẽ tự giác nấu cơm, làm thức ăn, anh đi làm cô sẽ ở nhà giặt quần áo, thỉnh thoảng mua vài thứ đồ đáng yêu về trang trí cho căn nhà của hai người, cô còn đến bến xe buýt trước cửa khu chung cư đợi anh về.

Một chuyện tẻ nhạt đến cực điểm, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi khi anh ấy xuống xe đi về phía mình, cô đều mừng rỡ chạy tới. Anh sẽ vuốt tóc cô rồi cười với cô. Bóng tấm bảng lịch trình xe buýt rơi trên người họ, nhưng cô không hề cảm thấy âm u, trong lòng vẫn tràn đầy ấm áp và hạnh phúc, khoác cánh tay người đàn ông bên cạnh mình.

Ban ngày, Trần Tử Hàn đi làm, Vương Y Bối ở nhà lên mạng chơi, thỉnh thoảng xem tạp chí, đến giờ sẽ đi nấu cơm. Khi anh về, cô sẽ kể cho anh nghe mấy chuyện cười mình xem được, anh còn chưa cười mà cô đã cười ngặt nghẽo rồi.

Trần Tử Hàn tuy được nhận vào làm việc ở Quảng Vũ nhưng công việc không mấy quan trọng. Các bậc tiền bối thường giao cho anh làm những việc lặt vặt, anh vẫn mang theo tinh thần học hỏi lấy kinh nghiệm mà chấp nhận. Tuy nhiên cứ liên tục như thế, Trần Tử Hàn phần nào cảm thấy chán nản, về tới nhà thấy Y Bối mặt mày rạng rỡ, những bất mãn trong lòng anh cũng không bộc phát ra ngoài thành lời.

“Sao mặt mày anh cứ xị ra thế?” Vương Y Bối không hài lòng đẩy đẩy cánh tay Trần Tử Hàn: “Cười lên xem nào!”

Cô giơ tay lên kéo hai bên miệng anh thành bộ dạng cười mỉm, vừa giữ vừa tủm tỉm cười.

Trần Tử Hàn ôm lấy eo cô. Cô gái này, hễ vui vẻ là quên hết mọi thứ. Lần trước cô nổi hứng đánh anh, kết quả còn chưa thực hiện được ý đồ thì đã bị ngã đụng vào bàn uống nước, thắt lưng đau đến nước mắt ứa ra.

Anh ôm cô vào lòng, cúi gần tới mặt cô: “Hôm nay ở nhà làm những gì?”

Vương Y Bối lần lượt kể từng chuyện đã làm, toàn là mấy chuyện vặt vãnh. Cô nói rất nghiêm túc, anh cũng lắng nghe nghiêm túc.

Anh với tay lấy cuốn tạp chí trên bàn: “Em mua đấy à?”

Anh vừa dứt lời, cô liền giật lại: “Đương nhiên là em mua!”

Giọng nói của cô nhỏ dần, nhẹ nhàng mở cuốn tạp chí trước mặt anh, bên trong toàn bộ đều là mẫu áo cưới. Những làn váy bay bổng khoác trên cơ thể người mẫu, hiện rõ vẻ trang nhã và lộng lẫy.

Vương Y Bối giở đến một trang rồi dừng lại rất lâu.

Trần Tử Hàn kéo cô vào ngực: “Chọn được bộ nào rồi?”

Cô chu miệng: “Em thích bộ nào anh sẽ mua bộ đó chứ?”.

“Đương nhiên là không.” Giọng điệu còn pha chút thương lượng.

Cô ném cuốn tạp chí xuống đất, tức giận véo anh một cái khiến anh hít mạnh một hơi. Anh nhéo mũi cô: “Em nghe lời anh mới mua!”

Cô lập tức ôm lấy tay anh: “Em rất nghe lời, rất nghe lời…”

Anh bật cười.

Trần Tử Hàn rất có hứng thú với tin tức kinh tế, xã hội, còn Vương Y Bối lại thích xem tin giải trí, những thứ khác có liếc mắt cô cũng lười. Ban ngày cô đã ôm máy tính với ti vi suốt rồi nên đến tối cô không tranh giành với anh nữa. Cô nằm trên sofa, gối đầu lên đùi anh: “Anh nhất định phải mua váy cưới cho em, bằng không em sẽ không thèm lấy anh đâu!”

Trần Tử Hàn vẫn nhìn chăm chú vào màn hình ti vi, dường như hoàn toàn không hứng thú với lời nói của cô.

