Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 263: Giam lỏng (phải xem)




Đau lòng muốn chết, càng không muốn thấy Huyền Lăng Thương phát sinh hiểu lầm chính mình, mà thương tâm.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, lo lắng giải thích.

"Không, Lăng Thương, chuyện thật sự không phải giống ngươi đã thấy như vậy. Ta thật sự không biết phát sinh chuyện gì . Ta, ta cũng cũng không phải cố ý muốn lấy tính mệnh của ngươi, Lăng Thương, ngươi nhất định phải tin tưởng ta. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là lo lắng bối rối và cầu khẩn.

Dù sao, nàng là yêu thương sâu sắc nam nhân này như thế , tại sao lại ác độc gây thương tổn hắn như thế ! ?

Chính là hiện nay, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở trong đầu kêu loạn. Dù sao, chuyện vừa rồi, chính nàng đều không rõ ràng lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ là cảm giác được, ở trong đầu mình hoàn toàn lộn xộn.

Hơn nữa mới rồi, nàng phảng phất bị người khống chế, tất cả, đều là thân bất do kỷ a!

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc ảo não lo lắng, Huyền Lăng Thương khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cũng là cong môi khinh thường cười lạnh.

"Tin tưởng ngươi! ? Đến hiện tại, ngươi lại còn muốn trẫm tin tưởng ngươi! ? Ngươi định thật sự là kẻ ngu sao! ? Trẫm tin tưởng ngươi như thế , lại suýt chết ở trên tay ngươi. Nếu như đến bây giờ, trẫm vẫn còn tin tưởng ngươi, trẫm chính là kẻ ngu !"

Huyền Lăng Thương mở miệng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là thất vọng và đau buồn.

"Tử Kiều a Tử Kiều, uổng phí tình cảm thắm thiết của trẫm đối với ngươi , nhưng ngươi lại làm thế này đối với trẫm, ngươi, được lắm!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lại thấy hắn tràn đầy tuyệt vọng mất mát châm chọc nhìn nàng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.

"Không, Lăng Thương, ngươi thật sự phải tin tưởng ta, ta yêu ngươi như vậy á, làm thế nào ta lại làm bị thương ngươi. Mới rồi, ta cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao lại làm ra chuyện gâythương tổn đến ngươi , ta thật sự không phải. . ."

Những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, vẫn chưa nói xong, thì bên ngoài, đã chạy vào rất nhiều cung nhân thái giám và thị vệ.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn còn nằm trên mặt đất, đám cung nhân lập tức vội vàng tiến lên, dè dặt đỡ Huyền Lăng Thương đứng lên.

"Hoàng thượng, ngài như thế nào! ?"

"Hoàng thượng, ngực ngài đang chảy máu đây! Thái y, mau đến xem cho Hoàng thượng một cái. . ."

Cùng với những cung nhân này đến, cả phòng ngủ, lập tức trở nên vô cùng xôn xao ồn ào.

Bởi vì Hoàng thượng bị thương, tất cả mọi người đều bối rối.

Ai dìu thì dìu, ai bắt mạch thì bắt mạch cho Huyền Lăng Thương . Những thị vệ này, lại thấy tình huống bên trong , đúng là trong khoảnh khắc không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt.

Dù sao, làm bị thương hoàng thượng của bọn họ, lại là Hoàng Hậu tương lai . . .

Liền vào lúc bọn thị vệ lúng ta lúng túng không biết làm sao, Huyền Lăng Thương chỉ là lạnh lùng nhìn qua một lượt. Rồi liếc mắt đến Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, mặt mày cực kỳ sợ hãi, bạc môi hé mở, âm thanh kia, cơ hồ là dường như truyền ra từ trong hầm băng diện.

"Người đâu, gác kĩ cả điện Dưỡng Tâm, không có cho phép của trẫm , không cho bất luận kẻ nào xuất nhập!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức chấn động.

Ý tứ lời này của Huyền Lăng Thương , là không tin nàng, đem giam lỏng nàng! ! !

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, phảng phất đao cắt, thật đau đớn.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là đau buồn vô cùng.

Huyền Lăng Thương hắn, không tin nàng !

"Lăng Thương. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, càng là nhuộm đầy nước mắt.

Dưới ánh nến kia chiếu rọi xuống, trông nàng càng cảm thấy vật vã đau khổ.

Hơn nữa thân thể nhỏ nhắn mảnh mai kia, ở dưới cảnh đêm , có vẻ yếu ớt , cô đơn, bất lực như thế. . .

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy thê lương thương cảm , trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi thắt lại một cái. Đau lòng vô cùng.

