Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 53




Những ngày nghỉ khoái trá thường ngắn ngủi, đặc biệt khi mà sau đó phải vùi đầu vào ôn thi, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân sau tết âm lịch một tuần liền trở lại trường.

Lý tư lệnh vì có chức vụ quan trọng, cũng sớm trở về phương bắc, Thiệu Tuệ Phân thấy các cháu đều đã đi học, ngày đó cũng đem Diệp Chiêu Đễ quay lại thành phố kia.

Nhiều ngày không gặp, bạn học đến lớp bắt đầu líu ríu kể chuyện lễ mừng năm mới, nào là đi chơi ở đâu, ăn những món ngon gì, nào là có cái gì phiền lòng, phi thường náo nhiệt.

Diệp Phồn đến trường, cao hứng chạy đến chỗ đám Lưu Thanh Thanh nói chuyện phiếm, mới biết ở Lâm thành đã xảy ra chuyện lớn, chính là ba của Phạm Hiểu Đan đang ôm tiền chạy trốn.

Nguyên lai Phạm Vĩ ở câu lạc bộ đêm dụ dỗ nữ sinh dùng thuốc phiện, đúng lúc bị cảnh sát tập kích vây bắt, tìm hiểu nguồn gốc thuốc phiện truy ra Phạm Đại Kim đứng sau chống lưng giật giây nhiều vụ, ông ta dĩ nhiên bị tra ra mọi tội lớn nhỏ, đáng tiếc là lúc Phạm Đại Kim biết được tin tức liền cao chạy xa bay, Lâm thành còn đang phát lệnh truy nã ông ta.

Không nghĩ tới Phạm gia làm ra chuyện thương thiên hại lý này, chỉ tiếc Phạm Đại Kim đã trốn mất, Diệp Phồn cũng thấy phẫn nộ, hy vọng cảnh sát có thể sớm bắt được ông ta, để ông ta chịu trừng phạt thích đáng.

Lý Thiệu Quân sớm biết tin này, bởi chuyện ở câu lạc bộ đêm chính là do Thiệu gia tin tức cho cảnh sát, chẳng qua thời điểm đi bắt Phạm Đại Kim, có người cố tình gây trở ngại, làm cho Phạm Đại Kim kịp thời trốn thoát.

Chuyện này có chút không thích hợp, bởi vì bọn họ còn điều tra ra được một chút thông tin rằng ở phương bắc có không ít người liên quan đến Phạm Đại Kim, thế lực còn không nhỏ, điều này cho thấy ở phương bắc còn tiềm tàng một đường dây buôn lậu thuốc phiện rất lớn.

Nhưng bọn họ còn chưa tra được rốt cuộc là ai, phụ thân cũng vì chuyện này mà về sớm hơn hai ngày, muốn mau chóng bắt được kẻ gây họa.

Đương nhiên chuyện này Diệp Phồn cũng không biết, lúc nghỉ đông, Diệp Phồn hoàn toàn tập trung vào việc đốc thúc Lý Thiệu Quân học tập.

Tiết đầu tiên, Giản Phỉ vào lớp đề cập đến chuyện học bù, còn phi thường nghiêm túc nhắc nhở: "Còn hơn ba tháng nữa là đến kì thi cao trung, cô hi vọng các em lên tinh thần, tập trung ôn thi, thi được kết quả tốt mới vào được môi trường tốt, đồng thời khả năng thi đỗ đại học sẽ cao hơn".

Giản Phỉ nói xong liền bảo các học sinh tự mình cân nhắc xem muốn vào trường cao trung nào, trên cơ bản với lớp mũi nhọn, nếu không có ý đi vào trường tư, thì tất cả đều đặt mục tiêu là cao trung Lâm Thành, học sinh ở các huyện, thị trấn phụ cận Lâm thành cũng đều muốn thi vào đây, hầu hết sẽ ở trong kí túc xá của trường.

Mục tiêu trước tiên của Diệp Phồn cũng là thi vào đây, cậu nhìn thành tích các khóa trên mỗi năm ở đây đều phi thường ngưỡng mộ.

Lý Thiệu Quân vốn muốn cùng Diệp Phồn đi học cao trung ở phương bắc, nhưng hiện tại thế cục ở đấy còn nhiều chuyện không ổn, hắn cũng không dám tùy tiện đưa Diệp Phồn lên đó, liền theo Diệp Phồn thi vào cao trung Lâm Thành, hơn nữa nhất định phải cùng lớp với cậu.

