Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 202: Ngươi giết ta đi




Nghĩ tới đây, tên dâm tặc kia không ngừng giãy dụa kêu to.

"A, Hoàng thượng tha mạng a, đừng thiến ta, người giết ta đi. . ."

Đối với tên dâm tặc gào thét cầu xin tha thứ kia, Huyền Lăng Thương không để ý tới.

Chỉ tùy ý ra lệnh cho hai thị vệ kéo hắn ta đi.

Cho đến khi bốn phía lại khôi phục sự im lặng lần nữa, Huyền Lăng Thương mới từ từ cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào tiểu nữ tử trong lòng.

Ánh mắt kia, thâm thúy, nóng bỏng, còn mang theo tình cảm mà Đồng Nhạc Nhạc không biết . . .

Đối với ánh mắt thâm thúy và nóng bỏng của Huyền Lăng Thương, khiến nhịp tim Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu tăng tốc.

Một luồng khô nóng căng thẳng nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Nghĩ đến, bây giờ chính mình đang mặc y phục nữ trang, khiến Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời lại ngượng ngùng không thôi.

Cũng không biết, Huyền Lăng Thương nhìn thấy chính mình hiện tại, có thể nhận ra gì hay không! ?

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Hoàng thượng. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh thưa dạ, cũng không biết dáng vẻ hiện tại của mình, rơi tại trong mắt Huyền Lăng Thương điềm đạm đáng yêu đến cỡ nào.

Chỉ thấy tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa sen, hai gò má nhuộm vài phần màu hồng nhạt, khiến cho nàng nhìn qua, giống như hoa sen nở rộ giữa hồ ngày mùa hè, thanh lịch tinh tế làm cho người thương tiếc.

Thứ hút hồn lòng người nhất, vẫn là một đôi mắt xinh đẹp kia!

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong veo vô cùng.

Giống như lúc nước suối trong vắt nhất, làm cho người ta tâm tư rối loạn.

Nhìn thấy tiểu nữ tử điềm đạm đáng yêu trong lòng trong sáng thuần khiết, khiến người ta phải thương xót, giờ phút này trong lòng Huyền Lăng Thương chỉ có một ý nghĩ là muốn ‘vĩnh viễn giữ nàng ở lại bên cạnh mình!’

Suy nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi vô cùng hoảng hốt.

Dù sao, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn muốn có được một người như thế!

Lúc trong lòng Huyền Lăng Thương đang kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên đang lẳng lặng nhìn một con ngựa và hai người phía trước.

Khi hắn ta thấy Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt sâu thẳm mà nóng rực kia, trong lòng không khỏi nhói mạnh một cái!

Dù sao, hắn ta cũng là nam nhân, đương nhiên biết rõ tình ý trong ánh mắt này . . .

Hơn nữa, hắn ta hiểu rõ Huyền Lăng Thương như vậy, chưa từng nhìn thấy hắn lộ vẻ mặt như vậy với ai.

Nhưng lúc này, hắn lại lộ vẻ mặt như vậy đối với một tiểu thái giám.

Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương thật sự động tâm với tiểu thái giám này! ?

Nhưng mà, rốt cuộc Huyền Lăng Thương có biết thân phận thật sự của nữ nhân này hay không! ?

Nghĩ tới đây, chân mày Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.Vì chuyện này mà cảm thấy ảo não.

Dù sao, hắn ta và Huyền Lăng Thương cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bọn họ luôn cùng một chí hướng, không nghĩ tới ngay cả người mình thích cũng như nhau. . .

Trái ngược với Lan Lăng Thiệu Giác đang chán nản, Huyền Lăng Thương lại thắm thiết nhìn chăm chú vào Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ bối rối, chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nếu như có thể, hắn thật sự cứ muốn ôm nàng mãi như vậy.

Tuy nhiên, lúc trong lòng Huyền Lăng Thương đang suy nghĩ, đột nhiên nhận thấy được bên cạnh có một ánh mắt cứ chiếu thẳng vào bọn họ.