Nếu như tại dĩ vãng, hắn khẳng định không nói hai lời, lại bắt đầu che chở nàng thật tốt, lau đi nước mắt cho nàng, nói lời hay mà dụ dỗ.

Bởi vì, thấy nữ nhân này đau lòng, hắn so với nàng càng đau lòng hơn.

Chỉ là hiện tại. . .

Một tay gắt gao ôm ngực vẫn không ngừng rỉ máu, Huyền Lăng Thương bởi vì mất máu quá nhiều mà bạc môi không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên một cái.

Nụ cười kia, nhẹ nhàng, nhạt nhòa, tràn đầy mỉa mai, châm biếm. . .

Mang theo một nét châm biếm đó, Huyền Lăng Thương cũng không quay đầu lại, liền xoay người rời đi, không hề liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

. . .

Đồng Nhạc Nhạc liền cứ như thế đứng ngây ra ở nơi này, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, phảng phất như lâu một thế kỷ, cho đến lúc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai chân đã bắt đầu tê tê . . .

Huyền Lăng Thương rời đi từ lúc nào , nàng cũng không nhớ rõ.

Chỉ là, ở trong đầu nàng, lại giống như thước phim phát lại, không ngừng hiện ra nụ cười mỉa mai châm chọc kia của Huyền Lăng Thương trước khi rời đi . . .

Đau xót, tuyệt vọng, đau lòng như vậy . . .

Huyền Lăng Thương hắn, đối với nàng đã thất vọng rồi.

Hắn, không tin nàng. . .

"Lăng Thương, tại sao! ? Tại sao ngươi không tin ta! ?"

Sức lực trên người , hoàn toàn mất đi.

Đồng Nhạc Nhạc thân thể mềm nhũn, liền ngã lăn ra trên mặt đất lạnh lẽo kia.

Tuy là ngày mùa hè, chỉ là bên ngoài mưa to đầm đìa, trên mặt đất càng là hoàn toàn lạnh lẽo.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, những luồng khí lạnh, đang từ dưới thân nàng nhanh chóng bốc lên đỉnh đầu.

Chỉ là, cho dù thân thể có lạnh đến đâu, cũng không lạnh như lòng của nàng.

Huyền Lăng Thương hắn, không tin chính mình. . .

Giấc mộng, hoàn toàn vỡ tan.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đau lòng cực kì, ở trong đầu, càng là không ngừng hiện lên ngày đã qua, từng li từng tí tình cảnh nàng ở chung cùng Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương đối với nàng che chở chu đáo, đối với nàng xử sự dịu dàng, đối với nàng là coi như báu vật.

Hắn cười, hắn giận, mọi thứ vẫn quanh quẩn ở trong đầu nàng.

Càng là như thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng đau hơn .

Trong lòng, phảng phất vạn tiễn xuyên tâm , đau đến Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ nghẹt thở .

Nước mắt kia, càng là phảng phất chuỗi Trân Châu bị đứt, không ngừng tốc tốc rơi xuống, nhuốm đầy gương mặt tái nhợt tuyệt vọng kia, cuối cùng, men theo cái cằm thon thả, 'độp' một tiếng, rơi xuống trên mặt đất lạnh như băng kia ....

. . .

Đồng Nhạc Nhạc bị giam cầm ở trong tẩm thất tại điện Dưỡng Tâm , suốt mười ngày .

Ở trong mười ngày này, Huyền Lăng Thương cũng không có đến thăm nàng một lần .

Đồng Nhạc Nhạc muốn đi ra ngoài, chỉ là thị vệ bên ngoài, cứ phụng mệnh hành động, tự nhiên không thể để cho nàng đi ra ngoài.

Nàng không ra được, người ở bên ngoài, cũng không vào được.

Đối với vết thương của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc càng là cực kì lo lắng.

Tối hôm đó, một đao kia, sâu như vậy, Huyền Lăng Thương hắn, phải chăng là vết thương rất nặng! ?

Cho nên, mới không có đến thăm nàng! ?

Đồng Nhạc Nhạc không tin, Huyền Lăng Thương sẽ tuyệt tình như vậy , ngay cả một lần, đều không muốn gặp lại nàng.

Hơn nữa, từ sau ngày đó, Đồng Nhạc Nhạc càng là không ngừng hồi tưởng chuyện đã xảy ra trước đây. Trong lòng, mơ hồ có vài phần rõ ràng .

Nghĩ đến hôm đó tại hậu viện khách sạn, Tử Ngữ đột nhiên xuất hiện, nàng bị ép đến không đường có thể trốn. Vốn tưởng rằng Tử Ngữ sẽ bắt nàng như vậy, cuối cùng, nàng chỉ thấy Tử Ngữ vung tay lên một cái. Ngay sau đó, liền ngửi thấy được một mùi thơm đậm đặc quái dị, còn chuyện sau đó, không còn nhớ gì nữa.

