Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 268: Huyền Lăng Thương hắn, trong lòng còn nàng nữa không?




Đồng Nhạc Nhạc đau lòng không thôi, lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâu Vô Tâm tràn đầy lo lắng, trong lòng biết Lâu Vô Tâm lo lắng cho mình. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là thở dài một hơi, mới lần lượt kể lại chuyện đã xảy ra trước đây.

Lâu Vô Tâm nghe vậy, càng là mặt mày không dám tin.

"Nếu như đúng như ngươi nói , vậy tất cả, đều là quỷ kế của Tử Ngữ! Là nàng ta hạ dược đối với ngươi, để ngươi ám sát Hoàng thượng, tính toán một mũi tên hạ hai con chim, thật sự là mưu kế thâm độc! Tử Ngữ này, không đơn giản!"

Lâu Vô Tâm mở miệng, mặt mày kinh ngạc.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng.

Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy thương tâm buồn bã, trong bụng Lâu Vô Tâm không đành lòng. Đôi môi đỏ mọng hé ra, lập tức mở miệng nói.

"Chuyện này, ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng!"

"Vô dụng!"

Nghe được lời Lâu Vô Tâm nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc lắc đầu, mở miệng nói.

"Mới rồi, ta len lén chuồn ra khỏi phòng ngủ, đi giải thích cho Huyền Lăng Thương . Chỉ là, Huyền Lăng Thương hắn, lại không tin lời của ta một chút nào. Hắn cho rằng, đây chỉ là quỷ kế của ta mà thôi, cho nên. . ."

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng cụp xuống, trên mặt, đều là nỗi đau buồn khôn nguôi.

Một tay nhẹ nhàng vuốt cái bụng đã gồ lên kia, Đồng Nhạc Nhạc yên lặng rơi lệ.

Nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy bi thương, Lâu Vô Tâm cau mày liễu lại. Nếu như nói rằng có khả năng, nàng thật muốn hung hăng đánh nam nhân kia đã làm thương tổn Đồng Nhạc Nhạc.

Bởi vì, nàng một mực coi Đồng Nhạc Nhạc là tri kỷ, cho dù nam nhân chính mình thích lại đi thích nữ nhân này. Vậy mà, Lâu Vô Tâm lại cũng không có một câu oán hận nào.

Dù sao, chuyện tình cảm, là bất luận kẻ nào đều không thể khống chế. Cho nên, nàng không hận Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc bị tình yêu làm thương tổn, càng là đau lòng không thôi.

"Nhạc nhi, ngươi nhất định phải xác thực điều này, không nên còn nghĩ nhiều như vậy . Không phải có câu nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng sao! ? Hơn nữa, Hoàng thượng nếu như thật sự nghĩ là ngươi muốn ám sát ngài, tại sao chỉ là lại lần nữa giam lỏng ngươi, mà không có trừng phạt! ? Như vậy, cái này chứng minh rằng, kỳ thật trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có ngươi, ngài không nỡ làm thương tổn ngươi! Ngoài ra, Hoàng thượng mới rồi, vẫn còn đặc biệt phái ta đến bắt mạch chẩn đoán điều trị thân thể cho ngươi. Như vậy, từ điểm này liền chứng minh , trong lòng Hoàng thượng, vẫn còn có ngươi!"

Nghe được Lâu Vô Tâm nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc vốn mặt mày buồn bã , đôi mắt vốn giống như ngập nước lập tức sáng ngời, phảng phất có một mảnh ngôi sao rơi vào đó, tràn đầy hào quang và hi vọng.

"Vô Tâm, có thật không! ?"

Huyền Lăng Thương hắn, trong lòng vẫn còn có nàng! ?

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy hy vọng, Lâu Vô Tâm thấy vậy, lập tức gật đầu nói.

"Ừ, ta coi Hoàng thượng cũng không phải là người tuyệt tình. Ngoài bề mặt ngài tuy lạnh lùng, kỳ thật cũng là người có tình sâu vô cùng. Cho nên, trong lòng ngài khẳng định vẫn còn có ngươi! Cho nên hiện tại, Nhạc nhi, ngươi phải điều trị thân thể thật tốt. Bằng không, nếu như thai nhi có cái gì bất ngờ, vậy biết làm cái gì bây giờ! ? Hiện tại ngươi uể oải như thế , chỉ là gây tổn thương khiến chính mình tổn hại sức khỏe, sẽ chỉ làm kẻ thù sung sướng mà thôi. Cho dù ngày khác nỗi oan được rửa, thân thể ngươi không còn, thì nên làm cái gì bây giờ! ?"

Nghe được Lâu Vô Tâm nói thế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Đúng, Vô Tâm, ngươi nói rất đúng! Ta hiện tại như thế này, chẳng qua là khiến kẻ thù sung sướng mà thôi. Ta nhất định phải phấn chấn lại thật tốt , Huyền Lăng Thương hắn, trong lòng vẫn còn có ta! Cho nên hiện tại, ta nhất định phải phấn chấn lại thật tốt, điều trị tốt thân thể. Nhất định không thể để cho chính mình và đứa bé xảy ra sự việc!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia , lại đã khơi dậy ý chí quật cường.

