Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 204: Đôn Thân Vương




Edit : Nhan Như Song

Kể từ hôm đó xoa bóp cho Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều sẽ đúng giờ, vào lúc sẩm tối, Huyền Lăng Thương mệt mỏi, liền xoa bóp bả vai cho hắn.

Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, bả vai Huyền Lăng Thương vốn cứng rắn, cuối cùng trở nên buông lỏng một chút, trong lòng biết bệnh cứng khớp cổ của Huyền Lăng Thương bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, tâm tình cũng trở nên đặc biệt vui vẻ.

Đặc biệt hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc xoa bóp bả vai của Huyền Lăng Thương như mọi khi, Huyền Lăng Thương liền ngồi ở nơi này nhắm mắt dưỡng thần, được Đồng Nhạc Nhạc xoa bóp, phục vụ hưởng thụ thật tốt.

Trong khoảnh khắc, bên trong Ngự Thư Phòng, im lặng vô cùng, cũng không một ai nói gì.

Tuy nhiên, đối với giờ này khắc này, hai người đều cảm giác được vô cùng ấm áp thoải mái.

Giờ phút này, chính lúc Huyền Lăng Thương nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được, đôi tay nhỏ bé mềm mại kia, không ngừng dùng sức ấn trên vai hắn, cảm giác thoải mái kia, khiến hắn dễ chịu quá chừng.

Chỉ cảm thấy, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

Trước kia, hắn không bao giờ cho phép người khác chạm vào thân thể hắn như thế, tuy nhiên, giờ này khắc này, hắn lại yêu loại cảm giác được người xoa bóp.

Có lẽ, bởi toàn bộ, vì hắn xoa bóp, là tiểu nữ tử phía sau! ?

Nghĩ tới đây, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.

Mặt mày rạng rỡ, trên mặt, đều là vẻ thoải mái.

Tuy nhiên, nụ cười trên khóe miệng Huyền Lăng Thương, vẫn là duy trì không đến một khắc, đột nhiên, một hồi tiếng bước chân, liền từ cửa Ngự Thư Phòng vội vã đi vào.

Tuy không có mở mắt ra, tai Huyền Lăng Thương lại nghe được có người đã đến đây rồi.

Chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

Dù sao, giờ này khắc này, hắn mong muốn nhất đó là, không có người đến quấy rầy bọn họ.

Trong lòng tuy không vui, nhưng Huyền Lăng Thương cũng biết, thân phận này của mình, làm sao có cái tự do gì đáng nói! ?

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, người mới tới đã đi vào Ngự Thư Phòng.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vẫn đang xoa bóp cho Huyền Lăng Thương, trên mặt sớm đã là dáng vẻ quen rồi.

Đôi môi hé ra, mở miệng một mực cung kính nói với Huyền Lăng Thương.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lan Lăng Vương cầu kiến."

Nghe được những lời người mới đến đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ là từ từ mở mắt ra, bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Truyền."

"Vâng"

Người mới đến nghe vậy, nhanh chóng lui xuống.

Đồng Nhạc Nhạc thấy Lan Lăng Thiệu Giác đã đến đây rồi, trong lòng biết Lan Lăng Thiệu Giác khẳng định là muốn đến thương lượng quốc gia đại sự cùng Huyền Lăng Thương, vì vậy, liền tính toán lui xuống.

Tuy nhiên, đang lúc đôi tay nhỏ bé của Đồng Nhạc Nhạc, rời đi bả vai của Huyền Lăng Thương, thì từ trước người, liền truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương.

"Tiếp tục."

"Sao! ?"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

Dù sao, trước kia mỗi khi Lan Lăng Thiệu Giác có quốc gia đại sự phải bàn bạc cùng Huyền Lăng Thương, nàng đều rời đi để tránh bị nghi ngờ.

Như thế nào lần này, Huyền Lăng Thương lại cho nàng lưu lại đây! ?

Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc vẫn theo lời, tiếp tục xoa bóp bả vai của Huyền Lăng Thương.

Lúc này, tại cửa Ngự Thư Phòng, một đạo bóng dáng cao to, liền sải bước đi đến.

Chỉ thấy người đó trên người mặc một thân trường sam màu xanh nhạt, tóc đen như mun, mặt đẹp như ngọc.

Bên hông kia là Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng, cùng với bước đi của người mới vào đang đung đưa trái phải, càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái sang trọng của người mới đến .

