Dược Biệt Đình

Chương 58: Bệnh thứ 58




Nguyễn Văn Hách lấy nước nóng xong rồi đi về phòng bệnh, đi được nửa đường thì nghe hai y tá nhỏ đang đứng bênh cạnh hành lang rù rì.

“Tầng trên bị liệt vào khu cấm rồi, thấy ghê quá.”

“Tôi nghe nói là, người nhà bệnh nhân chém một bác sĩ, kết quả là chỗ đó tối nào cũng có người khóc.”

Hai câu này bay vào trong tai Nguyễn Văn Hách, cậu cảm thấy hứng thú, bèn chạy qua hỏi thăm thêm. Hai y tá thấy Nguyễn Văn Hách nho nhã lễ độ lớn lên lại đáng yêu, kể hết mọi chuyện họ biết cho cậu, nghe ngóng rõ ràng rồi cậu tung ta tung tăng trở về phòng bệnh.

“Chuyện gì làm em vui dữ vậy?” Tiền Hàng hiếu kỳ ngay, Nguyễn Văn Hách đi ra ngoài một chuyến sao lại giống như nhặt được mười vạn đồng tiền vậy.

Nguyễn Văn Hách thè thè lưỡi, “Không nói anh biết.”

Tiền Hàng cũng không hỏi nhiều, cứ bỏ qua nhóc điên, xem khi nào thì cậu nói.

Quả nhiên, mấy phút sau Nguyễn Văn Hách nhịn không nổi nữa, sáp qua bên cạnh Tiền Hàng nhỏ giọng nói: “Anh không tò mò em có chuyện vui gì sao? Anh hỏi đi mà, em phát hiện một chuyện rất là vui, anh cầu em đi em mang anh đi chơi.”

Tiền Hàng thành tâm thờ ơ cậu, không mặn không nhạt ờ một tiếng.

Nguyễn Văn Hách thấy không quen, lột một trái quýt cho Tiền Hàng, “Anh biểu hiện nhiệt tình chút coi, đừng có ra vẻ thận hư như vậy.”

Dù cho Tiền Hàng muốn giả vờ cũng vờ không nổi nữa, kéo tay Nguyễn Văn Hách cắn đầu ngón tay cậu, “Đủ nhiệt tình rồi chưa, còn có thứ càng nhiệt tình hơn muốn xem không?”

Tiền Hàng làm ra vẻ muốn vén chăn lên, Nguyễn Văn Hách trực tiếp chui vào, ngoài cửa hình như có người đi ngang qua, trong lúc kinh hoảng Tiền Hàng kéo nhóc điên này ra.

“Chưa thấy.”

“Phắc, em còn thực sự muốn xem à.” Tiền Hàng phất phất tay, “Được rồi, lát nữa đi với em là được chứ gì.”

“Ok, không được nuốt lời, bằng không anh chính là vương bát*.” [vương bát nghĩa là con rùa, bên đó hay chửi vương bát đản là tên khốn]

“Nói ai vương bát đó.”

Tiền Hàng giơ tay muốn đánh, mẹ Tiền đi vào, thấy anh hành hung với Nguyễn Văn Hách, liền nhéo lỗ tai anh mắng một trận, Tiền Hàng sợ mẹ già nhà mình lắm nên không dám lỗ mãng nữa.

Trời dần dần tối xuống, Tiền Hàng lại ở bệnh viện nằm liệt thêm một ngày. Mẹ Tiền mang cơm tối đến cho bọn anh, rồi lại cùng bố Tiền trở về, Nguyễn Văn Hách vẫn cứ ở lại bệnh viện chăm Tiền Hàng.

Những ngày dưỡng bệnh ở bệnh viện rất gian nan, ngoại trừ chờ ở trong phòng bệnh thì chính là đi ra ngoài dạo, chút ít giải trí cũng không có, trời tối thì càng buồn chán, chỉ có thể đi ngủ sớm. Nếu như chỉ có một mình Tiền Hàng, anh sẽ buồn chán đến chết mất, có cái tên nhóc vui vẻ Nguyễn Văn Hách này ở cùng thì khác ngay, chí ít còn có người tám chuyện.

Nguyễn Văn Hách ngồi xếp giấy trên chiếc giường đặt cạnh giường bệnh, một cái tay còn đắp lên bụng Tiền Hàng, thích thoảng nhúc nhích sờ sờ, “Đường lang, em còn chưa mang anh ra ngoài chơi mà, cho nên anh đừng có ngủ.”

“Bản thân em buồn ngủ rồi chứ gì?” Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách đang ghé vào bên cạnh mình, nhịn không được sờ sờ mặt cậu, mấy ngày nay cũng làm cậu mệt muốn chết rồi, mí mắt xanh đen da dẻ ảm đạm, trở về phải tẩm bổ cho cậu thật tốt.

