Đừng Tìm Em Darling

Chương 2-1




“Đào, Tử, An!” Tiếng thét chói tai của Nguỵ Di Nhiên so với Đào Tử An vừa rồi còn cao hơn mấy bậc. Cô không tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.Đào Tử An cử chỉ tự nhiên, nghênh ngang cùng tổng giám đốc từ trong phòng tắm hơi đi ra, hơn nữa…hơn nữa tổng giám đốc rõ ràng là đang tắm rửa ở đó.!

“Cô lại đây ngay cho tôi! Cô phải giải thích rõ ràng rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nếu không, tôi lập tức sa thải cô! Trời ạ, tôi không hiểu mình đã coi trọng ở cô điểm nào? Cư nhiên lại giao cho cô làm quản gia cho tổng giám đốc. Tôi thực sự là nhìn người không rõ! Cô thật to gan, ngày đầu tiên đi làm mà dám câu dẫn tổng giám đốc! Cô tưởng cô là đệ nhất mĩ nhân ư? Cũng không nhìn thử nhan sắc của chính mình mà dám câu dẫn nam nhân? Đừng quên, cô đã từng ly hôn một lần, cô là người bị vứt bỏ…….”

“ Ngụy quản lí, cô có muốn uống ngụm nước rồi tiếp tục mắng không?” Đào Tử An đột nhiên cắt ngang lời nói của Ngụy Di Nhiên, hảo tâm nhắc nhở cô ta, bởi vì trên mặt Đào Tử An đã chuẩn bị lãnh không ít nước miếng, cô hẳn là nên cho Ngụy Di Nhiên ngậm miệng đi.

“Cô..cô..cô..Tôi phải khai trừ cô!”

“Cô phải khai trừ ai? Ngụy quản lí?"

“ Tôi phải khai trừ…..Tổng giám đốc” Ngụy Di Nhiên nhìn về phía cửa phòng tắm, giật mình nhận ra mình đã nói sai, lại vội vàng sửa lại: “ Không, không, không, tổng giám đốc, ý tôi nói, tôi phải khai trừ nữ nhân này!”

Nếp Hề Viễn từ trong phòng tắm mặc áo choàng đi ra. Thoạt nhìn đã lau khô nước trên người, chính vì tóc trên đỉnh đầu còn ướt sũng, chỉ nhìn qua cũng khiến người khác rung động.

Ánh mắt Nếp Hề Viễn từ lúc đi ra khỏi phòng tắm vẫn luôn nhìn về phía Đào Tử An. Vừa rồi, khi còn trong phòng tắm, anh chợt nghe thấy tiếng Ngụy Di Nhiên chửi rủa rất to, không hiểu vì sao, từ lúc nghe thấy cô bị mắng, anh liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, nội tâm theo bản năng xúc động muốn bảo vệ cô.

Nếp Hề Viễn lại gần Đào Tử An, ánh mắt lộ vẻ ấm áp, tươi cười hỏi: “ Cô……Tên gọi là gì?

Đào Tử An liếc mắt nhìn anh, từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, thái độ mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng.

Nhưng Nếp Hề Viễn dường như không nghe thấy gì lại tiếp tục hỏi: “Cô là nhân viên của khách sạn?”.

Ngụy Di Nhiên lo sợ Đào Tử An vẫn tiếp tục giữ thái độ khinh thường, cô vội vàng trả lời: “Dạ, là thế này tổng giám đốc, cô ta là Đào Tử An, nhân viên phục vụ của khách sạn, cô ta đã từng ly hôn, bình thường cũng là một người đĩnh đạc thông minh, tôi liền phái cô ta làm quản gia cho tổng giám đốc, không nghĩ tới cô ta lại phạm sai lầm lớn như vây, tôi lập tức sẽ cho cô ta nghỉ việc”.

Vừa dứt lời, Ngụy Di Nhiên cũng không hỏi qua ý kiến của Nếp Hề Viễn, liền quay đầu nói với Đào Tử An: “ Đào Tử An, cô bị đuổi việc, bây giờ cô đến ngay phòng tài vụ lĩnh tiền lương rồi lập tức rời khỏi khách sạn, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa”.

Nếp Hề Viễn liếc nhìn Đào Tử An, bắt gặp con ngươi đen láy sâu thẳm chứa đầy hàn ý khiến người ta phải run rẩy, nhìn càng lâu, Nếp Hề Viễn càng cảm thấy bên trong ánh mắt kia không chỉ mang theo vẻ lạnh lùng, còn có vài phần hận ý.

Nhưng mà hận ý này từ đâu mà có?

Không đợi anh mở miệng hỏi, Đào Tử An lạnh lùng lên tiếng, “Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp lại anh”

Nếp Hề Viễn bị câu nói tưởng như bình thường lại vô cùng tuyệt tình này làm cho giật mình, trong lòng giống như vừa bị trúng một quyền, tuy rằng không thấy được vết thương, nhưng bên trong lại rỉ máu.

Hay cho câu “ Không nghĩ sẽ gặp lại anh”! Chẳng lẽ……..

