Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 49




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Không biết có phải là ảo giác hay không, trợ lý Mạnh cảm thấy ông chủ mấy ngày gần đây đặc biệt nhiệt tình, không chỉ mở họp cấp cao các chi nhánh, còn đích thân đến chi nhánh kiểm tra, ngoài ra còn có thêm mấy người mới tham gia vào nghiên cứu phát triển trò chơi, ông chủ không biết thưởng lương cao bao nhiêu lại đào được mấy người mới tới làm việc, toàn bộ phong thái của tổ kế hoạch nhất thời thay đổi, chỉ thiếu chút nữa không hô khẩu hiệu biểu đạt nhiệt tình.

Ông chủ rất có tầm nhìn kinh doanh, trong kinh doanh có thể ăn nên làm ra, nhưng chắc chắn không phải là một người nghiện công việc, bây giờ đột nhiên trở nên siêng năng, hắn trong lòng ít nhiều không thích ứng kịp.

"Ông chủ, công ty này quả thật có năng lực rất tốt, nhưng họ chưa từng làm dự án như vậy trước đây, tôi lo lắng họ không thể làm tốt” trợ lý Mạnh thấy một cái tên rất lạ trong dự án hợp tác, "Nếu không chúng ta thay đổi thành người hợp tác lần trước?"


"Công ty kia nhiều lần quan hệ riêng với Tống Triều, tôi không tin bọn họ, về phần công ty này..." Nguyên Dịch chỉ vào công ty tên là Nhan Hải, "Tuy rằng trước kia bọn họ chưa từng làm loại hạng mục này, nhưng tôi đã cho người khảo sát, bọn họ làm việc hết sức chú trọng liêm chính, công ty từng hợp tác với bọn họ, phần lớn đều trở thành bạn bè với ông chủ này, có thể thấy được ông chủ công ty Nhan Hải là một người vô cùng có năng lực."

Quan trọng hơn là, cô ấy có thể nhận lấy lợi ích mà Tống Triều đưa ra. Nhan khê vì bảo vệ hắn, ngay cả lợi ích trước mặt cũng có thể từ chối, hắn làm sao có thể để Nhan Khê chịu thiệt. Huống chi hắn quả thật đã nghiêm túc khảo sát, sau khi đảm bảo công ty Tống Hải có thể hoàn thành nhiệm vụ này, mới định ra bọn họ.


"Vậy lát nữa tôi sẽ gọi luật sư chuẩn bị ký hợp đồng." Trợ lý Mạnh vẽ một vòng tròn ở công ty Nhan Hải, công ty này đặt tên cũng thú vị, gọi là Nhan Hải, không bằng gọi là Duyên Hải càng thêm hấp dẫn.

"Ừm" Nguyên Dịch gật đầu đồng ý, "Giao chiến lược tuyên truyền trò chơi cho bộ phận truyền thông, tôi hy vọng sẽ thấy được nội dung mới mẻ."

Trợ lý Mạnh nghĩ thầm, nhìn thái độ này của ông chủ, rất hạ quyết tâm muốn thâm nhập vào thị trường game.

Khi tổng thư ký công ty Nhan Hải nhận được điện thoại của công ty Ân Thái muốn ký hợp đồng với bọn họ, phản ứng đầu tiên là hắn gặp phải điện thoại lừa đảo, nhưng cho đến khi cuộc gọi kết thúc, đối phương cũng không bảo hắn nộp phí, ngược lại còn nói rõ thời gian và địa điểm ký hợp đồng, điều này khiến hắn không thể không tin nổi, ông chủ chỉ tham gia náo nhiệt trong buổi ký hợp đồng, thế nhưng lại bị công ty này coi trọng.


Công ty Ân Thái trong ngành xem như là một công ty lớn có đầu có mặt, nghe đồn ông chủ lớn có quan hệ với đại thiếu gia Nguyên gia, phát triển cũng rất nhanh, cho nên rất nhiều công ty vừa hâm mộ vừa ghen tị với thành tích của hắn, lại muốn leo lên chiếc thuyền phát tài phiên bản xa hoa này.

"Cái gì?" Tống Hải nghe xong thư ký báo cáo, hoài nghi nhìn thư ký: "Là ai đang đùa giỡn với chúng ta chứ?"

"Đây là hợp đồng bên Ân Thái đưa tới, ngài nhìn xem." Thư ký đặt hợp đồng vừa in xong để trước mặt Tống Hải, cái bánh này quá lớn, hắn cũng không thể tin được cái bánh này lại đập vào đầu bọn họ.