Khi người mới đến đi vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy cảnh đó bên trong Ngự Thư Phòng, gương mặt dễ nhìn kia đầu tiên là có hơi sửng sốt, trong hắc mâu càng là xẹt qua một tia kinh ngạc.

Tuy nhiên, khi tiếp xúc với một đôi ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia của Huyền Lăng Thương, vẻ kinh ngạc trên mặt nam nhân, liền nhanh chóng biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

Trên mặt, lại vẫn dáng vẻ tao nhã lịch sự nhẹ nhàng hờ hững.

"Hoàng thượng cát tường."

"Ừ, Thiệu Giác, tìm trẫm có chuyện gì! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa.

Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, đầu tiên là vừa vén vạt áo ngồi ở một bên, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Ngày mai Đôn Thân Vương, liền từ Sùng Châu quay về kinh. Hoàng thượng đối với điều này, có đối sách gì! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, bạc môi đẹp đẽ kia của Huyền Lăng Thương đầu tiên là khẽ mấp máy một cái.

Lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, khóe miệng đột nhiên nhếch mép một cái.

Nam nhân tuy đang cười, nhưng sự vui vẻ cũng không đạt trong mắt.

Hơn nữa, từ trên người nam nhân, càng là tản mát ra một loại khí lạnh kinh hoàng.

Coi như là đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ là, có lẽ Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, khí lạnh kinh hoàng ở trên người nam nhân.

Lấy sự hiểu rõ của nàng đối với Huyền Lăng Thương, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là đang tức giận.

Đối với điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trào ra một cỗ nghi hoặc và hiếu kỳ.

Đối với Đôn Thân Vương này, nàng là chưa từng ra mắt.

Lại nhiều lần từ trong miệng Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương nghe được.

Vì vậy, nàng liền bắt đầu tinh tế hỏi thăm Đôn Thân Vương này một chút.

Dù sao, mỗi một lần, bọn người Huyền Lăng Thương nói đến Đôn Thân Vương này, thần sắc trên mặt Huyền Lăng Thương, sẽ trở nên không giống với bình thường.

Nghĩ đến, Đôn Thân Vương này, ở trong lòng Huyền Lăng Thương, là một người phi thường khiến hắn để bụng mà căm giận đi! ?

Nghe nói, Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Phong, từ nhỏ mất nương, vì vậy, liền giao Huyền Lăng Thương cho Đức Phi nương nương không có con nuôi.

Đức Phi nương nương thân thể gầy yếu, không nên sinh đẻ, đối với Huyền Lăng Phong, từ nhỏ liền thương yêu, coi như con ruột của mình.

Mà Huyền Lăng Thương chính là giao cho Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng.

Tuy nhiên, Thái Hậu nương nương đã có một người con.

Tuy rằng, trong mắt người ngoài, Thái Hậu nương nương là từ ái.

Đối với Huyền Lăng Thương, càng là cực kì yêu quí.

Chỉ là, đó chẳng qua là lời đồn đại thôi.

Dù sao, có mẫu thân nào không phải yêu con của mình nhất! ?

Năm đó, hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rất nhiều người đều bị tước chức, giam cầm.

Cuối cùng, có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ có Huyền Lăng Thương cùng Đôn Thân Vương.

Nghe nói, Đôn Thân Vương chính là con trai trưởng do thái hậu sinh, từ nhỏ lớn lên so với nữ nhân vẫn còn xinh đẹp hơn, mỗi một khi Đôn Thân Vương ra mắt người, đều là kinh ngạc như thấy người nhà trời.

Tuy nhiên, Đôn Thân Vương lại phi thường căm giận dáng vẻ của mình.

Nghe nói, trước kia khi Đôn Thân Vương đi ở trên đường, bị người lầm tưởng rằng là nữ giả nam trang, tiến lên cợt nhả, lại bị Đôn Thân Vương đánh cho tàn phế, không chỉ như vậy, còn bị thiến.

Chuyện này, mỗi khi mọi người nói đến thì vẫn còn sợ hết hồn hết vía.

Dù sao, Đôn Thân Vương kia mặc dù vóc người xinh đẹp, cũng là hung tàn thành tánh.

Có lẽ liền bởi vì như thế, cuối cùng Tiên Đế mới có thể truyền ngôi cho Huyền Lăng Thương.