“Em không có ngủ a, nhưng mà như vầy thoải mái.” Nguyễn Văn Hách cười he he, chu mỏ hôn lên tay Tiền Hàng một ngụm, hôn tới nỗi tâm lý Tiền Hàng ngứa ngáy.

Nguyễn Văn Hách không biết nghĩ tới cái gì ngẩng đầu, “Lần trước em thấy hình của anh rồi, anh lúc nhỏ khó coi hơn bây giờ.”

“Cám ơn đã khen, còn có đừng tùy tiện lục xem này nọ, đây không phải là thói quen tốt.” Tiền Hàng thực sự là buồn chán, cũng may bên gối có để một quyển tạp chí, thế là cầm lên đọc.

“Nói cái gì mà không thể tùy tiện lục xem, quá xa lánh rồi đó đường lang thúi.”

Nguyễn Văn Hách không mấy vui vẻ, tức giận lên liền cù dưới nách Tiền Hàng, ban đầu Tiền Hàng không có phản ứng gì, chưa được mấy giây thì cười đẩy tay cậu, Nguyễn Văn Hách suy xét thấy Tiền Hàng còn có thương tích mới buông tha cho anh.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho em biết lục lọi đồ trong nhà thì thôi, đến nhà người khác thì ngàn vạn lần chớ có làm.” Tiền Hàng khều khều tóc mai Nguyễn Văn Hách, cậu thành thật ngồi dậy như mèo thật ngoan ngoãn.

Nguyễn Văn Hách nghe hiểu, tựa đầu lên bụng Tiền Hàng, “Chưa có ai bảo em những thứ này, em cũng chưa từng đến nhà người khác, bạn bè của em rất ít.” Hoặc là nói có thể gọi là bạn bè rất ít.

“Phương Chưng và Ôn Thủy chính là bạn của em, bác sĩ Hướng với Hoắc Nghiên cũng vậy, thế nên em cũng có bạn bè.” Tiền Hàng nắm chặt cái tay đắp trên bụng mình, “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, tôi sẽ từ từ dạy em cách sống chung với người như thế nào.”

Nguyễn Văn Hách cười, nhìn đồng hồ thấy đã sắp mười giờ bèn gọi Tiền Hàng xuống giường, “Tiền Hàng, em dẫn anh đi xem thứ tốt, đi.”

Tiền Hàng rất ngờ vực, nhưng vẫn mặc thêm áo khoác theo Nguyễn Văn Hách ra ngoài, hai người ra khỏi phòng bệnh đi về phía cầu thang. Có lẽ là liên quan đến lời đồn về khu cấm, tầng lầu trên này an tĩnh dị thường, ngọn đèn trên lầu còn thỉnh thoảng lấp lóe.

Tiền Hàng có hơi sợ ma đánh cái rùng mình, cắn răng hỏi: “Tiểu quỷ, em bảo tôi tới cái chỗ quỷ quái này không phải là muốn…”

“Anh thật thông minh, em chưa nói anh đã nói rồi.” Nguyễn Văn Hách giơ ngón cái lên cho Tiền Hàng xem, anh đẩy ngón cái chướng mắt đó ra, “Em nghe nói ở đây có người chết, đến tối sẽ thường nghe tiếng khóc, nên tụi mình quất một vụ mạo hiểm đêm khuya trong bênh viện đi ~”

“Đi cái đầu em!”

Tiền Hàng thật sự là chịu không nổi nữa, quay người về phòng bệnh, Nguyễn Văn Hách ôm lấy anh không cho đi.

“Đường lang ~ đừng đi mà, chơi với em một chút đi mà, chỉ một chút thôi ~”

“Làm nũng cũng không được, tôi mệt rồi muốn đi ngủ.”

“Anh nhát gan thì có.”

“Tôi nhát gan đó thì sao?” Tiền Hàng khoanh tay nói.

Khí thế của Nguyễn Văn Hách nhất thời nhũn xuống, “Chỗ đó không xong, gan cũng nhỏ, cho thấy ánh trăng khinh thường anh.”

Tiền Hàng vốn nên tức giận, nhưng nghe câu đó xong tức không nổi luôn, “Được rồi, em muốn xem cái gì, đi thôi.”

“Em biết Tiền Hàng là người tốt mà, muốn thưởng anh một cái.”

Nguyễn Văn Hách vui vẻ, sáp đến bên người chụt một ngụm hôn lên môi anh. Tiền Hàng bị hôn trên mặt có chút nóng, nơi này lại là chốn công cộng, cho dù trời đã tối cũng có người đi qua.

“Quả nhiên, dù em có trị khỏi rồi thì cũng là một tên thần kinh.” Tiền Hàng giả vờ bộ dạng chán ghét.

“Chán ghét em thì đừng có mà thích em.” Nguyễn Văn Hách chu mông với Tiền Hàng, cố ý vỗ một cái tiến hành khiêu khích.