Tống Hải nhận hợp đồng đại khái nhìn thoáng qua, công ty lớn như Ân Thái, đối với loại công ty như bọn họ, nếu muốn chèn ép liền ép, không nghĩ tới hiệp ước hợp đồng còn hậu thuẫn như vậy, ông nghi ngờ càng nhiều, người ra quyết định của công ty Ân Thái thiện lương như vậy sao?
Luật vô thương bất gian, đều sắp bị bọn họ phá vỡ.

"Ông chủ, chúng ta trả lời bên kia như thế nào?"

"Cái này còn cần suy nghĩ, đương nhiên là đáp ứng bọn họ." Tống Hải cầm hợp đồng chụp trên bàn, "Quên đi, tôi tự mình gọi điện thoại qua."

Như vậy có lẽ sẽ có thành ý một chút?

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Nhan Khê cảm thấy, trong chương trình 《tin tức buổi trưa 》 một mình gánh vác, so với lúc hợp tác với Trương Hạo càng cần chú ý, cũng mệt mỏi hơn. Sau một chương trình, cô cảm thấy giống như cô vừa mới tham gia một cuộc chạy 1.200 mét.

Trợ lý chương trình đưa cho cô một ly trà sữa: "Nhan lão sư vất vả rồi. "

"Tất cả mọi người đều vất vả rồi." Nhan Khê cầm trà sữa uống một ngụm, sau khi cảm ơn trợ lý, mới trở lại phòng làm việc của mình.
Mấy ngày nay vừa phải ghi hình chương trình, vừa phải ra ngoài quay phim, cô cảm thấy thể lực cấp bậc quân đội của mình, đều có chút hao tổn.

Tựa vào ghế văn phòng da mềm dưỡng thần trong chốc lát, Nhan Khê lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, Từ Kiều Sinh lại đang phơi nắng chụp ảnh tự sướng, Weibo đăng nửa giờ trước, bình luận cũng đã có bảy tám ngàn, thật không hổ là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất.

Đứa nhỏ này cũng nên cảm ơn ba mẹ đã cho hắn gương mặt đẹp cùng bối cảnh tốt, bằng không loại tính cách tự kỷ lại đơn thuần này, trong giới giải trí khẳng định không lăn lộn nổi.

Dưới Weibo của cô còn có fans đang hỏi Từ Kiều Sinh và cô có quan hệ gì, từ ngữ cẩn thận, tư thái mềm mại manh manh, tựa hồ rất lo lắng lời nói và hành động sẽ không tốt cho thần tượng nhà mình.
Mặc dù thần tượng là một chút ngu ngốc, người hâm mộ vẫn còn khá đáng yêu.

Cô không trả lời câu hỏi của người hâm mộ, một tiểu thịt tươi nổi tiếng như Từ Kiều Sinh, cô tùy tiện nói một câu có liên quan đến hắn, đều có thể bị truyền thông xuyên tạc ra vô số ý tứ, đến lúc đó ngược lại còn gây phiền toái cho Từ Kiều Sinh.

Điện thoại di động vang lên, ba cô gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay phải ký một hợp đồng rất quan trọng, buổi tối phải cùng người phụ trách công ty đối tác ra ngoài ăn cơm, bảo cô đừng chờ.

"Ba nhớ không nên uống nhiều rượu." Nhan Khê dặn dò trong điện thoại di động, "Có biết không?" Tống Hải vội vàng đáp ứng, cúp điện thoại cười nói với người phụ trách Ân Thái: "Con gái tôi chỉ có điểm này không tốt, lải nhải lại thích quản sự, người làm ba như tôi, ở trước mặt con bé thế nhưng cũng không phản bác lại được."
"Thiên kim lo lắng thân thể của anh như vậy lại rất hiếu thuận, Tống tổng cũng không nên trách cô ấy xen vào việc của người khác, nào giống tiểu tử thúi nhà tôi, ở nước ngoài quanh năm cũng chỉ có mấy lần gọi về."

"Người trẻ tuổi làm việc ở bên ngoài không dễ dàng, mệt mỏi ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nào còn có thời gian gọi điện thoại, chúng ta làm ba mẹ cũng phải thông cảm nhiều hơn." Tống Hải quay đầu khuyên người phụ trách nên thư giản, đi theo phía sau hai người là một đống trợ lý thư ký, bọn họ lại vui vẻ tán gẫu về con cái.

Tán gẫu cả đường đi, hai người hận không thể biết nhau sớm hơn, chưa kịp tới bàn ăn cơm, đã lấy huynh đệ tương xứng.