Nếp Hề Viễn từ từ nhớ lại tên của cô, Đào Tử An …..Đào Tử An….. Hay cô chính là vị “Đào tiểu thư” trong ảnh chụp như lời của người nhân viên sân bay kia?

Nếp Hề Viễn vừa mới phục hồi lại tinh thần, Đào Tử An đã chuẩn bị rời đi

Trời tháng sáu, thời tiết thay đổi vô cùng thất thường

Đào Tử An đến phòng tài vụ nhận tiền lương, thay trang phục của chính mình, đi ra cửa khách sạn, cô mới phát hiện không biết từ khi nào mây đen đã ùn ùn kéo đến, xem ra rất nhanh sẽ đổ mưa lớn.

Nhân viên khách sạn chức vụ từ thấp cho tới cao đều không được phép đi bằng cửa chính,Đào Tử Hạ ra phía cửa sau đợi không đến một lúc, một chiếc xe máy màu đen từ xa phóng tới, nam nhân trên xe cua một vòng đẹp mắt, dừng lại ngay trước mặt cô.

Đào Tử An tâm tình lạnh nhạt, cô khoanh tay tựa vào cây cột lớn trước cửa, im lặng nhìn nam nhân trên xe tháo mũ bảo hộ xuống, lộ ra vầng trán rộng màu vàng kim, chiếc mũi cao, khuôn mặt anh nhìn từ phía bên phải loé ra lưu quang sáng lạn; anh hơi quay đầu, dường như hướng phía Đào Tử An làm nũng: “Tử An, cô chẳng phải là chưa đến giờ tan tầm sao? Như thế nào sớm như vậy đã kêu tôi tới đón?”.

Đàm Song Niên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lại nhìn thấy chiếc hộp lớn dưới chân Đào Tử An, anh lập tức hiểu được, “Như thế nào? Cô bị lão bản đuổi việc sao? Hay là rốt cục cũng quyết định để cho tôi nuôi cô?”

Đào Tử An đem chiếc hộp vứt tuỳ tiện vào thùng rác ven đường, mấy thứ này đối với cô bây giờ cũng vô dụng, có một số việc đã là quá khứ thì không cần phải nhớ lại.

Đàm Song Niên im lặng nhìn Đào Tử An, lúc này tựa như chỉ còn lại thân xác, linh hồn đã bay mất, cả người chết lặng yếu ớt tưởng rằng không thể chịu nổi một cú đánh nhẹ

Đàm Song Niên thấy Đào Tử An nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, vì thế thu hồi sắc mặt vui đùa, yên lặng đội nón bảo hộ cho cô, chậm rãi rời khỏi khách sạn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Đào Tử An lẩm bẩm một câu từ phía sau.

"Đàm Song Niên......"

"Hả?"

"Tôi đã gặp anh ta......"

"...... Ai?"

"Chồng trước của tôi......"

Đàm Song Niên thở dài, "Nga" một tiếng, không hỏi một câu liền quay lại, đưa xe máy theo một đường trở về hướng khách san Kim Lợi, từ từ đến gần, toàn nhà rộng lớn sơn màu xanh vàng rực rỡ dần hiện ra trước mắt họ.

Đỗ lại trước đoạn đường lớn, Đàm Song Niên đưa lưng về phía Đào Tử An lớn tiếng nói: “Tử An, lại ‘cúi chào’ quá khứ đi!”

Đào Tử An tháo nón bảo hộ xuống,ánh mắt xuyên qua đám người, dừng lại ở một điểm, Nếp Hè Viễn đang đứng đó, hai ánh mắt cùng lúc giao nhau giữa không trung.

Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái cũng đủ làm nội tâm Đào Tử An giống như bị dao cắt, cô quá yêu hắn, vậy mà thứ Nếp Hề Viễn cho cô lại là bao nhiêu thương tổn.

Yêu càng sâu, tổn thương càng nhiều; kết thúc một đoạn hôn nhân, điều duy nhất còn lại cũng chỉ là một câu hỏi xa lạ: “Cô là ai?”.

Ha hả……Đào Tử An bỗng nhiên muốn cười,bởi vì chính cô cũng không biết câu hỏi này nên trả lời như thế nào, vậy....Cô là ai?

Là mối tình đầu của Nếp Hề Viễn? Là người con dâu đã bị Nếp gia đuổi ra khỏi nhà? Hay vẫn là nên giới thiệu mình chỉ là một nhân viên nho nhỏ của khách sạn Kim Lợi.

Không phải, cái gì cũng không phải! Nhưng mà cô là người Nếp Hề Viễn đã lựa chọn quên đi, vô luận việc anh ta quên đi là thật hay giả vờ, cô bây giờ đã muốn coi anh ta như người xa lạ.

Lúc trước họ hứa hẹn cùng nhau cao chạy xa bay, vậy mà ba năm trước đây rốt cục anh ta vẫn lựa chọn phụ thân của mình, lựa chọn kế thừa tập đoàn.

Còn cô thì có gì? Có chăng chỉ là khuôn mặt tròn tròn, cái đầu trống trơn, vừa không xinh đẹp lại chẳng đáng yêu, giống như cô bé lọ lem nghèo túng, thiếu thốn.