Dù sao, Đôn Thân Vương kia mặc dù cùng Huyền Lăng Thương trí dũng song toàn, cá tính lại hung tàn, không nên trở thành hoàng đế.

Khi Huyền Lăng Thương cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế, Đôn Thân Vương đột nhiên bệnh nặng một hồi, liền trở về nơi ở của mình.

Thái Hậu nương nương mặc dù phong làm Hoàng thái hậu, lẽ ra ở hậu cung.

Chỉ là, Thái Hậu nương nương trong lòng vấn vương con mình bệnh, liền cũng đi theo đến chỗ đất phong.

Nhưng mà, nghe nói Thái Hậu nương nương vẫn quan tâm Hoàng thượng, không ngừng tuyển phi cho Hoàng thượng.

Chỉ là, lại nhiều lần bị Huyền Lăng Thương dùng mọi cớ cự tuyệt.

Hiện nay, Đôn Thân Vương nghe nói là bệnh nguy kịch, ở Sùng Châu, càng là tìm mọi danh y, đều điều trị không được.

Thái Hậu nương nương xót ruột cho con, liền thỉnh cầu Hoàng thượng khai ân, cho Đôn Thân Vương quay về kinh dưỡng bệnh.

Nói là Sùng Châu khí hậu không thích hợp để Đôn Thân Vương dưỡng bệnh.

Thái Hậu hạ thấp mình cầu khẩn như thế, lại làm cho Huyền Lăng Thương ngưỡng mộ, nếu như cự tuyệt, Huyền Lăng Thương khẳng định sẽ gánh tội danh bất hiếu, dao động giang sơn Linh Nhạc Quốc.

Vì vậy, Huyền Lăng Thương cũng cho Đôn Thân Vương quay về kinh.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương đối với Đôn Thân Vương này, phi thường căm giận.

Trong đó, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết.

Chỉ là, nàng mặc dù không biết đã từng phát sinh chuyện gì, nhưng mà, nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Dù sao, mọi người đều muốn làm hoàng đế, đặc biệt là những hoàng tử này.

Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chuyện gì là không làm được! ?

Đôn Thân Vương này, trước kia lại là đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng Huyền Lăng Thương, căm giận thù hằn lẫn nhau, cũng là chuyện đương nhiên.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được, có một đạo ánh mắt nóng rực, đang nhìn nàng chằm chằm.

Cảm giác được chuyện này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngước lên, đối đầu, cũng là ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia của Huyền Lăng Thương.

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương giờ phút này đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt nóng rực thâm thúy, giống như một lưỡi dao sắc bén, làm cho trong lòng nàng giật mình.

Hơn nữa, không chỉ có Huyền Lăng Thương nhìn nàng như vậy, mà ngay cả Lan Lăng Thiệu Giác một bên, cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, trong mắt nhuộm lên vài phần nghi hoặc.

"Hoàng thượng! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy không giải thích được.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương không hề mở miệng nói chuyện, trái lại Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi suy nghĩ cái gì đây! ? Hoàng thượng đều gọi ngươi hai lần, ngươi cũng không có phục hồi tinh thần lại."

"A! ? Hoàng thượng gọi nô tài có chuyện gì đây! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức vội vàng không ngừng mở miệng hỏi.

Trong lòng càng là ảo não không thôi, chính mình mới vừa rồi suy nghĩ chuyện rất mê mẩn.

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, Huyền Lăng Thương đầu tiên là liếc mắt nhìn chăm chú nàng thật sâu, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nhàn nhạt nói.

"Trà nguội rồi."

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phản ứng kịp, mở miệng nói.

"A a, vâng, nô tài lập tức thay đổi một ly trà thơm cho hoàng thượng."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, lập tức bưng lên trà thơm để trên bàn cho Huyền Lăng Thương, sau đó vội vã đi ra bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Cũng không biết, ánh mắt sâu thăm thẳm kia của Huyền Lăng Thương, một mực gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn thấy kia bóng dáng vội vã rời đi, trong huyết mâu, càng là thêm vài phần như có điều suy nghĩ. . .

Đối với Huyền Lăng Thương như có điều suy nghĩ, hắc mâu hình lá răm kia của Lan Lăng Thiệu Giác, càng là nhẹ nhàng dừng ở trên người Huyền Lăng Thương.

Nhìn thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương, ngay thẳng dừng ở trên người một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, đồng mâu đẹp đẽ kia, không khỏi chợt sáng lên một cái. . .