Điều đó chỉ ra rằng đôi khi khoe con cái cũng có thể có một loại hiệu ứng kỳ diệu.

Đồ ăn còn chưa lên bàn, người phụ trách bỗng nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Mạnh, nội dung không có liên quan đến công việc, mà là bảo bọn họ lúc ăn cơm không nên uống quá nhiều rượu, để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa còn cố ý nói rõ, điện thoại này là ông chủ bảo gọi.
Cúp điện thoại, người phụ trách cười nói với Tống Hải: "Ông chủ của chúng tôi mặc dù còn trẻ, nhưng đối với nhân viên chúng tôi rất biết quan tâm, cố ý gọi điện thoại, khuyên chúng ta không nên uống quá nhiều rượu ảnh hưởng đến sức khỏe."

Tống Hải căn bản không nhìn thấy ông chủ công ty Ân Thái, nghe người phụ trách nói như vậy, thuận miệng tâng bốc ông chủ lớn vài câu, bất quá rất thức thời không hỏi thăm chuyện riêng của ông chủ này.

Ông chủ có thể quan tâm đến thân thể của nhân viên thực sự là một người tốt.

"Ông chủ, tôi đã nói với giám đốc Hình." Mạnh trợ lý nhìn đồng hồ, "Đã gần tám giờ, ngài nên tan tầm trở về nghỉ ngơi."

"Tôi biết rồi" Nguyên Dịch dừng bút lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Vất vả cho anh, anh cũng về sớm một chút."

"Không vất vả, không vất vả." Mạnh trợ lý cười đưa áo khoác đặt sang một bên cho Nguyên Dịch, "Chỉ cần ngài tính tiền làm thêm giờ cho tôi là được." Dù sao bây giờ hắn vẫn còn cẩu độc thân, không tăng ca cũng không biết làm chuyện gì.
Nguyên Dịch xuống lầu ngồi vào trong xe, tài xế biết hắn chỉ cần không mở miệng, chính là tính toán về nhà nghỉ ngơi, cho nên hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp khởi động xe, hướng về phía biệt thự mới của Nguyên Dịch.

Tuy rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng xe cộ trên đường phố lại không ít, dòng xe dày đặc, còn có đám người qua lại ven đường, đều là người bôn ba vì cuộc sống trong thành phố phồn hoa này.

Kẹt xe gần như là đặc sản của Đế Đô, xe đi một chút lại dừng lại, Nguyên Dịch mở cửa sổ, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, có loại xúc động muốn gọi điện thoại cho Nhan Khê. Nhưng nghĩ đến hắn không có chuyện gì để nói với cô, lại đem loại xúc động này kiềm chế xuống.

Xe chạy vào một con phố cổ, hai bên đường có rất nhiều ngõ, loáng thoáng vẫn giữ được nét cổ xưa của thế kỷ trước.
Ở đầu ngõ cuối phố, một nam một nữ tựa vào dưới gốc cây để ăn, người nam một tay còn đang khiêng máy quay, vừa ăn vừa nói chuyện với cô gái trẻ bên cạnh.

Cô gái này liếc mắt một cái liền nhận ra là Nhan Khê.

"Dừng xe."

Xe vừa dừng lại, Nguyên Dịch mở cửa xe đi xuống. Khoảng cách hai người gần, hắn nghe Nhan Khê nói với người quay phim nhân bánh rất ngon, tay nghề của lão thái thái thật là.v.v…

"Đồ ăn có ngon đến đâu, các cô cũng không nên đứng bên lề đường ăn, không sợ dính bụi?" Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê, cô có chút mệt mỏi, nhíu mày, "Sao cô lại ở đây?"

"Hôm nay chụp một vị lão thái thái, vì không muốn ảnh hưởng đến hiệu quả chụp, chúng tôi không cùng lão thái thái ăn cơm, hiện tại đang đói đến mức ngực dán vào lưng." Nhan Khê nhìn thấy Nguyên Dịch mắt sáng ngời, "Có thể gặp được anh thật sự quá tốt, tôi mệt mỏi cả buổi chiều, anh mau cho chúng tôi lên xe ngồi một chút."
"Hừ, cũng không biết là gặp được tôi tốt, hay là gặp được xe của tôi tốt." Nguyên Dịch thấp giọng nói thầm một câu, thấy trên chân Nhan Khê còn mang giày cao gót, muốn đưa tay cầm túi xách cho Nhan Khê, bất quá hơi do dự, hắn xoay người vẫy tay bảo tài xế lái xe tới, mở cửa xe sau, "Lên đi."

