Dung Tuyết

Chương 1-2: Mới gặp 2




Edit: @fanbaoyuan

***

Bên cạnh hai cái nam sinh cười xem hắn, tựa hồ nhìn hắn muốn nháo chuyện xấu gì.

Vinh Tuyết đi tới, ngón tay gõ gõ mặt bàn hắn, từng câu từng chữ hỏi: "Cậu có phải hay không gọi Thiệu Tê?"

Nam sinh rốt cuộc ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng gợi lên một tia ngả ngớn cười: "Cô giáo nhỏ, cô có phải hay không ngốc a? Chúng tôi liền ba người, bọn họ hai người đều điểm tên, tôi không gọi Thiệu Tê chẳng lẽ kêu cô?"

Nếu không phải hắn cà lơ phất phơ, biểu tình cùng ngôn ngữ ác liệt, này kỳ thật là một cậu thiếu niên lớn lên thập phần đẹp trai. Làn da sạch sẽ, ngũ quan cân đối, đôi mắt hẹp dài hơi mỏng thích hợp nam sinh mắt hai mí nhất, con ngươi đen nhánh, thời điểm nhìn cậu ta, kiêu căng ngay thẳng mang theo điểm rõ ràng bất cần đời.

Hai nam sinh bên cạnh xem náo nhiệt quả nhiên ồn ào cười to.

Trung tâm rốt cuộc không phải trường học, huống chi cô đảm nhiệm vai trò cô giáo đều không phải, chỉ là một người kiêm chức nhân viên công tác. Vinh Tuyết biết bọn họ sẽ không đem chính mình coi như cô giáo mà đối đãi.

Trên thực tế, ở chỗ này tiêu tiền tới học phụ đạo mới là đại gia.

Cô đương nhiên biết đạo lý này.

Cho nên cô không cùng Thiệu Tê cãi cọ, thậm chí cũng không trách cứ hắn vô lễ, chỉ đem giáo trình trong tay của hắn đặt trên bàn, mặt vô biểu tình trở lại phía trước, thấp giọng nói: "Trần lão sư, người dạy học đi? Có vấn đề gì đến tìm em đều được."

Trần lão sư cười gật đầu: "Cảm ơn em!"

Vinh Tuyết quay đầu nhẹ nhàng bâng quơ tầm mắt nhìn ba người nam sinh, đi ra phòng học.

Thiệu Tê có chút hầm hực đưa điện thoại di động đặt ở góc bàn.

Cái ban phụ đạo này là do ba hắn mạnh mẽ cho hắn đi báo danh, ý đồ cứu hắn khỏi nguy kịch thành tích tiếng anh.

Hắn học khoa sinh học tự nhiên, tiếng anh là hắn ghét nhất khoa, buồn tẻ vô vị, không hề lạc thú đáng nói.

Trước mắt hắn nhìn bóng dáng Vinh Tuyết rời đi, mắt nhìn lão bà trên bục giảng, ngay ở ban phụ đạo gặp được lão sư, cũng cùng tiếng anh giống nhau không gì thú vị.

Trần lão sư bắt đầu dạy, phía dưới đầu Thiệu Tê quay đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ sâu không thấy bóng đêm, từ đầu đến chân viết lên chữ thất thần.

Bóng đêm nặng nề, có tiếng ve nho nhỏ mù mịt mơ hồ truyền trong phòng học.

Trong đầu Thiệu Tê có điểm trống rỗng, tựa hồ không rõ chính mình vì sao lại ở chỗ này.

Sau đó liền bị thanh âm lão bà thôi miên vào giấc ngủ.

- -

Một tầng này đều là phòng học nhỏ, văn phòng ở bên trong.

Làm ca đêm chủ nhiệm lớp, Vinh Tuyết trong đó được xếp hạng nhất phần công tác, chính là mỗi tiết khóa đi dò xét lớp học một chút, gần đây là xem tình trạng lão sư dạy học, thứ hai xem tình huống học sinh học tập.

Sau đó cô từ ngoài cửa sổ thấy được bầu trời đêm nay vừa mang theo tâm trạng như người mẹ, Trần lão sư ở trên bục giảng nghiêm túc giảng bài, mà phía dưới ba nam học sinh, hai người thì xấp xỉ như đi vào cõi thần tiên, nam sinh ở giữa kêu Thiệu Tê, công khai quy tắc mà hô to ngủ nhiều.

