Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 242: Gia, ta là bán mình không bán nụ cười




"Được rồi, nếu ngươi lại khóc, trẫm sẽ lại muốn hôn ngươi!"

Thấy nước mắt Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa tốc tốc rơi xuống, Huyền Lăng Thương nhìn mà đau lòng, lập tức mở miệng nói.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang khóc kích động, gương mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ngừng nước mắt.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, vừa là ngượng ngùng, vừa mang theo ảo não.

Huyền Lăng Thương này, chuyên chọn nhược điểm của nàng để hạ thủ, đáng ghét!

Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng ảo não , khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên một cái, không khỏi phì cười không thôi.

Lập tức, không kìm hãm được cúi đầu, từ từ hút đi nước mắt trên mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Bị nam nhân khẽ hôn nhẹ, khiến Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có hơi cúi xuống.

Bàn tay nhỏ bé chống tại bụng, càng là bởi vì căng thẳng mà gắt gao xoắn chặt lấy nhau.

Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, nàng lập tức mở miệng nói.

"Lăng Thương, tuy rằng Đôn Thân Vương nói, ta là nữ nhân của hắn. Thế nhưng, ta cùng hắn là trong sạch, hơn nữa, ta đã nói với hắn rõ ràng chuyện này. Cho nên, sau này ta cùng hắn, không có bất cứ liên quan gì nữa."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ hy vọng Huyền Lăng Thương có thể hoàn toàn quên được.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, chỉ là có hơi trầm lặng một khắc, lập tức, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Trẫm cũng biết ."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Huyền Lăng Thương một chút, chỉ thấy Huyền Lăng Thương vẫn trầm lặng, đang nghĩ ngợi những thứ gì, lông mày kẻ đen không khỏi có hơi cau lại một cái.

Nghĩ đến, trong lòng của nàng mặc dù chỉ có một người đàn ông là Huyền Lăng Thương. Thế nhưng, nói như thế nào, khối thân thể này, đều có liên hệ cùng Đôn Thân Vương.

Hơn nữa, trước đây Tử Kiều là được Huyền Lăng Thương cứu, chính mình hiện tại nói ra tất cả câu chuyện, không biết Huyền Lăng Thương sẽ đối phó Huyền Lăng Dạ như thế nào . . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu có hơi lo lắng.

Dù sao, mặc dù nàng không thích Huyền Lăng Dạ, chính là, mấy lần gặp mặt ở chung cùng Huyền Lăng Dạ , chỉ cảm thấy Huyền Lăng Dạ cũng không phải người xấu gì.

Hơn nữa, đối với chính mình, cử chỉ càng là cực kì yêu quí, thâm tình chân thành.

Hai người bọn họ huynh đệ, chỉ là vấn đề lập trường thôi.

Thương cảm nàng bị kẹt giữa hai người huynh đệ bọn họ, rơi vào thế khó xử.

Bởi vì, nàng quả thật không muốn phải nhìn thấy, bất cứ một bên nào trong bọn họ có việc đây!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng đầy dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Huyền Lăng Thương cúi đầu nhìn một cái, nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề trên nét mặt của thiếu nữ trong lòng, gương mặt đầu tiên là sửng sốt, sau một khắc, liền dường như biết được cái gì , bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Được rồi, những việc lặt vặt này, ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ xử lý chuyện này. Ngươi là nữ nhân của trẫm, trẫm quả thật không muốn nữ nhân của mình không vui đây! Lại đây, cười một cái cho trẫm nào!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, làm ra dáng vẻ xấu xa, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Đồng Nhạc Nhạc lên, mở miệng nói.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hé miệng cười một tiếng, sau đó, hé mở làn môi hồng, làm ra vẻ khí phách kiên định mà nói.

"Gia, ta là bán mình không bán nụ cười!"

Nói thế, Đồng Nhạc Nhạc đơn thuần chỉ là nói giỡn thôi.

Không ngờ, nam nhân nghe xong, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức sảng khoái cười lớn.

"Ha ha, hay cho một câu bán mình không bán nụ cười, như vậy tối nay, ngươi liền bán mình cho trẫm đi!"