Vương Y Bối nhìn khắp phòng một lượt, tiếp tục nói: “Mặc dù em rất thích căn nhà này nhưng mà thật sự là hơi nhỏ. Sau này chúng mình mua căn nhà lớn hơn một chút, màu sắc đồ dùng trong nhà sẽ do em lựa chọn, bốn bức tường nhất định không thể để trắng xóa, quá phổ biến…”. Cô dừng lại ngẫm nghĩ: “Còn phải chuẩn bị một phòng trẻ con nữa, bên trong bày thật nhiều, thật nhiều đồ chơi và quần áo trẻ con”. Mới chỉ nghĩ vậy thôi mà cô đã cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng rồi.

Trần Tử Hàn không phát biểu ý kiến, nhìn qua có vẻ như hoàn toàn đã bị tin tức trên ti vi thu hút, nhưng chính nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng anh. Anh đang chăm chú nghe cô nói. Trong lòng anh còn đang thầm đáng giá, phụ nữ đúng là hay huyễn tưởng về tương lai, lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện xa xôi.

Trần Tử Hàn tắt ti vi, vỗ nhẹ khuôn mặt cô: “Ngủ thôi!”

“Vẫn sớm mà!” Cô ngồi dậy, bĩu môi nói.

“Sáng mai anh còn phải đi làm.”

“Đi làm, đi làm, đi làm.” Cô bắt chước khẩu khí của anh, chu miệng: “Đi làm quan trọng đến thế à?”

“Ừ, quan trọng chứ. Phải mua áo cưới cho ai đó, mua nhà cho ai đó, nếu không cô ấy sẽ không chịu lấy anh!”

Vương Y Bối khúc khích cười, ngoan ngoãn nghe lời anh đi ngủ.

Cuộc sống như vậy của hai người duy trì chưa được mấy ngày thì Vương Y Bối nhận được điện thoại của mẹ. Phương Di Vi hung hăng mắng cô một trận vì tội được nghỉ học lâu rồi mà còn không chịu về nhà. Bà bắt cô lập tức về không được nán lại thêm một ngày. Vương Y Bối nghe mà chỉ muốn khóc, cô gọi điện báo cho Trần Tử Hàn đang ở công ty, sau đó tự mình thu dọn đồ đạc.

Trần Tử Hàn vừa nhận được điện thoại của cô liền xin nghỉ, vội vàng về nhà trọ. Thấy cô rầu rĩ, anh dỗ dành: “Mẹ chỉ vì lo cho em thôi, sợ em ở đây một mình xảy ra chuyện, bây giờ người xấu nhiều quá mà!”.

Y Bối ném chiếc áo trong tay vào người anh: “Anh chính là kẻ xấu lừa bắt em đi ấy! Hại em không nhớ mẹ cũng chẳng nhớ bố!”.

Trần Tử Hàn nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô, càng thấy cô đúng là trẻ con, anh vui vẻ nói: “Xem ra anh làm người xấu rất xứng đáng!”.

Cô hừ một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc, thực ra sắp xếp cũng hòm hòm rồi nhưng cô cố tình nấn án kéo giai thời gian.

Về sau, Vương Y Bối vô số lần thầm nguyền rủa “kẻ xấu” đã đánh cắp trái tim cô sống không được như ý, rời xa cô anh sẽ khốn đốn, sẽ bất hạnh. Thế nhưng cô đã quên mất rằng, “kẻ xấu” thường phúc lớn mạng lớn.

Trần Tử Hàn giúp cô thu dọn nốt, cô là chúa đãng trí, nhớ ra được cái này thì lại quên mất tiêu cái kia. Xong xuôi, anh xách hành lý, đưa cô ra bến xe khách. Trường của cô nằm ở nơi khá hẻo lánh, ngồi xe buýt tới bến xe cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Đây trước giờ vẫn là nỗi phiền muộn của Vương Y Bối, cô ghét nhất là ngồi xe buýt quá lâu, rất dễ bị váng đầu. Trần Tử Hàn nói, vì cô lâu rồi không ra khỏi nhà, lại ít khi ngồi xe nên mới mắc tật ấy, nhưng cô vẫn không sửa được. Tuy nhiên hiện tại cô lại cảm thấy một tiếng này thật tốt, cô có thể ngồi bên cạnh anh thêm được một tiếng. Suy nghĩ ấy ấu trĩ quá! Nhưng vì nó mà cô thầm vui trong lòng.

