Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 112-2: Nữ nhân ai oán khóc (2)




Nến vừa mới tắt, Đồng Nhạc Nhạc đang tính toán nghỉ ngơi. Tuy nhiên đúng lúc này lại nghe từ trong viện truyền đến một hồi tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp”

Không biết việc trước đây là tiểu điêu với bây giờ có quan hệ gì không. Cho dù hiện tại đã biến thành hình người nhưng nhĩ lực của nàng lại không khác biệt lắm.

Cho nên trong viện truyền đến hồi bước chân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt

Đã trễ thế này sẽ không có người đến chỗ nàng....Như vậy, người bên ngoài rốt cục là kẻ phương nào?

Trong lòng nghi hoặc Đồng Nhạc Nhạc không đẩy cửa ra ngoài mà đi tới mở cửa sổ , nghiêng đầu ra ngoài xem xét.

Vừa lúc thấy hai đạo bóng dáng lắc mình chui vào bụi cỏ rậm rạp trong viện.

Mặc dù hai đạo bóng dáng chỉ chợt lướt qua nhưng cũng đủ để Đồng Nhạc Nhạc nắm bắt.

Nhìn thân hình quen thuộc, còn động tác lén lút kia nữa, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ liền biết người phương nào tới đây.

Dù sao, đã khuya thế này vẫn còn thậm thà thậm thụt đến chổ nàng trừ tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong ra thì còn ai khác!!!

Nói đến cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không tránh khỏi phẩy tay , mặt mày bất đắc dĩ.

Nàng không biết có phải đời trước mình cùng Huyền Lăng Phong là đối thủ một mất một còn mà tới đời này cả hai thấy mặt chính là đấu anh sống tôi chết.

Cái tên Huyền Lăng Phong này trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi trác táng không chịu lớn mà thôi.

Hơn nữa, vẫn còn phi thường bụng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo.

Tuy nói, mỗi một lần Huyền Lăng Phong bẫy kế đều bị nàng đoán được khiến chính mình bị hại

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc có chút phi thường bội phục.

Huyền Lăng Phong mỗi lần trêu cợt mình đều lũ chiến lũ bại, hắn lại như trước không chịu từ bỏ, khi bại khi thắng. Như vậy không đánh chết con gián tinh thần, thật sự không thể tưởng tượng nổi, cũng khiến nàng kính nể không thôi.

Chỉ là không biết, lần này Huyền Lăng Phong lại muốn dùng cái mưu kế li kì, cổ quái gì để bắt mình chơi đùa

Trong lòng tò mò, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong bọn họ, lúc trốn ở tiểu viện tử bên ngoài len lén hướng tới gian phòng nhìn, hình như đang xác định nàng vì sao chưa ngủ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng trở lại mép giường, sau đó lấy hai cái gối mềm đặt phía dưới chăn, làm như có người nằm ở trên giường, lập tức liền từ một cái cửa sổ khác nhảy đi ra ngoài.

Nàng từ phòng phía sau nhảy ra ngoài, vừa lúc vòng qua phòng một vòng, đi tới bụi cỏ và nhờ cảnh đêm che dấu đi tới phía sau nơi bọn Huyền Lăng Phong ẩn thân.

Đồng Nhạc Nhạc làm tất cả động tác đều là lặng lẽ không một tiếng động, cho nên khi Đồng Nhạc Nhạc ngồi xổm bụi cỏ phía sau Huyền Lăng Phong, chủ tớ vẫn hoàn toàn không biết!

Ngồi xổm phía sau bọn họ, Đồng Nhạc Nhạc quét ánh mắt một vòng, nhìn thấy chủ tớ hai người này một thân trang phục, khóe miệng không khỏi vừa kéo.

Ánh trăng sáng tỏ, đèn mới thắp rực rỡ , sao sáng lập lòe, gió thu phe phẩy.

Chỉ thấy, dưới ánh trăng trong veo kia, dáng vẻ chủ tớ Huyền Lăng Phong vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra.

Hiện tại Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử, hai người mang trên mình một ái áo dài trắng chấm gót, giầy trắng thêm một đầu tóc dài đen thùi, càng kinh hơn là không thắt buộc gì, toàn bộ xõa ra rối bù phía sau.