Ở học kì cuối cùng này, giáo viên đặc biệt nghiêm khắc, đặc biệt chú ý đến chuyện nam nữ yêu đương.

Nhưng chuyện càng quản thì lại càng khiến người ta phản kháng, năm cuối cấp đều xuất hiện nhiều cặp đôi, bởi người này muốn đối phương biết cảm tình của mình nên nói ra, rồi may mắn thì cứ thế thành đôi.

Diệp Phồn là một học sinh chăm ngoan học giỏi, tuyệt không quan tâm đến chuyện đó, nhưng mỗi ngày Lý Thiệu Quân nhìn đến mấy cặp đôi yêu nhau, trong lòng đầy bất bình, chống đầu suy nghĩ đến cảnh tượng hắn và Diệp Phồn khi lưỡng tình tương duyệt, mỗi ngày Diệp Phồn đều dính hắn, về nhà thì làm thế này thế kia, thật sự là quá hưng phấn.

Nhìn Lý Thiệu Quân ở bên cạnh thất thần, Diệp Phồn lại sinh khí, vài ngày gần đây Lý Thiệu Quân lúc làm bài hoặc nghe giảng thì luôn thất thần, thỉnh thoảng còn cười quỷ dị, rõ ràng bây giờ đang là thời điểm mấu chốt thì phải càng thêm cố gắng, vậy mà bộ dạng hắn như vậy, cậu làm sao không sinh khí cho được.

Chính mình thi vào cao trung Lâm Thành thì rất tự tin, nhưng còn Lý Thiệu Quân thành tích kém một chút, để thi cùng vào cùng lớp có vẻ khó, nhưng cậu muốn cùng hắn học một lớp a!

Diệp Phồn lấy đuôi bút chọc chọc má Lý Thiệu Quân, không có phản ứng, chọc chọc khóe miệng, cũng không đáp lại, Diệp Phồn thực sự sinh khí, buông bút trong tay muốn đi niết mặt Lý Thiệu Quân.

Cũng may thời điểm Diệp Phồn đưa tay lên, Lý Thiệu Quân hồi thần, tránh khả năng hình tượng bị hủy diệt, đối Diệp Phồn cười cười, giải thích nói: "Câu văn này tôi hay quên, nên đang nhẩm đi nhẩm lại, quá mức chuyên tâm, vừa vặn bây giờ nhớ được rồi".

Diệp Phồn có chút hoài nghi hé mắt nhìn Lý Thiệu Quân, bất quá thấy Lý Thiệu Quân vẫn rất thản nhiên nhìn mình, ngược lại làm cậu có chút ngượng ngùng, chỉ có thể thở phì phì nói: "Cậu không cần phải học thuộc lòng đâu, cứ viết nhiều sẽ nhớ, thời gian không còn nhiều nữa để mà ngâm nga mấy bài văn này".

Lý Thiệu Quân thực nghe lời, vẻ mặt chuyên tâm thụ giáo, thập phần đồng ý gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi sẽ ghi nhớ mà".

Hai người lại khôi phục im lặng, cúi đầu làm bài tập.

Một lát sau, Lý Thiệu Quân lặng lẽ nhìn sườn mặt Diệp Phồn, tự hỏi không biết đứa ngốc này khi nào thì hiểu được tâm ý của hắn đây, hắn thật sự rất muốn không quan tâm hậu quả mà nói hết cho cậu, nói tôi thích cậu, nhưng lại sợ thời điểm mấu chốt này nói ra sẽ làm rối loạn tâm trí Diệp Phồn, hại Diệp Phồn không thể ôn thi tốt, tuy rằng hắn có thể dùng tiền đưa Diệp Phồn vào ngôi trường tốt nhất, nhưng khẳng định sẽ làm Diệp Phồn tổn thương tới chết, đặc biệt Diệp Phồn đối với học tập đã dụng tâm như vậy.

Lý Thiệu Quân luôn luôn cương nghị giờ phút này cũng trở nên phiền muộn, hai người bọn họ khi nào thì mới đơm hoa kết quả đây!

Điều Lý Thiệu Quân không nghĩ tới chính là hoa đào của mình còn chưa nở ra, hoa thối lại xuất hiện không ít.

