Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 289: Chẳng lẽ, nàng trước đây nhận biết hắn sao




"A !!!! Giết người rồi!"

Khi tiếng thét thê thảm chói tai vang lên, ngay lập tức bốn phía lập tức trở nên rối rắm.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình, mắt nhung nhìn ra bên ngoài.

Không nhìn còn không sao, vừa nhìn, đôi mắt lập tức trợn ngược.

Chỉ thấy, bên ngoài đình đột nhiên có mấy chục hắc y nhân đang cầm vũ khí sắc bén, gặp người liền giết, thủ đoạn hung tàn!

Cũng có không ít hắc y nhân nhảy lên mặt bàn, lấy hết những bảo vật.

Cũng có người, gặp người liền giết, sau đó lục lọi trong xác người chết vàng bạc trang sức linh tinh các loại.

Phải biết rằng, có thể đứng ở đây, ai nấy đều có lai lịch không tầm thường. Mà những đồ mang trên người họ, đương nhiên cũng là đồ xa xỉ!

Nhìn thấy cảnh này, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời.

Đúng lúc này, một Hắc y nhân cầm trong tay vũ khí phi về phía Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ là khi trường kiếm trong tay còn chưa kịp có hạ xuống, liền bị Lam Vũ hung hăng đá một cái!

Chỉ thấy hắc y nhân kia liền lập tức bị đá bay đi ra ngoài, hung hăng đập vào cây cột, miệng phun một ngụm máu, ngất đi.

"Hừ! chỗ của ta ngươi cũng dám đến, muốn chết! ! !"

Lam Vũ vừa nói, cả người liền xông ra ngoài.

Linh nhi cũng vô cùng xúc động, hơn nữa còn là thầy thuốc lại càng không thể để cảnh máu chảy thành sông, nên cũng lập tức ra ngoài cứu người.

Độc Cô Ngạo Phong mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng vì lo lắng cho an nguy của Đồng Nhạc Nhạc, nên đương nhiên không rời khỏi Đồng Nhạc Nhạc một bước.

Thấy bên ngoài hỗn loạn như thế, lại lo lắng nàng sẽ sợ hãi nên vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, vội vàng xông ra ngoài, tránh khỏi nguy hiểm.

Tuy nói võ công của hắn cao cường, nhưng khi bảo vệ Đồng Nhạc Nhạc mà nói, hắn quả thực vẫn không yên tâm .

Mà tâm tư này của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.

Giờ phút này, nàng được Độc Cô Ngạo Phong che chở chạy ra ngoài, chỉ là, ánh mắt của nàng lại không nhịn được nhìn về phía nhã gian đằng sau.

Bây giờ, bốn phía hoàn toàn rối loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng vật nặng rơi xuống đất lạnh lùng, tiếng binh khí va chạm vào nhau. Mà nhã gian kia, mọi người cũng đã sớm dời đi - tất cả trống vắng…

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói lên một cái, giống như trong lòng đang thiếu một cái gì đó.

Không có hắn . . .

Trong lòng mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mất mát vô cùng.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang còn khổ sở, đột nhiên cảm thấy có một cổ sát khí đánh ngược lại

"Cẩu hoàng đế, để mạng lại!"

Vừa lúc này, Đồng Nhạc Nhạc đang được Độc Cô Ngạo Phong che chở liền quay ra, nhìn theo nơi phát ra âm thanh.

Vào đúng lúc này, hơn mười người cầm trong tay trường kiếm che mặt kín mít đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, khí thế hùng hổ, hơn nữa, hẳn là không cùng đồng bọn với nhóm hắc y nhân kia

Lần này đây, bọn hắc y nhân là nhằm vào Độc Cô Ngạo Phong ! ! !

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên một cái.

Hơn mười người che mặt cầm trong tay chùy thủ sắc bén, lao tới bọn họ. Mà Đồng Nhạc Nhạc lại một chút võ công cũng không có, nên càng là sợ đến sợ hết hồn hết vía.

Mà phía bên này, Độc Cô Ngạo Phong mày kiếm cũng cau lại một cái, sau đó lập tức ôm Đồng Nhạc Nhạc vào trong lòng, một tay vung kiếm. Máu tung toé văng khắp nơi!

Nhìn thấy những nhân mạng trước mắt từ từ ngã xuống, be bét máu, đôi mắt trợn tròn, gương mặt hung ác càng khiến Đồng Nhạc Nhạc sợ đến sắc mặt tái nhợt, hết sức lo lắng.

Có lẽ là trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc nhát gan, không thể nhìn thấy cảnh đánh đánh giết giết. Độc Cô Ngạo Phong vừa đánh nhau với hắc y nhân, vừa lấy tay vùi đầu Đồng Nhạc Nhạc vào ngực mình, nắm lấy eo nàng, bảo hộ Đồng Nhạc Nhạc kín mít.