Tới bến xe, Trần Tử Hàn đi mua vé giúp cô, sau đó dắt cô đi tìm đúng chuyến xe. Anh một tay nắm tay cô, một tay xách hành lý. Sợ cô vứt đồ lung tung nên anh để tất cả vào một chỗ. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh, đột nhiên Y Bối rất muốn mở miệng bảo anh đi cùng với mình, hoặc là… bịa ra một lý do nào đấy nói dối bố mẹ để mình có thể ở lại đây. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ trong đầu, cô biết mình không thể ích kỷ ỷ lại vào anh như thế được. Giống Uông Thiển Ngữ từng nói, cô không còn là trẻ con nữa, không nên làm gì cũng bồng bột như vậy. Hơn nữa, cô cũng không muốn tiếp tục nói dối bố mẹ, chỉ vì một khoảng thời gian không về nhà mà cô đã cảm thấy áy náy lắm rồi.

Trần Tử Hàn đưa cô lên xe. Khoảnh khắc nắm tay anh trượt khỏi bàn tay cô, cô thật sự rất muốn khóc. Cô không muốn thấy bóng lưng anh nên cố gắng không nhìn anh: “Mỗi ngày nhớ em một trăm lần!”.

Ai bảo anh khiến em muốn khóc chứ! Đây là hình phạt dành cho anh.

Trần Tử Hàn vốn đã xoay người định xuống xe, nghe thấy cô nói vậy liền quay lại bên cạnh cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đi. Xưa nay anh không hề thích diễn mấy cái trò ân ân ái ái này ở nơi công cộng, nhưng đối diện với cô, lúc nào anh cũng có những điều ngoài ý muốn đến không tưởng tượng được.

Tiễn Vương Y Bối đi rồi, Trần Tử Hàn quay về chuyển đồ tới nơi ở mà công ty sắp xếp cho mình, sau đó thuê lại căn hộ đang ở, như vậy một tháng tiếp theo sẽ không tốn nhiều tiền, lại còn có thể kiếm thêm được một chút.

Hằng ngày, anh đều nói chuyện điện thoại với Vương Y Bối, quá nửa là nghe cô nói, lúc thì khoe chậu hoa trong sân mà cô thích đã nở, lúc thì kể một ngày cô đã ăn bao nhiêu dưa hấu. Trần Tử Hàn nghiêm túc lắng nghe, anh không thích nói với cô những chuyện đau đầu ở công ty, cô sẽ không hiểu được, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc lại những chuyện khiến mình phiền muộn.

Hai tháng làm việc ở Quảng Vũ kết thúc rất nhanh, anh xin thôi việc, phía công ty cũng không làm khó, vẫn trả đủ tiền lương, còn ngỏ ý mời anh quay lại làm sau khi tốt nghiệp. Trần Tử Hàn nói, nếu có cơ hội nhất định sẽ tới.

Anh đang theo học chuyên ngành hấp dẫn nhất của trường, cũng được ưa chuộng nhất ở địa phương. Hiện tại, anh vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ xem sau này sẽ phát triển sự nghiệp ở đâu.

Kết thúc công việc ở Quảng Vũ, Trần Tử Hàn về nhà một chuyến. Bố mẹ hỏi han đủ chuyện, sau đó mời toàn bộ bác, người thân họ hàng tới liên hoan một bữa. Trần Tử Hàn tranh thủ thời gian đi gặp Vương Y Bối một lần. Cô làm nũng bắt anh đưa tới trường rồi mới cho anh về. Vốn dĩ ở bến xe gần nhà cô có một chuyến xe khách đường dài chạy thẳng tới thành phố A nơi anh học, nhưng anh vẫn đồng ý đưa cô tới trường của cô trước, rồi mới bắt xe về trường mình.

Đôi khi, chính anh cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc xem sự mệt mỏi ấy thể hiện điều gì. Bởi vì khi đó, anh vẫn không hề hoài nghi tình cảm của hai người.

Sắp đến ngày khai giảng. Một năm họ ở bên nhau cũng trôi qua mà không có gì thay đổi nhiều, Vương Y Bối vẫn là cô gái thiếu cảm giác an toàn, Trần Tử Hàn cuối tuần nào cũng tới chỗ cô. Cuộc sống bình yên trôi qua như thế, chỉ là đôi khi, anh sẽ nhìn người con gái ngủ bên cạnh mình đến ngây người. Anh không thể phủ nhận, sau khi vào năm ba, những điều về hiện tại, về tương lai mà xưa nay vốn chưa nghĩ tớ đã đến lúc phải cân nhắc kĩ càng.