Nàng hiện tại, không hề đơn độc nữa, nàng còn có đứa con của bọn họ!

Chỉ cần trong lòng Huyền Lăng Thương hắn còn có nàng, cho dù chỉ là một chút chút, thì nàng đều vẫn còn có hi vọng!

Chỉ cần chân tướng của sự việc sáng tỏ , Huyền Lăng Thương hắn, liền sẽ biết, nàng là yêu hắn!

. . .

Đêm đã khuya .

Lâu Vô Tâm sau khi an ủi Đồng Nhạc Nhạc xong, liền rời đi .

Đồng Nhạc Nhạc cũng mệt mỏi , sau khi ăn chút gì đó, lại lần nữa nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không được một hồi, liền chìm vào giấc ngủ.

Vầng trăng lưỡi liềm sáng tỏ, những vì sao lấp lánh, gió đêm phất phơ chậm rãi thổi vàoqua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia. Làn gió thổi tới khiến cho tấm lụa mỏng ở trong tẩm thất đung đưa.

Ở trong cảnh đêm mê hoặc này, một bóng dáng cao to, càng là giống như quỷ mỵ lặng lẽ không một tiếng động đi vào trong phòng ngủ.

Ánh trăng êm dịu kia nhẹ nhàng soi vào, êm dịu chiếu vào đến trên người.

Làm cho bóng dáng người mới đến, kéo ra thật dài.

Người mới tới mặc một bộ hắc y trên người, mái tóc đen vấn lên cao cao , khiến cho gương mặt kia càng cảm thấy tuấn tú cương nghị.

Mặc bộ hắc y, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể cùng cảnh đêm.

Nam nhân tới lặng lẽ không một tiếng động, sau khi đi tới phòng ngủ, chỉ là im lặng đi tới trước giường. Một đôi huyết mâu động lòng người kia, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn nữ nhân đang nằm ở trên giường, chìm vào giấc ngủ.

Ở trong tẩm thất không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng sáng tỏ kia chiếu vào, soi rõ ràng mọi thứ trong phòng.

Chỉ thấy nữ nhân trên giường, hơi thở đều đều, thân thể gầy gò kia nằm trên long sàng có vẻ cực kì nhỏ nhắn.

Tóc đen như mun, làn da tựa như mỡ đông, đường nét thanh tú, đẹp đến phảng phất một tiên tử, làm cho nam nhân đang tùy ý đứng ở bên giường nhìn thấy mà tim đập nhanh không thôi.

Không kìm hãm được, nam nhân không khỏi vươn cánh tay thon thả kia, từ từ xoa trên gương mặt trắng như tuyết kia của nữ nhân.

Chỉ cảm thấy, nữ nhân gầy đi không ít.

Thấy vậy, ở trong huyết mâu của nam nhân không khỏi xẹt qua một nét đau lòng.

Bạc môi hé mở, sâu kín thở dài.

"Nhạc nhi. . ."

Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng mà, chỉ là, lại phảng phất làm kinh động nữ nhân trong giấc mộng.

Chỉ thấy đôi mắt nữ nhân đầu tiên là nhẹ nhàng run rẩy một phen, rõ ràng có dấu hiệu thức tỉnh.

Thấy vậy, thân hình nam nhân chợt lóe. Chỉ là trong nháy mắt, bóng dáng nam nhân liền hoàn toàn biến mất ở trong tẩm thất lớn như thế kia . . .

"Ơ. . ."

Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra, yếu ớt tỉnh lại.

Đôi mắt hơi nhập nhèm kia như vẫn có vài phần hỗn độn và mơ hồ.

Con ngươi nhẹ nhàng vừa đảo quanh, chỉ thấy ở trong tẩm thất, ngoại trừ mình ra thì không có một bóng người.

Thấy vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia mất mát.

"Thì ra, chỉ là ta nằm mơ sao! ?"

Mới rồi, nàng hình như cảm giác được, Huyền Lăng Thương đang ở bên cạnh. . .

Thì ra, chỉ là nàng làm nằm mơ thôi.

Có lẽ, đây chính là ngày có hơi suy nghĩ tới, đêm có giấc mộng sao! ?

. . .

Bởi vì Lâu Vô Tâm hôm qua nói chuyện, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa bốc cháy lên hy vọng.

Trong lòng tin chắc, trong lòng Huyền Lăng Thương vẫn còn có nàng. Bằng không, hắn cũng sẽ không khiến Lâu Vô Tâm tới chăm sóc cuộc sống ăn uống hàng ngày của nàng.

Như vậy, liền chứng minh rằng, trong lòng Huyền Lăng Thương, vẫn còn có nàng, cho dù là một chút chút cũng tốt. . .

Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc quyết định , nhất định phải điều trị thật tốt thân thể của mình, an thai thật tốt.

Để mà khoẻ mạnh tráng kiện sinh hạ đứa con của nàng và Huyền Lăng Thương.