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền lập tức ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc, sau đó sải bước hướng tới long sàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cả kinh đôi mắt trợn lên một cái, ảo não hận không thể cắn rơi rụng đầu lưỡi của mình.

Chính mình nói không đồng ý gì rồi, vậy mà lại còn thốt ra những lời này.

Trời ạ!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng , cau đôi mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng là cực kì khốn khổ.

"Lăng Thương, sao bảo kiềm chế mà! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ảo não cực kì khốn khổ , Huyền Lăng Thương bạc môi cong lên một cái, nụ cười kia, vẻ xảo trá càng là lộ rõ ra ngoài.

"Đối với ngươi, trẫm đâu có nói kiềm chế cái gì ! ?"

Dứt lời, nụ hôn của nam nhân , lại lần nữa phủ xuống. . .

. . .

Một buổi sáng tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao.

Rất lâu rồi, nàng cũng không có dậy trễ như vậy.

Nghĩ đến chính mình kể từ sau khi giả làm tiểu thái giám, mỗi ngày đều là ngủ sớm dậy sớm, coi như là đến ngày nghỉ ngơi, đều là vào đúng thời gian kia thì sẽ tự động tỉnh lại.

Chỉ quái lạ là tối hôm qua Huyền Lăng Thương rất hung dữ mãnh liệt, quay cuồng suốt một buổi tối với nàng, làm hại nàng ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

Cho đến sáng sớm, Huyền Lăng Thương mới mặc quần áo đứng lên vào triều.

Nhìn thấy dáng vẻ tinh thần sảng khoái kia của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.

Tại sao rõ ràng hai người đều là cả đêm không ngủ, nàng đã mệt đến gục xuống, Huyền Lăng Thương lại có thể tinh thần sáng láng vào triều! ?

Trời cao quả nhiên là không công bình! Đáng ghét!

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận không thôi, lại ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.

Chỉ thấy, hiện tại đã là lúc giữa trưa, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây, đúng là một ngày đẹp trời trong xanh nắng ráo.

Thấy như vậy trong xanh cuộc sống sung sướng, tâm tình đều sẽ sung sướng không ít.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, đột nhiên, bên ngoài phòng ngủ truyền đến một giọng nữ thanh thúy.

"Xin hỏi cô nương tỉnh rồi sao! ?"

Nghe được âm thanh ngoài cửa , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, đúng là có hơi không phản ứng kịp lại rồi.

Cô nương! ? Là đang gọi nàng sao! ?

Đúng a, nàng bây giờ, thân phận đã bị Huyền Lăng Thương biết rõ, không hề là công công gì nữa, người ở bên ngoài, gọi nàng như thế, cũng là bình thường.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức mở miệng đáp lại.

"Ừ, ta tỉnh rồi, các ngươi có khả năng tiến vào."

Cùng với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cánh cửa chạm trổ vốn đóng chặt, liền bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Cùng với cánh cửa chạm trổ bị đẩy ra, hai dòng thị nữ lập tức đi vào từ bên ngoài.

Chỉ thấy hai cung nữ cầm đầu , dẫn đầu đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, đối với Đồng Nhạc Nhạc cúi người chào mấy lần, mở miệng nói.

"Khởi bẩm cô nương, chúng ta là phụng chỉ hầu hạ cô nương tắm rửa."

Nghe được những lời người mới đến đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là buồn bực, lập tức vội vàng không ngừng mở miệng nói.

"Ách, tự mình ta cũng xong, các ngươi pha nước nóng xong là tốt rồi."

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, hai cung nữ cầm đầu , đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, lập tức nhất tề mở miệng nói.

"Vậy được rồi."

Vừa nói dứt lời, hai tên cung nữ kia liền hạ lệnh các cung nữ khác chuẩn bị tốt nước nóng linh tinh các loại.

Đến khi tất cả chuẩn bị tốt , mọi người liền nối đuôi nhau lui xuống .

Cho đến lúc cả phòng ngủ, chỉ có chính mình một người, Đồng Nhạc Nhạc mới chậm rãi từ trên giường đi xuống.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không có mang giày, chỉ là lẳng lặng đi tới bên cạnh bồn tắm .