Một người bạn học của anh có cô bạn gái luôn ôm giấc mộng làm bà chủ. Anh bạn kia nói, nếu tốt nghiệp đại học mà không tìm được công việc hơn năm nghìn một tháng thì chia tay. Anh ta mặc dù rất yêu cô gái nhưng kiên quyết đưa ra lựa chọn như vậy.

Trong đầu Trần Tử Hàn khi ấy chợt hiện lên hình ảnh Vương Y Bối, nhưng không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa chuyện này.

Anh vẫn như cũ, tận lực tận tâm làm theo những điều cô yêu cầu. Chỉ cần anh có khả năng thực hiện, nhất định anh sẽ không từ chối cô. Bạn bè đều khen anh tốt tính, anh cũng chỉ cười đáp lại. Chỉ với Vương Y Bối, anh mới tốt như thế, đổi lại là người khác, chưa chắc anh đã đủ nhẫn nại đến vậy.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt mà đã đến sinh nhật thứ 21 của Trần Tử Hàn. Anh hoãn lại hết mọi việc, dành ra ba ngày để đến Đại học Thâm Quyến cho cô một niềm vui bất ngờ. Ngồi trên xe anh nghĩ, xuống xe anh sẽ không gọi điện báo cho cô vội, mà đi thẳng tới ký túc của cô, kiếm cớ gì đó bắt cô xuống dưới. Nhất định cô sẽ sung sướng tới hét toáng lên.

Thế nhưng, Trần Tử Hàn đã thất vọng, vì tất cả mọi chuyện đều không xảy ra như anh tưởng tượng. Khi anh đến cổng ký túc thì trông thấy Uông Thiển Ngữ từ trong đi ra. Vừa nhìn thấy anh, Uông Thiển Ngữ vội chạy lại: “Sao anh lại tới đây?Anh không biết Tiểu Bối tới chỗ anh sao?”

Trần Tử Hàn thở dài. Đúng lúc này chuông di động vang lên, cuộc gọi từ máy bàn phòng ký túc của anh. Vương Y Bối đang ôm điện thoại mà khóc nấc lên.

Anh muốn tạo bất ngờ cho cô, cô cũng muốn tạo bất ngờ cho anh. Trần Tử Hàn chợt nhớ tới chuyện tương tự đã xảy ra khi hai người còn học cấp ba. Quả nhiên, anh và cô không hợp với việc tạo niềm vui bất ngờ cho đối phương. Lúc này anh lại càng thấm thía sự thật ấy.

“Đừng khóc, đừng đi đâu cả. Anh về ngay đây, rất nhanh thôi!”

Nói xong, anh tắt máy, lao ra khỏi trường Thâm Quyến, thậm chí còn quên cả chào Uông Thiển Ngữ. Anh không muốn Y Bối vừa xuống xe lại phải ngồi một chuyến xe dài quay về.

Vương Y Bối lúc ấy đang ngồi trên giường Trần Tử Hàn mà khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn trào. Bạn cùng phòng của anh ban đầu rất tò mò về cô bạn gái bí ẩn này, nhưng giờ được nhìn tận mắt rồi thì lại cảm thấy Vương Y Bối cũng không có gì đặc biệt, vẻ ngoài bình thường, tính tình cũng khác xa so với tưởng tượng của họ.

Chỉ có điều, dù bọn họ đều không thích kiểu con gái như Y Bối, nhưng khi nhìn bộ dạng khóc lóc khổ sở của cô, ý chí có sắt đá đến mấy cũng không đành mặc kệ cô, bất đắc dĩ lên tiếng dỗ dành cô bạn gái yếu ớt của Trần Tử Hàn.

Vương Y Bối càng khóc càng thấy thương tâm. Niềm vui bất ngờ biến thành trò cười. Cô khóc mệt rồi lại muốn ngủ một giấc, trong lòng nghĩ, tỉnh lại sẽ được thấy anh, chứ không cần phải khăng khăng ngồi chờ.

Trần Tử Hàn về tới nơi, trông thấy cô đang ngủ say, trong lòng anh nhẹ nhõm. Mệt lử vì chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, anh nằm xuống bên cạnh ngủ một lát. Vương Y Bối tỉnh dậy trước anh, nhìn dáng vẻ uể oải của anh, cô chợt thấy đau lòng. Cô ngồi dậy, thẫn thờ nhìn anh.