Cảm giác được điều này, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, cuối cùng rơi vào người Lan Lăng Thiệu Giác bên cạnh.

Thấy ánh mắt ảo não của Lan Lăng Thiệu Giác cứ tìm tòi nghiên cứu nhìn phía bọn họ, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, bạc môi lập tức hé mở, nhàn nhạt nói.

"Hồi cung!"

. . .

Vì chuyện tên dâm tặc, Huyền Lăng Thương phê chuẩn cho Đồng Nhạc Nhạc nghỉ ngơi ba ngày thật tốt, hơn nữa còn thưởng trăm lượng bạc, xem như phần thưởng công lao cho nàng lần này.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên vui vô cùng.

Chỉ là, kể từ lần Tiểu Lô Tử nhìn thấy nàng mặc y phục nữ trang, liền trở về nói với Tiểu Quế Tử.

Vì thế một truyền mười, mười truyền trăm.

Mọi người đối với chuyện này, đều thảo luận say sưa, lúc rảnh rỗi lại lôi ra nói. Vì chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đau đầu không thôi, còn đánh cho Tiểu Lô Tử một trận, làm hắn luôn miệng kêu khổ, thề sau này sẽ không nói chuyện nàng mặc nữ trang nữa.

Nhưng mà hiện tại, coi như hắn không nói, những người khác cũng đã truyền khắp.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có bất đắc dĩ.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, thì Đồng Nhạc Nhạc trở lại điện Dưỡng Tâm hầu hạ.

Thời gian trước vẫn bình thường, tuy nhiên không biết tại sao, dần dần Huyền Lăng Thương bắt đầu trở nên không giống trước nữa.

Mỗi lần nàng ngẩn người, hoặc lúc đang làm việc, luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn nàng chằm chằm.

Lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu lên xem, thì đối đầu với một đôi mắt thâm thúy nóng rực.

Đôi mắt này, đương nhiên nàng quen thuộc vô cùng, chỉ là khiến nàng kinh ngạc nghi hoặc là đôi mắt đó, hình như có thêm vài phần tình cảm phức tạp nàng không hiểu. . .

Hơn nữa, mỗi khi nàng đối đầu với đôi mắt sâu thẳm mà nóng rực đó, tim của nàng đập như đang đánh trống vậy. . .

Thật giống như bây giờ.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc đang cầm nghiên, từ từ mài mực.

Đột nhiên, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhìn nàng chằm chằm, sau khi có cảm giác này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Đúng lúc đối đầu với huyết mâu nóng bỏng của nam nhân kia.

Lúc nàng đối đầu với huyết mâu nam nhân kia, hắn thế mà không có thu hồi ánh mắt, cứ nhìn nàng chằm chằm, làm nàng lòng dạ rối bời, tim đập dồn dập.

Một luồng khí nóng rực, nhanh chóng bốc lên tận đỉnh đầu, khiến hai gò má nàng nóng lên.

Cho dù không đi soi gương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt chính mình khẳng định là rất đỏ.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc vừa ngượng ngùng, vừa ảo não, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, lòng dạ rối bời, muốn thoát khỏi ánh mắt nóng rực của nam nhân trước mắt kia.

Nghĩ tới đây, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, khẽ nói.

"Hoàng thượng hẳn là đói bụng rồi! ? Nô tài đi chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng thượng!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương mang theo tránh né và bối rối.

Đối với thần sắc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, đương nhiên Huyền Lăng Thương vô cùng tinh tế thu vào trong mắt.

Thấy vậy, đầu tiên là Huyền Lăng Thương lẳng lặng nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, lập tức, bạc môi hé mở nhàn nhạt nói.

"Đi đi."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xoay người đi, không bao lâu đã rời khỏi tầm mắt Huyền Lăng Thương.

Nhìn thấy tiểu nhân nhi cơ hồ là chạy trối chết, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. . .

. . .

Đối với ánh mắt nóng rực của Huyền Lăng Thương hôm nay, khiến Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời.