Bởi vì đầu tháng ba chỉ có năm ba học bù, cho nên giờ thể dục cũng không cần học. Để nghỉ ngơi thư giãn, Lý Thiệu Quân đành tự lôi Diệp Phồn đến sân thể dục đi dạo, hoạt động một chút, trong trường nhiều cây cối, nhìn cây xanh, hít thở bầu không khí trong lành, cả người tinh thần cũng sảng khoái hơn.

Diệp Phồn cũng thấy như vậy rất tốt, mỗi lần như vậy đều có thể lấy lại tinh thần, thích hợp thả lỏng sau những cường độ học tập cao.

Hai người song song tản bộ trên sân thể dục, dọc theo đường sân chạy đi hai vòng, nhìn đồng hồ, mới chậm rãi trở về lớp học, kết quả đi được nửa đường thì gặp một nữ sinh xinh đẹp chạy tới chắn trước bọn họ.

Lý Thiệu Quân híp mắt có chút linh cảm không tốt, không tiếng động lôi kéo Diệp Phồn đi vòng qua, nữ sinh này bởi vì khẩn trương mà mặt đỏ lên chưa nói được một câu, nhìn đến Lý Thiệu Quân định đi, trên mặt thực sốt ruột cũng có chút khổ sở.

Diệp Phồn nghĩ đến nữ sinh hẳn là có chuyện gì quan trọng, nhìn thoáng qua Lý Thiệu Quân, ý bảo hắn chờ một chút, hỏi nữ sinh kia: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?"

Nghe được có người để ý nàng, sắc mặt nữ sinh tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn thực thẹn thùng, nàng hướng Diệp Phồn lắc đầu: "Không có chuyện gì, tớ chỉ là muốn cùng Lý Thiệu Quân nói một chuyện này".

Lý Thiệu Quân nhìn nữ sinh đỏ mặt, có cảm giác không ổn, lôi kéo Diệp Phồn đi, nhưng Diệp Phồn lại đẩy tay hắn, nói với hắn: "Cô ấy tìm cậu có việc gì kìa". Trên mặt lại mang theo ôn hòa nhìn về phía nữ sinh: "Cậu có chuyện gì thì nói mau đi, sắp đến giờ vào lớp rồi, hắn có vẻ sốt ruột".

Nữ sinh cảm kích nhìn Diệp Phồn, gật gật đầu, lấy dũng khí, đưa cho Lý Thiệu Quân một cái phong thư đáng yêu, nàng có chút khẩn trương nói: "Lý Thiệu Quân, tớ từ lâu đã thích cậu, đây là thư tình tớ viết cho cậu, hi vọng cậu có thể nhận".

Diệp Phồn ở một bên hai mắt mở to, cậu rốt cục biết mục đích của nàng, thật sự không nghĩ tới nữ sinh này can đảm như vậy, dám dũng cảm thổ lộ với Lý Thiệu Quân, bạn tốt được thổ lộ, cậu hẳn là nên cao hứng mới đúng, nhưng nháy mắt trong lòng có gì đó sụp đổ, trên mặt cũng không thể tươi cười.

Nữ sinh kia ngược lại sau khi thổ lộ thì lớn mật hơn rất nhiều, nhìn Diệp Phồn còn đứng một bên, có chút thầm oán, cho dù là bạn tốt, thì bây giờ cũng nên thức thời đi chỗ khác đi chứ.

Ánh mắt kia thực rõ ràng, Diệp Phồn tự nhiên cũng hiểu, cậu nhìn Lý Thiệu Quân cùng nữ sinh kia, hai người kỳ thật rất xứng đôi, cậu cảm thấy chính mình thật dư thừa, cũng thập phần xấu hổ, gãi gãi cái ót, miễn cưỡng cười, đối Lý Thiệu Quân nháy mắt mấy cái: "Cái kia, hai người chậm rãi tán gẫu, tớ đi trước".

Nói xong cũng không chờ Lý Thiệu Quân bảo gì, xoay người liền hướng về phía trước chạy, tươi cười trên mặt cũng biến mất, cậu thầm nghĩ phải chạy nhanh lên, rời xa hai người kia, không thấy thì trong lòng sẽ thoải mái hơn.

Diệp Phồn biết Lý Thiệu Quân không có làm sai cái gì, nhưng trong lòng cậu không khống chế được tức giận, không có việc gì thì lớn lên đẹp trai như vậy để làm gì chứ, trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu hôm nay cũng không muốn nói chuyện với Lý Thiệu Quân đâu.