Trần lão sư ý đồ kêu lên vài lần, nhưng nam sinh lạnh lẽo, đầu lệnh về một bên, đổi lại cái tư thế lại ngủ qua đi.

Ban phụ đạo không phải trường học, mà là lợi nhuận vì mục đích cho trung tâm, vị trí lão sư và học sinh cũng như cùng trường học không giống nhau.

Trần lão sư tuy rằng là từ trường Cao Trung công lập trọng điểm ra tới chỉ dạy, nhưng ở chỗ này cũng không dám tùy tiện răn dạy chỉ trích nhóm đại gia nhỏ tới đi học, nếu đắc tội học sinh, muốn lui khóa, đó chính là cái đại phiền toái.

Mặc dù cách cánh cửa, Vinh Tuyết cũng thấy được trên mặt lão sư hiện lên sự bất đắc dĩ.

Chờ đến tiết khoa đầu kết thúc, Trần lão sư cầm ly đi ra lấy nước uống, gặp được Vinh Tuyết tiến đến phòng học, lắc đầu thở dài.

Vinh Tuyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.

Cô đi vào phòng học, Thiệu Tê còn đang ngủ. Hai cậu bạn học ở lại đây, cũng liền hảo tâm mà không đánh thức hắn.

Vinh Tuyết đi tới, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Thiệu Tê mở mắt ra, chậm rì rì ngẩng đầu, đối với phía trên đó là Vinh Tuyết mặt vô biểu tình, hắn nhíu nhíu mày, trong mắt một mảnh mê mang nhập nhèm, ồm ồm hỏi: "Tan học?"

Vinh Tuyết đạm thanh hỏi hắn: "Bài học Trần lão sư có vấn đề? "

Thiệu Tê ngáp một cái, lười biếng mà hướng lưng ghế cao dựa vào, tựa hồ còn không hoàn toàn tỉnh táo lại, cười như không cười nói: "Đã nhàm chán chết."

Mười phần ngạo mạn vô lễ.

Bên cạnh Tiếu Mạc Nhiên cùng Đỗ Viễn phối hợp mà cười ra tiếng.

Vinh Tuyết nói: "Trần lão sư là đặc giáo, trước khi về hưu vẫn bận rộn dạy học, thành tích thi đại học vẫn luôn ở Nhị Trung cầm cờ đi đầu. Nếu các cậu có ý kiến yêu cầu gì, có thế nói ra, chúng tôi sẽ nỗ lực cải tiến. Các cậu vung tiền tới nơi này đi học, chúng tôi phải có trách nhiệm phụ trách đối với các cậu."

Thiệu Tê nhướng mày, cười nói: "Không cần không cần, chúng tôi mới mười bảy tuổi, như thế nào có thể làm cô giáo nhỏ phụ trách được?"

Hắn này là đang ác ý trêu chọc, làm Vinh Tuyế từ trước tới nay bình tĩnh cũng không thể không nhăn lại mày.

Quả nhiên, mặt khác hai người còn lại một trận cười to.

Một bên Đỗ Viễn, đại khái là cảm thấy có điểm quá phận, nhảy ra hòa giải: "Cô giáo nhỏ, kỳ thật cũng không phải do Trần lão sư giảng bài nhàm chán, chủ yếu chính là do tiếng anh quá nhàm chán, cô nói Trung Quốc lớn mênh mông, làm gì thế nào cũng phải học tiếng anh? Đặc biệt chúng em là khoa sinh học tự nhiên, căn bản về sau đều không dùng được."

Vinh Tuyết nhìn cậu ta một cái, đạm thanh nói: "Cậu sai rồi, tác dụng so với tưởng tượng của các cậu còn lớn hơn nữa. Tôi cũng là khoa sinh học tự nhiên, không nói cái khác, chính là viết luận văn, muốn tham khảo văn hiến nước ngoài, cũng cần thiết xem qua bản tiếng anh."

"A - - - " Đỗ Viễn giả vờ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, một bộ dáng đã hiểu.

Ngẩng đầu nhìn thời gian trên tường, còn vài phần học nữa mới kết thúc: "Mặc kệ thế nào, Trần lão sư là trưởng bối, cũng là lão sư thâm niên, các cậu hẳn phải tôn trọng bà."

Thiệu Tê khẽ cười một tiếng, hiển nhiên là không cho là đúng.

Không biết là đối cô, vẫn là đối Trần lão sư.

Vinh Tuyết thấy Trần lão sư lấy nước xong tiến vào, cũng không nói cái gì nữa, đối bà cười đánh thanh tiếp đón liền rời đi.