Triệu Bằng muốn đi theo vào, Nguyên Dịch mở cửa xe phụ, nói với hắn: "Mời."

Cũng may Triệu Bằng không kén chọn, chỉ cần không cho hắn ngồi trên nóc xe, hắn ngồi chỗ nào cũng được.

Cửa xe đóng lại, Nguyên Dịch giúp Nhan Khê lấy ba lô nhỏ trên lưng xuống, "Thật không biết phụ nữ các cô nghĩ như thế nào, biết rõ sẽ ra ngoài làm việc, hết lần này tới lần khác còn phải đi giày cao gót, chân không mệt?"

"Để ảnh chụp có hiệu quả tốt, mang giày cao gót đã là cái gì", Nhan Khê thổi thổi cái chân bị phồng, "Cái này gọi là chuyên nghiệp, chịu trách nhiệm về thẩm mỹ của khán giả."
Nguyên Dịch lấy ra hai chai nước từ trong tủ lạnh nhỏ, đưa cho Triệu Bằng ngồi trước một chai, một chai khác vặn mở nắp chai rồi đưa cho Nhan Khê, "Uống chút nước, làm dịu cổ họng."

"Cảm ơn." Nhan Khê nhận lấy chai nước uống một ngụm lớn, vừa rồi ăn bánh vừa vặn khô miệng.

Nguyên Dịch thấy bộ dáng cô uống từng ngụm nước, không cảm thấy động tác của cô thô lỗ, ngược lại có chút đau lòng: "Tài liệu còn chưa quay xong?"

"Chương trình này tương đối phức tạp, quay phim sẽ mất vài ngày, đại khái sẽ chia làm ba tập phát sóng." Nhan Khê một hơi uống nửa chai nước, "Ngày mai còn phải quay thêm một ngày nữa."

"Ngày mai không phải thứ bảy sao? 《Tin tức buổi trưa》đã được cải biên, trưa thứ bảy sẽ không phát sóng trực tiếp, sao cô còn phải đi làm?” Nguyên Dịch nhíu mày càng chặt, "Cô là một phú nhị đại, làm cái gì không tốt, hết lần này tới lần khác làm nghề này, là muốn cái gì?"
"Vì cao hứng nha." Nhan Khê ôm chai nước, dựa vào lưng ghế có chút lười biếng, "Mẹ tôi là một họa sĩ vô cùng xuất sắc, khi đó rất nhiều người cảm thấy tôi nên kế thừa tài hoa của bà ấy, nên đi theo con đường của bà ấy, nhưng tôi không có năng khiếu vẽ tranh, tác phẩm vẽ ra trong mắt những nghệ sĩ kia, không có linh khí, kỹ năng vẽ cũng không tốt. Khi đó mẹ tôi nói với tôi, mỗi người đều độc lập, con cái không cần phải hy sinh bản thân vì lý tưởng và sở thích của cha mẹ, để tôi không bận tâm những lời đồn đại của người ngoài. Bà ấy nói cái gì mà lý tưởng nghệ thuật, cũng không bằng bản thân mình cao hứng, làm phụ nữ nên vì sở thích của mình kiên trì một chút, mới không uổng công sống cả đời."

Ban đầu cô đăng tải những đoạn truyện tranh trên Weibo, thật ra là để dỗ dành mẹ vui vẻ khi bệnh, bà ấy là fan hâm mộ đầu tiên trên Weibo của cô, là người đầu tiên tương tác với cô, cũng người đầu tiên nhắn tin, người đầu tiên like, chia sẻ bài của cô.
"Tuy rằng kỹ năng vẽ của cô không được tốt lắm, nhưng người thích cô vẫn không ít." Nguyên Dịch chịu không được biểu tình sa sút này của Nhan Khê, hắn thà rằng miệng đối phương thiếu nợ hắn, "Miễn cưỡng còn có thể lọt vào mắt, cô cũng không cần quá tự ti."

"Cảm ơn nha." Nhan Khê trợn trắng mắt, đây là loại an ủi kiểu gì vậy, "Đúng rồi, thông báo cải biên của 《Tin tức buổi trưa》công bố mới hôm qua, sao anh lại biết?"

"Trong nhà có dì Lý là fan ruột của cô, bà còn có cái gì không biết." Nguyên Dịch nghiêm mặt, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ, "Cũng không biết tiết mục của cô có cái gì hay ho, hại những lão gia tử lão thái thái này mỗi ngày đều canh giữ TV."

"Bời vì tôi đáng yêu nha." Nhan Khê nâng mặt làm mặt quỷ với Nguyên Dịch.