Trong khoảnh khắc, mặc dù Độc Cô Ngạo Phong lấy ít địch nhiều, không có khe hở nào, nhưng lại không ngừng đánh thắng những hắc y nhân kia.

Nhìn thấy từng người từng người ngã xuống, một người trong đó khẽ nhíu chân mày. Ngay lập tức như nghĩ đến điều gì đó, đôi đồng mâu âm u lập tức tức lóe sáng.

Bên này Đồng Nhạc Nhạc được Độc Cô Ngạo Phong hộ hảo tốt, nên đương nhiên không bị thương chút nào. Chỉ là, ánh mắt của nàng mặc dù không thấy được tình huống xung quanh, nhưng lỗ tai lại hoàn toàn có thể nghe được.

Những tiếng kêu thảm thiết kêu rên,tiếng vật rơi xuống đất, trái tim nàng giống như bị ai đó bóp chặt lại. Vì vậy, liền không nhịn được hơi ngẩng đầu vừa nhìn.

Giá không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc lập tức há hốc, không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.

Bỗng dưng, một hắc y nhân che mặt, ném về phía bọn họ một đóng bột phấn màu trắng. Khi bột bay tới, Độc Cô Ngạo Phong theo bản năng đưa tay che chắn ánh mắt, người bịt mặt lợi dụng lúc đó liền giơ đao chém từ sau lưng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, không khỏi hít một hơi thật sâu, lạnh toát sống lưng, giật mình la lên thành tiếng

"Nha, cẩn thận!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hai tay theo bản năng đẩy Độc Cô Ngạo Phong tránh thoát khỏi nguy hiểm.

Mà hắn tránh được một đao chí mạng kia, thì đao đó lại rơi vào người Đồng Nhạc Nhạc . . .

Bả vai một hồi đau đớn kịch liệt, nóng bỏng, giống như bị bát nước sôi đổ vào. Cảm giác này thực là rất thống khổ.

Gương mặt Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được nhíu lại, miệng khẽ kêu lên thành tiếng.

Vừa rồi khi bị Đồng Nhạc Nhạc đẩy ra, lại nghe được tiếng nàng kêu lên, Độc Cô Ngạo Phong lập tức quay đầu lại. Khi nhìn thấy vết thương kia, trong lòn hắn không khỏi nhói lên một cái, đồng mâu trợn lên, trong lòng tràn đầy vẻ đau lòng, bối rối, căng thẳng.

Thấy tên hắc y nhân làm nàng bị thương kia, trong con ngươi hổ phách của Độc Cô Ngạo Phong phát ra giận dữ, lửa giận hừng hực.

Lập tức, trường kiếm vung lên, chém bay đầu hắn, máu văng tung tóe.

Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Ngạo Phong cũng không mảy may giảm đi chút tức giận nào, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một mảng âm u, trường kiếm cầm trong tay vẫn giỏ từng giọt máu tí tách .

Dáng vẻ kia, giống như tu la từ mười tám tầng Địa Ngục đi tới, làm cho người ta sợ hãi!

Thấy vậy, bốn phía hắc y nhân còn lại đều bắt đầu hoảng loạn

Nam nhân trước mắt này, thật sự rất đáng sợ.

Thủ đoạn giết người kia quyết đoán, sắc mặt âm u gặp người giết người.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ quét mắt bốn phía, cuối cùng, thân hình chợt lóe, liền đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

"Duy Nhất, ngươi như thế nào! ?"

"Hoàng thượng, ta đau. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, gương mặt tràn đầy thống khổ.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy trên vai giống như bị nước nóng hất trúng, đau chỉ muốn ngất đi cho rồi.

Thấy nàng nói vậy, lại thấy gương mặt thống khổ kia, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy lồng ngực như nhói một cái.

Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc bị thương, tim hắn so với nàng còn đau hơn, hận không thể thay nàng chịu đựng nỗi thống khổ này.

Trong lúc Độc Cô Ngạo Phong còn đang đau lòng, mấy hắc y nhân vừa rồi còn e ngại sức lực của hắn, nay lại thấy Độc Cô Ngạo Phong cực kì quan tâm đến nữ nhân trong ngực, trong lòng liền biết Đồng Nhạc Nhạc chính là nhược điểm của Độc Cô Ngạo Phong . Vì vậy tất cả trao đổi một cái, liền đồng loạt vung đại đao lao về phía người trong lòng hắn

Nhìn thấy những người này lại đồng nhất công kích Đồng Nhạc Nhạc , Độc Cô Ngạo Phong mày kiếm nhăn lại, lập tức một tay gắt gao bảo hộ nàng trong ngực, một tay cầm trường kiếm sắc bén đánh trả.