“Xin lỗi, không làm được.”

Cái mông này chướng mắt quá, Tiền Hàng vươn tay túm lấy. Nguyễn Văn Hách không giỡn nữa, bưng mông chạy đi xa mấy bước.

Nguyễn Văn Hách quả thực nghe nói tầng này có một khu cấm, nhưng không biết vị trí cụ thể, nên kéo Tiền Hàng vòng quanh chỗ này, đi đến một nơi thì ngừng lại lắng nghe tiếng khóc, nghe không thấy lại tiếp tục đi. Tiền Hàng đơn thuần là đi theo chơi thôi, theo sau lưng Nguyễn Văn Hách nhìn bốn phía, lúc đi ngang qua song cửa của hành lang thì thấy bên ngoài có người, là Ôn Thủy.

“Là Ôn ca, trễ vầy rồi ảnh còn tới đây làm gì, thăm tụi mình hả?” Nguyễn Văn Hách cũng phát hiện ra Ôn Thủy, huơ tay gọi y, Ôn Thủy căn bản không chú ý đến bọn cậu nên đi ngang qua dưới lầu.

Tiền Hàng cũng thấy kỳ quái, không theo Nguyễn Văn Hách đi tìm khu cấm nữa, tìm cầu thang ở đối diện để xuống lầu gặp Ôn Thủy. Ôn Thủy đi không nhanh, nhưng khi bọn anh đi ra thì đã không thấy người đâu, thế là lần theo hướng Ôn Thủy rời đi mà đuổi theo.

Cái bệnh viện này không nhỏ, lầu chính đối diện cổng lớn, phía sau là bốn tòa lầu để nằm viện, một tòa trong đó cao đến mười tầng. Tiền Hàng nằm tại tòa gần lầu chính nhất, mà hướng Ôn Thủy đi lại là tòa nhà cao mười tầng. Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách đi trong bệnh viện vắng vẻ, xa xa đã trông thấy Ôn Thủy đứng dưới lầu cao ngẩng đầu nhìn, y nghe thấy tiếng bước chân thì xoay đầu, phát hiện là ai bèn gọi.

“Ôn Thủy, anh đang nhìn gì vậy?” Tiền Hàng cũng ngẩng đầu nhìn, chút dị thường cũng không có.

“Không có gì, chán quá nên tới xem chút.”

Tiền Hàng cũng không tin loại chuyện hoang đường này, ai lại rảnh rỗi ăn no đêm hôm khuya khoắt tới bệnh viện nhìn nhà lầu, cũng đâu phải loại thần kinh thác loạn như Nguyễn Văn Hách đâu. Có lẽ là Ôn Thủy nhìn đủ rồi, cũng có thể là vì có người quấy rối không muốn nhìn nữa, nói câu ngủ ngon rồi đi về. Tiền Hàng cảm thấy kỳ quái, gọi Nguyễn Văn Hách trở về đi ngủ, cậu chàng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Nhìn kìa, có người.”

Tiếng nói của Nguyễn Văn Hách vừa dứt, giữa không trung truyền đến tiếng rơi xuống. Tiền Hàng với Ôn Thủy vừa quay đầu lại, đã trông thấy một bóng đen bịch một tiếng ngã trên đất. Cánh tay chỉ giữa lưng chừng của Nguyễn Văn Hách cứng đờ luôn, trên mặt bị bắn thứ gì đó nóng hổi. Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách ngây ra, ngay sau đó nghe thấy một tiếng ầm, vốn tưởng trên trời lại rớt xuống một người nữa, lại phát hiện Ôn Thủy đã té xỉu dưới đất.

“Ôn ca, Ôn ca tỉnh lại đi!” Nguyễn Văn Hách gọi to tên Ôn Thủy, Ôn Thủy thì cứ như chết vậy không có phản ứng.

“Còn gọi gì nữa, gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Lời của Tiền Hàng đã nhắc nhở Nguyễn Văn Hách, cậu móc di động ra báo cảnh sát. Tiền Hàng ấn huyệt nhân trung cho Ôn Thủy, quả thật là làm cho Ôn Thủy tỉnh lại. Phía bệnh viện nhận được thông báo vội vàng chạy tới, nhưng người nhảy lầu đã không cứu được. Không lâu sau cảnh sát cũng đến, thanh lý hiện trường đồng thời tìm nhóm người chứng kiến Tiền Hàng lấy lời khai, bọn anh cho lời khai xong thì rời khỏi hiện trường.

Trên đường trở về, Tiền Hàng hỏi Ôn Thủy có phải thân thể không thoải mái không, dù sao Nguyễn Văn Hách cũng không bị dọa xỉu, Ôn Thủy đang yên lành thì xỉu cái gì. Ôn Thủy lắc lắc đầu không nói, nói tạm biệt với bọn anh rồi ra bãi đỗ xe lấy xe của mình.