"Nhan Tiểu Khê, cô chú ý mặt mũi một chút." Nguyên Dịch dời tầm mắt ho khan một tiếng, "Bạn của cô ở đâu, tôi bảo tài xế đưa anh ta về trước."
Triệu Bằng ngồi ở vị trí ghế lái phụ nhanh chóng báo địa chỉ, chỉ có lúc này, hắn mới cảm giác được mình còn tồn tại trong chiếc xe này.

Tiễn Triệu Bằng xong, Nguyên Dịch quay đầu nói với Nhan Khê: "Bình thường chỉ có cô cùng anh ta chụp ngoại cảnh?"

"Ừm, phần lớn thời gian đều nói như vậy, trong đài cũng rất nhiều người, nhưng nếu đem nhiều người theo cũng không có việc gì để họ làm." Nhan Khê ngáp một cái, "Đài truyền hình nhỏ đều như vậy."

"Cô không thiếu tiền, không biết thuê trợ lý cho mình?" Nguyên Dịch nhướng mày, "Cô có phải ngốc hay không?"

"Anh thì biết cái gì?" Nhan Khê buồn ngủ dựa vào chỗ ngồi, "Ở đâu cũng có luật rừng, nếu như một phóng viên đài truyền hình nhỏ bé của tôi mang theo trợ lý riêng bên cạnh, trong mắt các đồng nghiệp khác, cả người đều biến vị." Trong đài sẽ bởi vì cô có bối cảnh sẽ khách khí với cô, nếu như cô còn làm chuyện này nữa, phần khách khí này sẽ biến thành xa cách cùng lạnh nhạt.
Lúc trước ngay cả những lão MC như Trương Hạo cũng không có trợ lý riêng, một người mới luồng cửa sau vào đài làm MC, nếu như còn tùy hứng thuê một trợ lý riêng, cho dù cô thật sự có năng lực chủ trì, cũng sẽ không được người trong đài yêu thích.

"Tôi cảm thấy mình chủ trì chương trình, có thể làm cho lão gia tử, lão thái thái thích, rất có cảm giác thành tựu." Nhan Khê cười cười, "Khối lượng công việc mỗi ngày của tôi cũng không quá lớn, bình thường một hai lần cũng không sao."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Ông chủ Tống, hợp tác vui vẻ." giám đốc Hình đưa Tống Hải xuống xe, "Lần sau có cơ hội sẽ gặp lại."

"Cảm ơn giám đốc Hình tiễn tôi một đoạn đường." Tống Hải cười tủm tỉm nói, "Chuyện sau này trong công việc, mong giám đốc Hình gánh vác nhiều hơn."
"Chỗ nào chứ?", giám đốc Hình tươi cười càng thêm ôn hòa, không đề cập đến chuyện xe của Tống Hải gặp vấn đề, loại chuyện này nói ra ít nhiều có chút lúng túng, không đề cập đến đối với tất cả mọi người đều tốt.

Cùng Tống Hải chào hỏi xong, giám đốc Hình chuẩn bị xoay người trở về xe rời đi, thấy một chiếc xe chậm rãi chạy về phía này, dưới bóng đêm, màu sắc của chiếc xe nhìn không rõ lắm, nhưng biển số xe có chút quen mắt, hình như ông đã nhìn qua ở đâu đó.

Đợi xe càng gần, giám đốc Hình càng nhìn càng cảm thấy nghiêm túc, đây hình như là... Xe của đại lão bản?

Chẳng lẽ đại lão bản cũng ở chung cư này?

Trong lòng ông tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cúi đầu bảo tài xế nhường xe sang một bên, đừng ngăn cản đường đi của đại lão bản. Ai mà biết xe Bentley của đại lão bản lái đến cửa lớn Tống Gia liền dừng lại.
Cửa xe mở ra, ông chủ giày da âu phục từ trên xe đi xuống, sau đó xoay người nói gì đó với người nào đó trong xe.

Qua một hồi lâu, trong xe mới đi ra một nữ nhân trẻ tuổi mắt còn buồn ngủ hơi mông lung, người phụ nữ này tóc rối tung, trong miệng tựa hồ còn đang oán giận cái gì đó, hiển nhiên có chút bất mãn đại lão bản đánh thức cô.

Giám đốc Hình ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Tin đồn, tin đồn của đại lão bản!

-------

Tác giả có điều muốn nói:

Đại Hà: Cả thế giới đều tin Nuyên Dịch là bạn trai của tôi, ngoài trừ tôi!

Tống Hải: Còn có ba!