Lúc Trần Tử Hàn tỉnh dậy lại đã là sẩm tối. Anh vuốt tóc cô, ánh mắt lộ rõ sự yêu thương. Đám bạn cùng phòng cũng phải quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên Vương Y Bối tới, lại đúng vào sinh nhật Trần Tử Hàn nên anh phải mời toàn bộ bạn thân đi ăn cơm. Ở đại học, sinh nhật cũng chỉ là một cái cớ để mọi người tụ tập mà thôi, có lòng là tốt rồi. Bạn bè của Trần Tử Hàn khá đông, ai cũng đều nể mặt anh mà tới.

Tới quán cơm, tính sơ sơ ngồi hết ba bàn. Trần Tử Hàn kéo Vương Y Bối ngồi xuống, nói với mọi người không cần làm khách. Lần đầu tiên gặp bạn gái của Trần Tử Hàn nên mọi người rất tò mò, hóa ra đây chính là cô gái khiến cho nhân tài của bọn họ biến thành một người bạn trai tiêu chuẩn.

Bị mọi ánh mắt dồn lên người, Vương Y Bối cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô ghé sát vào Trần Tử Hàn: “Mọi người sao cứ nhìn em thế?”

Trần Tử Hàn nhíu mày, mấy người này thật là không biết ý nhị gì hết: “Vì em xinh đẹp”.

Vương Y Bối thừa dịp mọi người không chú ý, véo Trần Tử Hàn một cái: “Thấy ghét!”.

Hành động thân mật của hai người không phải là qua mắt được tất cả, chẳng qua mọi người chỉ làm như không thấy mà thôi.

Vài ánh mắt đồng cảm bắn về phía Liên Chân Chân, dành tình cảm cho Trần Tử Hàn bao lâu như vậy để rồi cuối cùng chỉ có thể nhìn anh và người yêu âu yếm nhau. Liên Chân Chân quả nhiên rất kiên cường dù nhìn qua có vẻ mềm yếu nhu nhược. Cô quan sát Vương Y Bối rất lâu, cuối cùng rút ra kết luận, hóa ra Trần Tử Hàn thích kiểu con gái gối thêu hoa[2] này. Liên Chân Chân cầm ly rượu lên mời Trần Tử Hàn, rồi lại mời Vương Y Bối. Sau màn dạo đầu của Liên Chân Chân, mọi người cũng theo nhau chuốc rượu.

[2] Chỉ được vẻ bề ngoài xinh đẹp, không có học thức, tài năng.

Trần Tử Hàn phải uống quá nhiều, sắp không chịu nổi, Vương Y Bối mới đầu còn lúng túng không biết phải làm sao thì lúc này cũng bị chuốc mấy ly. Trần Tử Hàn uống thay cô ba ly rồi mới chợt nghĩ ra, tửu lượng của cô không tốt, nếu như cô say, anh cũng say, thì ai sẽ chăm sóc cô?

Thấy có người tiếp tục mời rượu Y Bối, anh không che giấu thái độ nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, sau đó mọi người cũng biết ý mà thôi quá trớn. Vài người trong số họ biết quan hệ giữ Trần Tử Hàn và Liên Chân Chân, trước đây cũng tự nhận định rằng hai người là một đôi, thế nên hiện giờ nhìn Vương Y Bối không vừa mắt, coi như trút giận giúp Liên Chân Chân.

Trần Tử Hàn cầm ly rượu lên: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt tớ mà tới đây. Tớ không muốn nói nhiều lời vớ vẩn, dùng một ly rượu này để tỏ ý cảm ơn các cậu. Mọi người ăn uống vui vẻ nhiệt tình là coi như đã chúc phúc cho tớ và bạn gái rồi.Chỉ có điều tửu lượng của Y Bối không tốt lắm, ý tốt của mọi người tớ xin nhớ kỹ, rượu xin miễn!”.

Nghe Trần Tử Hàn nói như vậy, mọi người không làm khó nữa. Anh bị chuốc tới choáng váng mà vẫn rất vô tư, nói chuyện cười đùa vui vẻ, nhìn không rõ tâm trạng.

Tiệc tùng xong xuôi, sắc trời đã tối mịt, Trần Tử Hàn đưa Vương Y Bối đi ra ngoài thuê phòng nghỉ. Cô không hề say, tinh thần rất tỉnh táo, có điều cô thật sự không uống được rượu, vừa ra khỏi quán liền nôn thốc nôn tháo. Trần Tử Hàn đỡ lấy cô, lo lắng vỗ lưng cô. Thấy cô đã đỡ hơn, anh mới dìu cô đi, tâm trạng cô có vẻ sa sút: “Có phải em vô công rồi nghề lắm không?”