Nàng cũng tin tưởng, Huyền Lăng Thương rốt cuộc có một ngày sẽ sáng tỏ, tất cả chuyện kia đều là âm mưu của Tử Ngữ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền không hề ủ rũ nữa, cả người phảng phất như được uống máu gà chọi.

Mặc dù, nàng bây giờ còn là bị giam lỏng ở trong tẩm thất, chỉ là, đồ ăn thức uống cuộc sống hàng ngày, lại đều không hề thay đổi một chút nào.

Có lẽ là do tâm tình buông lỏng không ít, sức ăn gần đây của Đồng Nhạc Nhạc cũng dần dần tăng lên.

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc mỗi bữa cơm, đều phải ăn hơn ba bát cơm trắng to, không đến một tháng, thân thể Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu đẫy đà lên.

Gương mặt vốn gầy gò cũng chậm rãi khôi phục nét hồng hào.

Đối với điều này, Lâu Vô Tâm đương nhiên là hoan hỉ vô cùng.

Hơn nữa, hiện tại Lâu Vô Tâm không chỉ có mỗi ngày điều trị thân thể Đồng Nhạc Nhạc, khuyên Đồng Nhạc Nhạc, vẫn còn tìm kiếm mê dược mà lần trước Tử Ngữ dùng để hại Đồng Nhạc Nhạc.

Dù sao, Lâu Vô Tâm mặc dù tin tưởng những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là bị Tử Ngữ hãm hại. Rằng có thể hạ loại dược làm cho người ta bị lạc tâm trí, bị người khác khống chế.

Chỉ là, hiện tại lại không có chứng cớ!

Cho nên, hiện tại Lâu Vô Tâm không ngừng tìm kiếm loại mê dược kia. Chỉ có tìm được mê dược đó, thì Hoàng thượng mới sẽ tin tưởng.

Về phần Đồng Nhạc Nhạc, do ở trong tẩm thất, cả ngày vô sự, cũng là nhàn đến phát chán. Vì vậy, nàng liền bắt đầu lại thêu thùa.

Nàng muốn thừa dịp đứa bé còn chưa ra đời, may xong trang phục trẻ sơ sinh. Đợi đứa con của nàng mới ra đời, liền có thể mặc cho nó trang phục do nàng tự mình làm.

Nghĩ tới vẫn còn đến mấy tháng, đứa con của bọn họ sẽ ra đời. Cũng không biết, đứa bé này, là bé trai, hay bé gái.

Là giống nàng hơn một chút, hay là giống như Huyền Lăng Thương nhiều hơn một chút! ?

Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, liền phảng phất như được tưới mật, vừa lòng đẹp ý.

Nàng hé miệng mỉm cười, trên mặt càng là hiện rõ vài phần niềm vui sướng của người mới làm mẹ.

Lâu Vô Tâm vốn tâm sự nặng nề bưng thuốc đi vào, sau khi tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy nữ nhân ngồi ở phía trước cửa sổ, cẩn thận khâu quần áo, lại thấy nét sung sướng vui vẻ trên mặt nữ nhân, thì trong lòng biết tâm tư của nữ nhân này.

Thấy vậy, Lâu Vô Tâm mày liễu không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức, không khỏi lặng lẽ thở dài một tiếng.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc đắm chìm vui sướng, đột nhiên nghe được một tiếng thở dài khe khẽ, trên mặt sửng sốt, lập tức không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái.

Nhìn thấy Lâu Vô Tâm không biết khi nào đứng ở cửa ra vào, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Vô Tâm, ngươi đến đây lúc nào! ? Mau vào đi! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Lâu Vô Tâm đầu tiên là hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm trạng, khóe miệng cong lên một cái, liền gợi lên một nụ mỉm cười nhạt nhòa, sau đó đi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc.

"Nhạc nhi, ngươi lại đang làm trang phục cho đứa bé sao! ? Ngươi gần đây đã làm rất nhiều, hơn nữa, ngươi còn không biết đứa bé là bé trai hay bé gái đây!"

Lâu Vô Tâm vừa nói, người đã đi tới bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.

Sau khi nhẹ nhàng đặt cái khay cầm trong tay ở trên bàn, Lâu Vô Tâm liền cầm lấy một cái áo lót trong đó mà Đồng Nhạc Nhạc vừa mới làm xong, rồi bắt đầu tinh tế tán thưởng khen ngợi.

"Nữ công của Nhạc nhi thật sự là càng ngày càng tốt đây!"

Nghe được lời Lâu Vô Tâm đã nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là hé miệng cười một tiếng.

"Ha hả, cả ngày nhàn rỗi vô sự, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng làm nhiều trang phục hơn một chút, cũng qua được thời gian rất nhiều. Sau này đứa con của ta mới ra đời , là có thể mặc được chỗ trang phục do ta làm. Hơn nữa, cho dù cái thai này là con gái hay bé trai, những trang phục này, nhất định có thể dùng đến. Bởi vì Lăng Thương hắn đã từng nói qua, sau này, muốn cùng ta sinh rất nhiều rất nhiều đứa con . . ."