Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 209-3: Nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn (3)




Cuối cùng,Đồng Nhạc Nhạc cũng lười suy nghĩ.

" Ai, không nghĩ không nghĩ nữa,phiền chết ta rồi ."

Sau một lúc,than phiền,đôi mắt đẹp của Đồng Nhạc Nhạc đảo qua cửa sổ.

Chỉ thấy trước cửa sổ, đã là nửa đêm canh ba rồi.

Trăng sáng đã ngả về phía tây,những ngôi sao lờ mờ, gió lạnh hiu hiu,cho thấy ngày mai sẽ là một ngày trời trong nắng ấm.

Hiện tại ,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phiền muộn, ngủ cũng không được,sẽ khống phụ lòng ngày lành cảnh đẹp này rồi!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ trên giường đứng lên.

Nhanh chóng thay một bộ quần áo, sau khi sửa sang lại dung mạo, liền đẩy cửa gỗ chạm trổ ra,đi thẳng ra bên ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc nghĩ rằng,dù gì hiện tại cũng ngủ không được, có lẽ đi ra ngoài một chút,đợi đi mệt rồi, sẽ buồn ngủ thôi.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ,vừa chậm rãi đi về phía trước.

Giờ phút này, nàng cũng không có cầm đèn.

Dù sao, đêm nay ánh trăng sáng như mê như say.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, êm dịu rơi, đều chiếu sáng toàn bộ hoàng cung, làm thấy đến rõ nét tám phần. Vì vậy cho dù không đốt đèn, cảnh vật bốn phía, nàng xem rất rõ ràng.

Hơn nữa,bên trong hoàng cung,cách mười bước đều có một ngọn đèn, cách đó không xa còn có thị vệ đứng gác, nàng nếu có chuyện gì, chỉ cần hô to lên một tiếng là được rồi.

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc vừa chậm rãi đi tới, đôi mắt đẹp lại nhẹ nhàng liếc nhìn xung quanh.

Chậm rãi thưởng thức cảnh đêm trong hoàng cung.

Chỉ thấy, ban đêm trong hoàng cung, không có như ban ngày xanh vàng rực rỡ,nhưng cũng không thiếu khí thế đồ sộ.

Giống như một con hùng sư đang ngủ say, không cho phép người ta coi thường.

Một bên Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi đi tới, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy gió lạnh từ từ thổi tới, cảm giác thổi vào người hết sức thoải mái.

Bị gió lạnh từ từ thổi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấymột cơn buồn ngủ kéo tới, làm nàng ngáp một cái.

Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay che miệng ngáp, vừa lẩm bẩm tự nói.

"Đứng dậy đi một chút thật ra cũng tốt ,ít nhất hiện tại muốn đi ngủ rồi.. "

Đồng Nhạc Nhạc nói xong lời này, liền tính lên đường trở lại phủ,đi mộng Chu công.

Ai biết, vừa lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy,ở phía sau dường như có động tĩnh gì truyền đến.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng xoay người, nhìn lại, hé mở làn môi hồng,kêu nhỏ thành tiếng.

"Ai ở nơi nào!? "

Môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng quát.

Mắt nhung cũng nhanh chóng, nhìn thẳng về phía sau.

Chỉ thấy, ở sau lưng nàng,chỉ là bụi cỏ rậm rạp cùng núi giả kia.

Đêm đã khuya,ngôi sao ảm đạm, một khối mây đen, vừa vặn che đi chỗ của ánh trăng sáng .

Nhất thời,khắp nơi chỉ còn lại một mảnh u ám.

Nơi này, chính là địa phương hẻo lánh. Cho nên bốn phía nơi này, cũng không có đèn treo tường.

Đồng Nhạc Nhạc vừa rồi tùy ý đi tới, chưa từng nghĩ, sẽ đến nơi này.

Giờ phút này, tại cảm giác khác thường ở phía sau, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nảy lên một nỗi bất an.

Bởi vì, nàng có cảm giác, ở chỗ tối phía núi giả kia, có một đạo ánh mắt nóng rực, đang gắt gao dừng ở trên người của nàng.

Một đạo ánh mắt nóng bỏng kia, làm cho nàng vô cùng bất an.

Phảng phất như có một mãnh thú ở nơi hắc ám kia, đang gắt gao quan sát đến con mồi của nó.

Mà nàng, lại là con mồi của con mãnh thú kia!!!

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất khẩn trương,mà trái tim dường như muốn nhảy lên cổ .

Tim đập càng nhanh chóng tăng nhanh, ' bang bang bang' tiếng tim đập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chính là, mặc kệ nàng quan sát chỗ tối ở núi giả kia như thế nào, cũng không có ai lên tiếng,tuy nhiên , ánh mắt nóng rực kia, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ.

Trong lòng biết nơi đó khẳng định có người, chỉ là người nọ rốt cuộc là ai!?

Vì cái gì nửa đêm canh ba không ngủ,mà đứng ở nơi đó.

Hơn nữa, nghe được lời của nàng, vì sao người nọ không đi ra !

Càng nghỉ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là nghi ngờ bất an.

Đôi mày của nàng cau lại, môi đỏ mọng mở ra,liền quát.

"Nếu ngươi không đi ra, ta liền hô to đấy!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói mang theo nồng đậm cảnh cáo.

Nàng làm như vậy, đơn giản là tính bức người trốn ở phía sau núi giả ra.

Dù sao, nơi này tuy tương đối hẻo lánh, nhưng là cách đó không xa cũng có thị vệ gác.

Nếu như, nàng hô to một lần nữa, thị vệ đứng gác bên kia nhất định có thể nghe được.

Nếu như người này không muốn người khác phát hiện , sau khi nghe lời nàng , khẳng định sẽ đi ra.

Ngay tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đắc ý,tuy nhiên, sau khi nàng nói xong lời này, người trốn ở phía sau núi giả lại như cũ vẫn không nhúc nhích.

Nếu không phải một đạo ánh mắt nóng rực kia vẫn như cũ gắt gao dừng ở trên người nàng,Đồng Nhạc Nhạc cho rằng phía sau núi giả căn bản không có người.

Nghĩ đến một chiêu này,cũng không bức được người này ra,đôi mày Đồng Nhạc Nhạc cau lại, môi đỏ mọng lập tức mở ra,tính hô lên.

Nhưng mà, cái miệng nhỏ nhắn của nàng mới hơi hơi mở ra, ngay sau đó chỉ thấy ở phía sau núi giả, một đạo bóng dáng cao to hồng sắc tựa như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng nhào tới về phía nàng.

Ánh trăng như say như mê, rốt cục theo tầng mây dời đi.

Nhất thời, ánh trăng sáng kia, lại lần nữa êm dịu rơi, chiếu toàn bộ trên mặt đất.

Cũng làm cảnh vật bốn phía, xem đầy đủ rõ ràng.

Cho nên, một đạo bóng dáng yêu dị hồng sắc kia, vọt tới phía Đồng Nhạc Nhạc ,Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to mắt, chu cái miệng nhỏ, nhịn không được giật mình la thành tiếng-------

"A, quỷ... "