Nàng cũng không biết chính mình làm như thế nào trở về hoàng cung, chỉ là rõ ràng, đến khi nàng lặng lẽ tỉnh dậy, thì trên tay của mình, đã nắm thật chặt một thanh Chủy Thủ, muốn gây bất lợi đối với Huyền Lăng Thương!

Lúc ấy, nàng là rối trí , không ngừng giãy dụa được.

Chính là, khi đó, cả người nàng phảng phất bị người khống chế, ở trong đầu, không ngừng quanh quẩn một âm thanh, chính là

Giết Huyền Lăng Thương!

Cùng với âm thanh này không ngừng quanh quẩn, thân thể của nàng, càng là không bị chính mình khống chế.

Coi như chính mình không ngừng cố gắng muốn đoạt lại chủ quyền, đáng tiếc, vẫn chịu bó tay.

Mãi đến sau này, đâm bị thương Huyền Lăng Thương. . .

Hiện nay nghĩ đến, hôm đó, nàng khẳng định là bị dược vật gì đó khống chế.

Cũng khó trách, lúc ấy Tử Ngữ tại sao không có giết nàng. Thiết nghĩ đến, là dùng cái dược vật này, để mê hoặc đã khống chế nàng, để cho nàng ám sát Huyền Lăng Thương.

Nếu như nàng thật sự giết Huyền Lăng Thương, triều đình khẳng định vô cùng rung chuyển, lúc này, Huyền Lăng Dạ sẽ nắm giữ cả triều cương.

Mà nàng, thì bởi vì ám sát Hoàng thượng mà sẽ bị giết chết!

Như thế một mũi tên hạ hai chim, thật sự thâm độc; nham hiểm!

Tử Ngữ này, vì nam nhân chính mình thích, đã điên rồi!

Không tiếc giết chết chị ruột của chính mình, lòng dạ ác độc như thế!

Đáng tiếc chính là, hiện nay, coi như nàng đã biết rõ ràng chân tướng của sự tình, muốn đi tìm Huyền Lăng Thương giải thích, lại chịu bó tay.

Nàng mấy ngày này, mặc dù áo cơm không lo, lại một chút tự do cũng không có.

Bên ngoài phòng ngủ, có thị vệ canh gác dày đặc, quả thực là có chạy đằng trời.

Những cung nhân hầu hạ nàng, miệng lại ngậm rất chặt, cho dù nàng cứng mềm hỏi hư thế nào , đều không hỏi ra tình huống hiện nay của Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương hắn, hiện nay thân thể rốt cuộc như thế nào ! ?

Phải chăng là vẫn còn oán nàng, hận nàng! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền mơ hồ thắt lại đau đớn.

Nàng là yêu Huyền Lăng Thương sâu sắc như vậy , cho tới nay, Huyền Lăng Thương đối với nàng, càng là cực kì yêu quí, coi như trân bảo.

Chính là hiện nay, Huyền Lăng Thương lại bởi vì chuyện này, mà phát sinh hiểu lầm nàng, không tin nàng. . .

Chẳng lẽ là, bọn họ yêu không đủ sâu! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chua xót, trong mũi cay cay, một dòng lệ trong veo, liền nhanh chóng từ trong khóe mắt tốc tốc trượt xuống.

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vì chuyện của Huyền Lăng Thương mà đau lòng khổ sở, chỉ nghe thấy 'Y nha' một tiếng, âm thanh cửa gỗ ma sát mặt đất.

Cánh cửa chạm trổ long phượng vốn khóa chặt , liền bị người nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài.

Nhìn thấy ánh cửa chạm trổ kia bị người đẩy ra , tâm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái, nhịp tim đập, cũng bắt đầu bắt đầu gia tốc.

Bởi vì, trong lòng có lẽ đang chờ mong, kì vọng, rằng xuất hiện ở cửa ra vào là một bóng dáng quen thuộc kia.

Nàng chờ mong Huyền Lăng Thương sẽ xuất hiện, sau đó nói cho nàng, hắn tin tưởng nàng. . .

Tuy nhiên, đến khi thấy rõ bóng dáng đứng ở cửa ra vào, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vốn tràn đầy hy vọng , trong nháy mắt bị mất mát phủ kín.

Bởi vì, người đứng ở cửa ra vào, không phải hắn. . .

Huyền Lăng Thương hắn, thật sự tính toán không hề muốn thấy nàng nữa sao! ?