Đào Tử An không chút lưu luyến hướng ánh mắt đến nơi khác, đầu đội lên nón bảo hộ, che đi giọt nước mắt chỉ trực trào ra trên khuôn mặt quật cường, cô chỉ về phía trước, miệng phát ra thanh âm rầu rĩ, “Đàm Nhị Niên, còn ở đó thất thần làm gì? Chúng ta về nhà đi! Hãy để cho mọi việc xảy ra ngày hôm qua hết thảy đều như mây bay trôi đi”.

Đào Tử An đi tới chiếc xe máy đang đỗ phía sau cửa chính khách sạn, đồng thời hướng Nếp Hề Viễn mà phất tay; ba năm trước cũng đã yêu đến điên cuồng, ba năm sau cũng đã đủ hận, hiện giờ gặp cũng đã gặp, quên cũng đã quên, một khi đã vậy, chi bằng cứ như thế đối diện đi!

Cô cần có cuộc sống mới!

Tại cửa chính khách sạn Kim Lợi, Nếp Hề Viễn đứng trong một góc khuất, anh trầm mặc khi thấy Đào Tử An tháo nón bảo hộ xuống liếc mình một cái,lại trầm mặc khi nhìn thấy cô hướng đến anh tiêu sái vung tay lên, ngồi lên chiếc xe máy của người khác mà đi, cặp mắt dường như không hề mang theo một tia lưu luyến; động tác phất tay của cô giống như muốn vĩnh biệt, làm cho tim của anh một lần nữa nhói đau.

Anh biết, lần này Đào Tử An rời đi, sợ là……Không bao giờ trở lại.

Nếp Hề Viễn trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, lúc này trong lòng anh chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không để Đào Tử An rời khỏi anh một lần nữa, vô luận phải dùng bất kỳ phương pháp nào, nhất định phải đem cô trở về.

Chính là…….Lý do gì khiến anh có ý nghĩ như vậy? Vì cái gì làm anh cảm thấy Đào Tử An đối với chính mình là một người phi thường quan trọng? Cô gái này thực sự là ai? Trước kia anh cùng Đào Tử An rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì cái gì khiến cô đối với anh lộ ra biểu tình căm thù đến tận xương tuỷ? Chết tiệt, thế nhưng anh lại không có một chút ấn tượng về cô.

Hết thảy, hết thảy, giống như một điều bí ẩn, Nếp Hề Viễn đối với đáp án về những thắc mắc của chính mình đều mờ mịt cùng bất lực, anh rất muốn biết tất cả sự thật.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đào Tử An, trong lòng anh còn có một loại áp lực vô hình dẫn đến cảm giác tức giận, cảm giác này làm cho anh thấy đau đớn, giống như có thứ gì đó cực kì quan trọng cùng với bản thân càng lúc càng xa, mà anh lại chỉ có thể trơ mắt đón nhận sự thật tàn khốc.

Không!

Nếp Hề Viễn đột nhiên xiết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm quyết định, anh nhất định phải biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, anh phải tìm ra đáp án, nếu không anh sợ chính mình sẽ phải hối hận cả đời!

Đào Tử An không trực tiếp về nhà, cô mời Đàm Song Niên ăn cơm, lại đi dạo phố một chút, tựa hồ muốn đem tất cả khí lực tiêu hao hoàn toàn, như vậy cô mới không có tinh thần để suy nghĩ linh tinh.

Đàm Song Niên đưa Đào Tử An về nhà cũng là lúc chạng vạng tối, cô thấy Đào Tử An không nói tiếng nào nằm trên ghế sô pha ngẩn người, đành tự mình xuống bếp rót một ly nước nóng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Đào Tử An, đưa cốc nước tới trước mặt cô.

Đàm Nhị Niên cũng không nói lời nào, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Đào Tử An, giống như thần hộ mệnh bảo hộ cho cô; Đào Tử An đã bắt đầu đưa suy nghĩ trở về hiện tại.

Ba năm trôi qua, vẫn như vừa mới gặp gỡ.

Đào Tử An im lặng thở dài, tuy rằng lần gặp lại này giống như một vở hài kịch, vẫn khiến cô không biết phải làm sao, có lẽ cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý, đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Nếp Hề Viễn vẫn là cực kì phẫn nộ, hận không thể như trước kia đem toàn bộ sinh khí khóc lóc om sòm hành hạ lỗ tai Nếp Hề Viễn

Chính là, tất cả đều không thể

Cô đã không còn là vợ của Nếp Hề Viễn, thân phận kia được giải phóng làm cho cô lấy lại được sự tự do cùng tôn nghiêm, nhưng cũng đồng thời làm cô mất đi người mình yêu nhất.

Ánh mắt Đào Tử An có chút mông lung, Đàm Nhị Niên biết cô đang thất thần, mỗi lần cô nghĩ về qua khứ, sẽ lộ ra biểu tình như hiện tại, bộ dạng cô đơn làm cho người khác cảm thấy thương tiếc.