Một tiết khóa kế tiếp, cùng phía trước không sai biệt lắm, Đỗ Viễn cùng Tiếu Mạc Nhiên ngẫu nhiên còn làm bộ nghe một chút, Thiệu Tê hoàn toàn thất thần, khi thì phát ngốc, khi thì chơi điện thoại, đối Trần lão sư sáu mươi tuổi trước mặt, không có nửa điểm tôn trọng nên có.

Vinh Tuyết ở bên ngoài nhìn một lát, lắc đầu trở về văn phòng.

Cô vừa từ cái tuổi bọn họ đi lên, đối với tâm lý tuổi nam sinh này lại có ít hiểu biết.

Lớn lên đẹp trai, gia cảnh không tồi, bởi vì còn chưa từng trải qua suy sụp, không ai bì nổi ngạo mạn liền như hồn nhiên thiên thành(*).

(*)hồn nhiên thiên thành: thì chứng tỏ vật đó vừa được tạo ra hoàn hảo, không có tỳ vết gì (hoặc không có dấu nhân tạo) giống như vật đó được thiên nhiên tạo ra.

Tỷ như gọi cái này là thời thiếu niên của Thiệu Tê.

Từ thái độ của Đỗ Viễn cùng Tiếu Mạc Nhiên đối với hắn, liền có thể nhìn ra được ở cái thế giới kia, hắn chính là tiêu điểm. Hắn có lẽ nghĩ ở bàn tay của chính mình sống trên trời đất rộng lớn hô mưa gọi gió, cho nên đối với sự vật không có hứng thú, thì đương nhiên mà khinh thường nhìn lại.

Tuy rằng cô đối với loại thiếu niên còn ở hội chứng tuổi dậy thì này thật không cho là đúng, nhưng Vinh Tuyết không thể không đối mặt một sự thật, cô gặp đại phiền toái sau khi kiêm chức hai năm.

Cô quản lý ca đêm, cũng đã nghĩ muốn theo vào xử lý mấy cái tình huống của học sinh.

Mà trung tâm sẽ căn cứ thành tích dạy học điều chỉnh thù lao, kế tiếp cùng với bài học. Trần lão sư vừa mới tới dạy, đây là cô lần đầu tiên chỉ huy trực ban, nếu hiệu quả không tốt, sẽ ảnh hưởng bài học về sau.

Mà cô biết, so với chính mình, Trần lão sư càng cần công tác này hơn nữa.

Cô không biết mấy cái nam sinh không biết gì này về sau có thể hay không chuyển biết tốt đẹp, nhưng giờ dạy học thứ nhất, chỉ có thể nói thất bại mà chấm dứt.

- -

Tan học kết thúc vào 10 giờ, học sinh ca đêm chạy trốn so với thỏ còn nhanh, bất quá vài phút, một tầng phòng đã trống.

Vinh Tuyết kiểm tra kĩ cửa sổ phòng học, chân cẳng tương đối chậm cùng Trần lão sư đi xuống lầu.

"Mấy cậu nam sinh đó dạy học không tốt lắm ạ?" Hàng hiên đèn tương đối tối, cô hơi hơi đỡ lão sư bà.

Trần lão sư cười: "Mấy đứa trẻ bị gia đình mạnh mẽ đưa tới, đều có điểm tâm lý phản nghịch. Ta dạy ba mươi mấy năm đèn sách, loại học sinh này thấy nhiều, không có việc gì, lên dạy vài lần thì tốt rồi."

Vinh Tuyết gật đầu, chỉ hy vọng như thế.

Trần lão sư lại nói: "Lý lão sư đã cho ta tư liệu về bọn họ, trường Trung Học phụ thuộc Cao Tam khoa sinh học tự nhiên, thành tích đều không tệ lắm, đặc biệt là cậu Thiệu Tê kia, trên cơ bản đều có thể thi đậu trước vài tên, nói có hại liền có hại ở môn tiếng anh kéo chân sau. Cho nên nhà cậu ấy và trường hy vọng thông qua học bổ túc đem tiếng anh đề đi lên. Vốn là cho nó đến báo danh một chọi một, nhưng nó không muốn, lôi kéo hai người bạn bè cùng nhau tới đây. Ta đánh giá đứa trẻ này tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng Giang Đại bồi dưỡng, có thể hư đi nơi nào? Ta kiên nhẫn chút là được."