Chỉ thấy nước tắm đã chuẩn bị tốt , trên mặt lại còn rải đầy cánh hoa.

Phía trên tấm bình phong, lại còn có vắt một bộ quần áo nữ sạch sẽ.

Đưa tay vuốt nữ trang sạch sẽ xinh đẹp này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kêu lên.

Đi tới triều đại này, nàng một mực đều là đóng vai tiểu thái giám. Mặc dù cũng từng mặc nữ trang, cũng không giống như hiện tại. Nàng có thể công khai mặc vào một bộ nữ trang này, công bố thân phận của nàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đủ loại cảm giác nổi lên trong lòng, có hoan hỉ, có kích động, có cảm thán.

Cuối cùng, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không hề suy nghĩ nhiều hơn đến mặt khác nữa.

Mà là ngâm cả người ở trong nước nóng, bắt đầu tắm rửa thật tốt.

Có lẽ là tối hôm qua quá vất vả quá mệt mỏi , Đồng Nhạc Nhạc ngâm mình ở trong nước tắm ấm áp kia, bất tri bất giác, lại ngủ thiếp đi.

Cũng không biết chính mình ngủ bao nhiêu thời gian, cho đến, dần dần, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện, phía sau có hành động khác thường.

Cảm giác được phía sau có người, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức bừng tỉnh , mở to đôi mắt, đang định xoay người sang chỗ khác.

Không ngờ, một hồi Long Tiên Hương nhạt nhòa quen thuộc liền bay vào trong mũi nàng.

Ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, nàng vốn đang bất an, rốt cuộc đủ yên tâm đưa ra quyết định .

Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có xoay người, chỉ là lẳng lặng tựa vào bồn tắm.

Chỉ cảm thấy, người mới tới từ từ đi từng bước đến phía sau nàng, sau đó đưa cánh tay thon thả kia, chậm rãi thăm dò vào trong nước.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.

Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhanh chóng quay nhìn lại nam nhân phía sau.

Đối điện, là một đôi huyết mâu mang theo niềm vui lộ rõ của nam nhân .

"Lăng Thương. . ."

"Nước sắp sửa nguội rồi, ngươi vẫn còn không lên, cẩn thận cảm lạnh ."

Nam nhân mở miệng, giọng điệu là tràn đầy quan tâm.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động, lập tức, liền nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.

"Ừ, ta là nên đứng dậy thôi."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, liền muốn đứng lên từ bên trong bồn tắm.

Ai biết, nam nhân phía sau, lại lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt tươi cười động lòng người kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người mình, một chút cũng không từng dời đi.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền buồn bực.

"Lăng Thương, ngươi có thể trước hết quay đầu đi hay không a! ?"

Mặc dù, ở giữa hai người bọn họ, cái gì đều đã làm rồi. NHưng mà, nàng vẫn không quen để mình xích lõa ở trước mặt hắn.

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngập, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên một cái, cười nhẹ một tiếng.

"Ha hả, giữa chúng ta, cái gì đều đã làm rồi, ngươi vẫn còn e lệ cái gì! ? Hả! ?"

"Ách. . . Tuy là như thế, chính là, chính là ta còn chưa quen mà . . ."

Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má hầm hập nóng bỏng.

Đặc biệt bị nam nhân mang theo ánh mắt hài hước lại nóng rực nhìn, luôn để cho nàng lòng dạ rối bời, vô cùng ngượng ngùng.

Không phải nàng giả bộ, lúc ở kiếp trước, nàng cũng là một kẻ sắc nữ, cùng mấy người bằng hữu ở trong kí , có chuyện gì mà không từng thảo luận qua! ?

Chính là hiện nay, đối mặt nam nhân trước mắt này, rốt cuộc vẫn khiến cho nàng ngượng ngùng căng thẳng lòng dạ rối bời.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ửng đỏ thẹn thùng, thì không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng kia của Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ cảm thấy, làn da thịt ở dưới đầu ngón tay , phảng phất như làm từ nước, mềm mại nhắn nhụi, khiến hắn cơ hồ lưu luyến khó quên .