Mấy bạn nữ hôm nay đều uống được rất nhiều rượu, hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía mình, ngay cả câu từ chối cũng không thể nói ra. Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: Bị ngược đãi đến bã cũng chẳng còn.

Trần Tử Hàn dí ngón tay lên trán cô: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, lát nữa về ngủ một giấc đi, ngoan!”.

Cô nhìn anh rất lâu, rồi lặng lẽ gật đầu.

Thuê được phòng, Trần Tử Hàn nhận chìa khóa rồi đưa cô lên, hai người đều nồng nặc mùi rượu. Anh để cô đi tắm trước, còn mình đứng bên ngoài canh chừng sợ cô ngã, tuy cô tỉnh táo nhưng không thể tránh được đau đầu.

Một lúc sau Vương Y Bối đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm nhưng cô không cảm thấy có gì bất thường. Lúc cô mới ra, Trần Tử Hàn thở phào một hơi, sau đó chợt sững người mất mấy giây. Anh vội vàng bắt cô đi ngủ, còn mình đi thẳng vào nhà tắm.

Tắm xong ra ngoài, anh thấy cô đang nằm trên giường. Lúc vào phòng, hai người đều quên không mở điều hòa, trong phòng khá nóng, Vương Y Bối không đắp chăn. Mấy sợi tóc dính nước dán trên trán ướt sũng, còn có những giọt lăn dài xuống cổ. Trần Tử Hàn đưa mắt nhìn xuống, nơi gài đầu khăn tắm trên người cô, một dòng nước chảy vào trong. Đường nhìn của anh phảng phất dừng lại ở đó, rồi nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác.

Anh ngồi một lúc lâu, cảm thấy càng ngày càng nóng. Anh quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc cô vừa trở mình, vạt khăn tuột khỏi người làm lộ ra cảnh xuân, hai gò má cô ửng hồng như trái đào chín. Trần Tử Hàn không kìm được đi tới gần, cầm lấy đầu chăn kéo lên định đắp lại cho cô, nhưng khi tay còn dừng giữa không trung, anh mất tự chủ cúi xuống hôn cô. Khoảnh khắc hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Trần Tử Hàn chợt có cảm giác tuyệt vời như chiếm được thứ mình khao khát. Tấm chăn trong tay anh rơi xuống.

Vương Y Bối có vẻ không thoải mái, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, hai tay giơ lên quờ quạng, cuối cùng chộp được người anh. Như tìm được tư thế thích hợp, cô ôm lấy cổ anh.

Trần Tử Hàn cảm nhận được cơ thể mình nóng dần lên. Anh quấn quýt hôn cô, từ môi xuống cằm, xuống cổ. Máu trong người sôi trào, trong đại não lóe lên những hình ảnh kiều diễm hòa lẫn với thứ cảm giác hồn siêu phách tán mà đám bạn học vẫn hay khoa trương.

Đầu óc anh càng lúc càng hỗn loạn, dường như vừa rơi vào một thế giới thần bí, u mê trong thế giới ấy, chưa bao giờ anh lại thấy khát khao mãnh liệt đến vậy.

Chợt một tiếng nỉ non của cô khẽ vang lên, nó như có sức mạnh đột ngột kéo Trần Tử Hàn về thực tại. Anh mở to hai mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng ngay trước mắt. Anh nuốt khan, gỡ tay cô ra khỏi cổ mình rồi đứng dậy. Anh nhớ cô từng nói “không muốn”. Thần trí của cô lúc này không được tỉnh táo hoàn toàn, anh tuyệt đối không muốn làm chuyện đó trong khi cô đã mất hết ý thức. Anh thầm khinh bỉ chính mình.

Trần Tử Hàn mang theo cơ thể nóng như lửa lao vào phòng tắm, xả nước lạnh lên người. Đêm nay là cơn mê hoặc lớn nhất mà nửa đời người anh chưa từng trải qua. Nhắm mắt lại, anh dường như có thể tưởng tượng ra nửa thân thể quấn khăn bông của cô.Ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu khiến anh lại bị một trận kích động dị thường, lòng tự mắng chửi mình bỉ ổi.

Tắm nước lạnh một lúc khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Ra khỏi phòng tắm, anh mở điều hòa rồi đi tới bên cạnh Vương Y Bối. Anh dùng khăn lau mồ hôi và bọt nước trên người cô, đắp lại chăn cho cô, sau đó tự mình ra sofa nằm, chuẩn bị vượt qua đêm khó ngủ này.