Hai khuôn mặt kia cũng không biết quệt phải cái gì mà trắng bệch.

Một thân trang phục, nếu như không hiểu rõ tình hình, người lúc đầu một nhìn qua, còn tưởng rằng là thấy quỉ!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khóe miệng nhếch lên dò xét một cái, ngay lập tức hiểu được.

Huyền Lăng Phong thật đúng là nhàm chán, đã tối khuya thế này lại mặc một bộ tạo thành hình dọa người xuất hiện trong khu nàng ở, tình cảnh này là muốn đến hù dọa nàng nha!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đối với Huyền Lăng Phong, là hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Cái tên Huyền Lăng Phong hiện tại cũng mười tám tuổi rồi lại vẫn còn ngây thơ như vậy.

Lần trước thả rắn không được còn bị nàng hù dọa, còn có sự kiện thùng mực trước đó, không phải người bị hại rốt cuộc là chính hắn sao! ?

Hiện nay, lại tính toán giả ma giả quỷ hù dọa nàng! ?

Nhìn một thân tạo hình hiện tai, nếu như nhát gan khẳng định sẽ bị hù chết!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đối với cái tên Huyền Lăng Phong này là hoàn toàn không có thiện cảm.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền nghe được Huyền Lăng Phong đột nhiên thấp giọng hỏi người ngồi xổm trước mặt.

"Tiểu Kính Tử, ngươi cứ nói nô tài kia hiện tại sao chưa ngủ! ?"

Tiểu Kính Tử nghe vậy, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn nhìn về hướng cửa sổ , sau đó hạ giọng nói nhỏ.

"Gia, nô tài nhìn Tiểu Nhạc Tử kia đã ngủ, nô tài nhìn thấy Tiểu Nhạc Tử người đang nằm trên giường!"

Nghe được lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong đang án binh bất động, mở miệng nói.

"Chờ một chút, lần này Bổn vương nhất định phải hù chết cái tên nô tài chết tiệt kia, hừ! Bổn vương lớn như vậy vẫn còn chưa từng có bị người đánh qua, cũng chỉ có cái nô tài chết tiệt này. Không chỉ có đánh Bổn vương, nhiều lần Bổn vương lại chịu không ít thiệt với hắn. Món nợ này Bổn vương nhất định phải cùng hắn tính toán thật tốt!"

Nhìn thấy hắn giờ phút này mặt mày trắng bệch, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, ngồi dậy thấy mà tức cười lại dọa người.

Đến khi Huyền Lăng Phongvừa nói dứt lời cuối cùng, đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến hàng cổ thụ ở tiểu viện tử bị thổi tán lá “sàn sạt” rung động.

Vừa lúc này, một đám mây đen che khuất trăng sáng trên trời cao .

Ngay lập tức, bốn phía vốn được ánh trăng soi sáng rõ ràng, lập tức trở nên một mảnh xám xịt!

Nhìn thấy một mảnh xám xịt trước mắt, Tiểu Kính Tử ngồi xổm trong bụi cỏ mặt , thân thể không khỏi run run thật mạnh một cái.

Lập tức hắn ngước gương mặt đầy thấp thỏm bất an, đầu tiên là cẩn thận nhìnbốn phíamột lần sau mới thưa dạ .

"Gia, ngài có cảm giác thấy không .... .... Dường có một đạo tầm mắt nhìn chăm chú chúng ta! ? Hơn nữa gió này, hình như có hơi không giống với bình thường. . ."

Nghe được lời Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại ngẩng đầuliếc nhìn bốn phía tiểu viện tử một lượt . Thấy bốn phía không một bóng người mới mở miệng nói.

"Nơi này ngoài nhóm ta ra nào còn những người khác! ? Hơn nữa, hiện tại đã là trời thu, buổi tối gió thổi rất bình thường, làm sao có chổ nào không giống bình thường! ?"

Đối với lời Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong hừ mũi xem thường.

Huyền Lăng Phong vừa mới nói xong, lại một hồi gió lạnh thổi tới, làm tán cây rung động chập chờn không thôi.