Trong mơ hồ, nàng luôn cảm giác được hình như Huyền Lăng Thương có điều gì đó không đúng.

Nhưng mà, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, nàng không nói ra được.

Chỉ là ánh mắt của hắn, càng nóng bỏng hơn so với trước đây, khiến nàng có hơi hoảng loạn.

Một bên là Huyền Lăng Thương chuẩn bị được gần xong, một bên là Đồng Nhạc Nhạc luôn ảo não về chuyện Huyền Lăng Thương.

Không ngờ, tại chỗ rẽ gần như đụng vào một người.

Nhìn người mình thiếu chút nữa đã đụng vào, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không khỏi giật mình la lên một tiếng, thân thể lảo đảo một cái, cơ hồ muốn té lăn trên đất.

May là người đó nhanh tay lẹ mắt, hai tay duỗi ra nắm chặt bả vai của nàng, để nàng khỏi bị ngã sấp xuống.

"Tiểu Nhạc Tử, hôm nay ngươi làm sao vậy! ? Hình như có tâm sự! ?"

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói du dương của Lan Lăng Thiệu Giác mang theo nghi hoặc.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là lẳng lặng nhìn Lan Lăng Thiệu Giác một chút, sau đó mới phản ứng kịp mở miệng nói.

"A, là Vương Gia! ?"

Thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác không biết nên cảm thấy buồn cười, hay nên bất đắc dĩ.

"Mới vừa rồi từ xa, Bổn vương đã nhìn thấy ngươi, ngươi lại hình như không tập trung, rốt cuộc là làm sao vậy! ?"

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không chút che dấu.

Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác nói, lại thấy gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm động, lập tức khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

"Vương Gia, nô tài không có việc gì."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

Dù sao, chuyện nàng phiền não, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, lại khó có thể mở miệng.

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác hiểu Đồng Nhạc Nhạc không muốn nói, vì vậy cũng không gượng ép.

Môi đỏ mọng hé mở, mở miệng nói.

"Nếu không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Nhạc Tử, nếu như ngươi thực sự có chuyện gì, có thể nói cho Bổn vương, nếu như Bổn vương có khả năng giúp ngươi, nhất định sẽ giúp."

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu vô cùng kiên định.

Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc rạng rỡ, không khỏi hé miệng cười một tiếng.

"Ha hả, Vương Gia, nô tài đã hiểu ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, cảm thấy trong lòng ấm áp.

Dù sao, nam nhân trước mắt này, giống như ánh mặt trời ấm áp, cho dù ngươi gặp phiền não gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấm áp của hắn, đều sẽ trôi sạch.

Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ suy nghĩ, lại không biết, nụ cười trên mặt mình đẹp đến thế nào.

Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, côn sơn ngọc nát, xinh đẹp làm cho lòng người lay động!

Thấy vậy, hắc mâu hình lá răm Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi xẹt qua một chút kinh ngạc, trong lòng kinh thán.

Thật sự là trên thế gian hiếm có một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc vậy!

Coi như hiện tại nàng không thoa son phấn, cũng đã đẹp không gì sánh được.

Nhớ lại hôm đó, nàng mặc nữ trang khuynh thành, không biết làm điên đảo bao nhiêu người, bắt bao nhiêu tâm người làm tù binh . . .

Thật hiếm thấy, là nàng có được một trái tim lương thiện trong vắt!

Thế gian có biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng nữ nhân tuyệt sắc lại có tâm địa lương thiện như thế, rất là khó cầu. . .

Nếu như có khả năng, hắn thật sự muốn giữ tiểu nữ tử này ở lại bên cạnh mình. . .

Lúc trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác đang thán phục, Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư Lan Lăng Thiệu Giác.

Lại thấy Lan Lăng Thiệu Giác cứ nhìn mình chằm chằm, hình như là nghĩ đến cái gì đó.

Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi sửng sốt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng tò mò hỏi.

"Vương Gia, sao người cứ nhìn nô tài như vậy! ?"