Mặc dù hắn võ công cao cường, nhưng giờ phút này lại vướng Đồng Nhạc Nhạc ở trong ngực, hơn nữa nàng lại còn bị thương, mặt mày thống khổ, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi lòng dạ rối bời, chỉ nghĩ nhanh một chút đánh bại tên này.

Mà khi hắn càng bối rối, chiêu thức lại càng loạn. Cuối cùng, cánh tay bị chém một cái.

Cánh tay bị đau, trường kiếm trên tay cũng lập tức buông lỏng ra, 'Xoẹt ' một tiếng, liền rơi xuống mặt đất.

Đồng Nhạc Nhạc được Độc Cô Ngạo Phong gắt gao bảo hộ trong ngực chỉ nghe đến trên đỉnh đầu truyền đến một hồi kêu rên thanh, bèn cố nhịn đau, ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy cánh tay hắn bị thương, mà trên gương mặt tuấn tú kia nhăn chặt cố chịu đựng đau đớn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái tràn đầy lo lắng.

Lại thấy lúc này, nhóm người che mặt vừa thấy Độc Cô Ngạo Phong rơi kiếm, liền nhất tề lao tới.

Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức đem Đồng Nhạc Nhạc đẩy sang một bên, để tránh nàng bị liên lụy.

Lập tức, cả người dốc toàn lưc đánh nhau với nhóm người che mặt.

Mặc dù không có vũ khí, trên tay cũng bị thương, nhưng Độc Cô Ngạo Phong hắn trước giờ có gì chưa từng trải qua! ?

Mặc dù lúc này đối mặt với bất lợi, nhưng Độc Cô Ngạo Phong sắc mặt vẫn không thay đổi cùng những người bịt mặt này đánh như bão táp.

Mà Đồng Nhạc Nhạc ở một bên, một tay bưng cánh tay bị thương, một bên mặt mày căng thẳng nhìn về phía đang đánh nhau, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Tuy nhiên, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng.

Cảnh vật trước mắt mờ nhạt, trời đất bắt đầu quay tròn. Đồng Nhạc Nhạc choáng váng lùi hai bước, cuối cùng, rốt cuộc không chống đỡ nổi liền ngã ra phía đằng sau.

Mà cũng không biết, phía sau nàng, là hồ nước sâu không thấy đáy.

'Bùm' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc cả người liền rơi vào dòng nước lạnh lẽo.

Mà khi chạm vào dòng nước này, toàn thân căng thẳng khiến Đồng Nhạc Nhạc muốn lập tức thanh tỉnh lại, muốn vùng vẫy tứ chi, muốn được nổi lên.

Tuy nhiên, nàng giờ phút này một chút sức lực cũng không có, cả người mềm nhũn.

Cuối cùng, chỉ có thể tùy ý để cả người từ từ chìm xuống đáy hồ

Chẳng lẽ, nàng phải chết sao! ?

Cảm giác trong phổi thiếu dưỡng khí ngột ngạt, cảm giác khó chịu khiến Đồng Nhạc Nhạc rơi vào trạng thái hôn mê.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc nghe được 'Bùm' một tiếng, lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đang bơi về phía bên này.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, một bong dáng cao to màu đen, đang vội bơi về phía này.

Mà thấy hình bóng ấy, chẳng hiểu sao, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Tình cảnh này, hình như nàng cũng đã từng trải qua. . .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, bóng dáng màu đen kia đã bơi tới trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay nàng thật chặt.

Bàn tay nam nhân dùng sức, gắt gao bắt được tay nàng, sau đó liền lôi nàng vào trong ngực, bơi lên.

Mà đúng vào lúc này, Đồng Nhạc Nhạc mới nhìn đến dáng vẻ của người mới đến .

Gương mặt tuấn tú đủ để cho toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng.

Mày kiếm, tóc mai, mũi thẳng tao nhã, môi mỏng khiến người ta ấn tượng sâu sắc, mà đặc biệt hơn hẳn là đôi huyết mâu giống như chứa đựng máu của hàng vạn người, đỏ tươi xinh đẹp!

Không biết tại sao, khi đối mặt với đôi mắt này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói mạnh một cái.

Giống như có người cầm thiết chùy hung hăng đâm vào trong lòng.

Đôi huyết mâu quen thuộc như vậy…

Hình như nàng đã gặp qua trong mộng rồi hay sao . . .

Còn nữa, nam nhân này, khiến nàng có cảm giác quen thuộc như thế, an toàn như thế.

Giống như, chỉ cần có hắn, trời đất sụp đổ cũng có thể chống đỡ được.

Tại sao trong lòng lại có cảm giác quái dị như vậy! ?

Tại sao nam nhân khiến nàng có cảm giác quen thuộc như thế! ?

Chẳng lẽ, trước đây nàng có quen hắn sao?