Vinh Tuyết không có phụ trách mấy học sinh báo danh này, cũng không thấy tư liệu bọn họ, chỉ biết bọn họ là trường Giang Đại, cũng không biết thành tích ở trường học như thế nào, nghe được Trần lão sư nói mấy học sinh này thành tích cũng không tệ lắm đã rất ngạc nhiên, lại nghe được Thiệu Tê có thể thi cử lên lớp trước vài tên, cơ hồ có thể dùng khiếp sợ tới hình dung.

Hút thuốc chơi game đi học không nghe giảng thậm chí không tôn trọng sư trưởng, sở hữu hết thảy là học sinh dở điển hình. Nhưng hiện tại Trần lão sư lại nói cho cô, cậu học sinh dở điển hình Thiệu Tê là học sinh xuất sắc, vẫn là trường trung học Giang Đại phụ thuộc vào học sinh xuất sắc.

Cô không thể không một lần nữa nhận thức thế giới này. Trong đầu xuất hiện bộ dáng Thiệu Tê, thiếu niên ngạo mạn lại bất cần đời, nơi nào có nửa điểm bộ dáng học sinh xuất sắc.

Vinh Tuyết bỗng nhiên nhớ tới chính mình khi Cao Trung.

Cô từ thị trấn nhỏ thi đạt học sinh xuất sắc được trường Cao Trung trọng điểm.

Sau khi tiến vào ở Cao Trung, cô phát giác một hiện tượng đáng sợ, thành tích học tốt đa phần đều là học sinh gia cảnh ở đây tốt, hơn nữa bọn họ thông thường đa tài đa nghệ, sẽ chơi game sẽ thay manga anime tân phiên, còn có không ít người không hề cố kỵ mà yêu sớm, nhưng mỗi lần thi cử thành tích ra tới vẫn như cũ hoàn mỹ xinh đẹp.

Mà từ những hương trấn nhỏ đi lên đây rất nhiều học sinh, cho dù mỗi ngày khêu đèn đêm học, cũng rất khó so với bọn họ được.

Cô xem như số lượng không nhiều lắm, miễn cưỡng dùng chăm chỉ đền bù khe rãnh học sinh thị trấn nhỏ.

Cô từng một lần hoài nghi chỉ số thông minh sai biệt, về sau trưởng thành quay đầu lại nhìn, mới biết được là bối cảnh gia đình mang đến chênh lệch.

Bởi vì những bối cảnh đó hậu đãi học sinh, bọn họ không cần hoàn toàn ỷ lại trường học giáo dục kiến thức tốt, ở nhà nghèo đệ tử khổ luyện sờ cục đá qua sông trong khi bọn họ đã có lão sư chỉ đường, đã căn cứ vấn đề bọn họ, áp dụng chuyên môn chế định kế hoạch học tập với bọn họ.

Có người nghiêng ngả lảo đảo đường vòng đi trước, mà có người đã sớm đi lên lối tắt.

Năm đó nữ sinh bọn họ tốt nhất ban tiếng anh, từ sơ trung bắt đầu mỗi năm đều sẽ đi Đế Đô tham gia trại hè tiếng anh. Vinh Tuyết đứng đầu từ thi cử ra tới bảng điểm, nữ sinh kia lại nhẹ nhàng là có thể bắt được, lại còn làm Vinh Tuyết hoàn toàn không chấp nhận kịp khẩu ngữ cùng thính lực.

Loại chênh lệch này, liền giống như hằng năm chỉ có thể ăn chung nồi người khác, dinh dưỡng tự nhiên là so kém những bọn học sinh đó được ăn xào chay mặn ngọt phối hợp đầy đủ hết.

Đây là một hiện thực tàn khốc.

Nhưng nam sinh Thiệu Tê này, hiển nhiên đối với cái thủ đoạn đó không có gì hứng thú.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì nghiêm túc đánh giá, đem nữ chính giả thiết đổi thành kiêm chức chủ nhiệm lớp học, chính là loại quản lý cùng đánh lẫn lộn, cùng nam chính không tồn tại quan hệ cô trò. Nam nữ chính ở giữa hỗ động cũng liền sẽ sửa một bộ phận, bất quá đại khái không có gì biến hóa.

Lớp học bổ túc nội dung không nhiều lắm, bộ phận chủ yếu ở vườn trường vẫn là đại học. Vận mệnh chông gai, Thiệu mười bảy tuổi, thỉnh đại gia nhiều hơn yêu quý.

- HẾT CHƯƠNG 1.2 -