Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 369: Chương 66 : Động thai khí




Vốn trời đang nắng đẹp, đột nhiên từ nắng chuyển thành nhiều mây, lại từ nhiều mây chuyển sang mây đen, sau đó sấm chớp nổi lên, bắt đầu không ngừng lóe ra một hồi sấm chớp dự đoán mưa bão sắp xảy ra .

Chẳng lẽ, khó khăn cứ liên tiếp xảy ra! ?

Cố Duy Nhất không biết, hiện tại bản thân rốt cuộc nên làm sao, nên đi nơi nào.

Bởi vì, thế giới rộng lớn, trừ hoàng cung ra, nàng cũng không có một chỗ dung thân! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi cảm thấy bi thương.

Nhưng mà, lúc này, nàng không muốn lại trở về hoàng cung, trên người cũng không có mang tiền, hiện tại, rốt cuộc nàng nên đi đâu! ?

Trời ạ!

Nàng nên làm cái gì bây giờ! ? Làm sao bây giờ! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất thê lương, chạy trốn cũng thật sự rất mệt mỏi, nàng từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, mặc cho nước mắt tuôn rơi chảy xuống, trước mắt sự vật trở nên mơ hồ.

Cố Duy Nhất không biết rốt cuộc mình ngồi trên mặt đất khóc bao lâu, đột nhiên, nghe đến phía sau một hồi tiếng bước chân loạt xoạt, ngay sau đó, một dáng vẻ lưu manh cùng với âm thanh từ phía sau nàng chợt vang lên

"Nha, hay cho một mỹ nhân rơi lệ! Tiểu mỹ nhân, ngươi làm sao lại khóc thương tâm như thế! ? Nào đến đây, để ca ca ôm một cái, hôn một cái, ngươi sẽ không thương tâm nữa !"

Cùng với lời nói người đến không biết xấu hổ, lập tức bốn phía một trận cười rộ vang lên.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất đang bi thương, lập tức trong lòng sợ đến giật mình. Sau đó đứng lên từ mặt đất, rồi nhìn tới nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy giờ phút này, nơi nàng đang đặt mình chính là ở trên đường cái ít người qua lại. Nơi này là tửu lâu, cách phố lớn Kinh thành phồn vinh kia có một đoạn đường!

Trước kia chỗ này vô cùng phồn vinh phát đạt, chính là từng chút một, liền trở nên vết chân rất thưa thớt, dù là ban ngày, cũng rất ít người sẽ đến nơi đây.

Mới rồi, nàng chạy nhanh không có chủ đích không biết lại tới đây .

Lúc này, nhìn thấy những kẻ cao to trước mắt liền biết là lưu manh, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là giật nảy lên một cái.

Nhưng mà, Cố Duy Nhất cũng không sợ hãi, dù sao, võ công của nàng, đối phó với mấy tên lưu manh này là có thừa.

Hơn nữa, hiện tại nàng rất đau lòng! Vừa lúc gặp mấy tên vô lại này, để cho nàng trút giận cũng tốt!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất một tay lau nước mắt trên mặt, cằm vừa nhấc, ánh mắt nhìn về phía mấy kẻ lưu manh không chút nào che dấu vẻ chán ghét.

"Ta khinh , hừ, vị đại thúc này, rốt cuộc có biết xấu hổ hay không! ? Đã hơn bốn mươi tuổi ! ? Lại còn tự xưng ca ca! ? Buồn nôn chết người!"

Cố Duy Nhất mở miệng, những lời nói ra lại rất độc.

Nghe vậy, nghe vậy mấy kẻ lưu manh to con phía sau có chút hả hê bắt đầu cười ha ha.

"Lão Hổ, ngươi suy nghĩ kĩ đi, rõ ràng chỉ hơn ba mươi, lão lại bị người ta nói hơn bốn mươi tuổi, gương mặt ngươi thật sự rất già!"

"Cút mẹ ngươi đi!"

Nghe được người phía sau cười nhạo, lập tức chọc giận tên lưu manh phía trước, hiển nhiên, vóc người to lớn, là kẻ không sợ chết a!

Nghe thấy lời Cố Duy Nhất nói, thấy bốn phía đều cười nhạo mình, tên lưu manh kia lập tức xấu hổ thành giận, ánh mắt nhìn phía của Cố Duy Nhất, lộ ra ánh mắt hung ác .

" Xú nha đầu này, dám giễu cợt ta, để ta cho ngươi nếm thử mùi vị kết quả chọc giận ta thế nào, mới vừa rồi, còn muốn thương hương tiếc ngọc ngươi đây, bây giờ, hì hì. . ."

Nói xong lời cuối cùng, chỉ thấy ánh mắt tên lưu manh kia nhìn phía Cố Duy Nhất trở nên hèn mọn hạ lưu.

Nhìn thấy ánh mắt tên lưu manh rơi trên người mình, Cố Duy Nhất cảm thấy giống như bản thân không có mặc quần áo, tựa như trái cây chờ hắn ăn, thật sự chán ghét.

Càng như thế, Cố Duy Nhất càng tức giận .

Dựa vào cái gì ở bên trong hoàng cung, nàng bị người khác khi dễ, sau khi ra khỏi hoàng cung, còn nữa bị người như thế khi dễ! ? Chẳng lẽ, nàng trời sinh là bị người ta khi dễ! ?

Càng nghĩ, Cố Duy Nhất càng cảm thấy trong lòng ‘xoẹt xoẹt’ dâng lên lửa giận.

Cho nên, lúc tên lưu manh kia vẻ mặt tươi cười đi về phía Cố Duy Nhất, Cố Duy Nhất xiết chặt nắm quyền, sử dụng toàn lực, không chút lưu tình vung tay về phía trước.

Một quyền này, chính là bao gồm tất cả phẫn nộ của Cố Duy Nhất, chỉ nghe 'bịch' một tiếng thật lớn, ngay sau đó, nghe tiếng tên lưu manh kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Lập tức, lại thấy lưu manh kia, giống như ngọn núi nhỏ, thẳng tắp ngã trên mặt đất .

Cùng với bụi bặm nổi lên bốn phía, lưu manh kia, một tay bụm cái mũi của mình phun tung tóe máu mũi, liên tục kêu thảm thiết.

"A, cái mũi Lão Tử, cái mũi Lão Tử gãy rồi. . ."

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của tên lưu manh như heo bị chọc tiết, khiến cho sắc mặt mấy kẻ lưu manh vốn cười vang chợt liền cả kinh.

Dù sao, mọi người cho là người trước mắt chỉ là cô gái nhu nhược tay trói gà không chặt i, ai sẽ nghĩ tới trông nhu nhược gió thổi muốn đổ, nhưng chỉ một quyền lại đấm gãy cái mũi kẻ trai tráng thân cao bảy thước! ?

Thấy vậy, mọi người đầu tiên là giật nảy lên một cái, ánh mắt nhìn phía của Cố Duy Nhất, càng là không dám tin.

"Các ngươi nhanh lên, giúp Lão Tử báo thù! Nhất định phải bắt được Xú nha đầu này!"

Tên lưu manh bị đấm gãy cái mũi, sau khi được người đỡ lên, mặt mày lập tức căm phẫn quát.

Nghe vậy, những người khác lập tức vội vàng nắm quyền, nhào tới bên Cố Duy Nhất.

Thấy vậy, khóe miệng Cố Duy Nhất không khỏi cong lên một cái, mặt mày khinh thường.

"Ha ha, chỉ bằng các ngươi! ? Vừa lúc, hiện tại ta đang tràn ngập lửa giận, tìm các ngươi trút giận thật tốt!"

Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, liền lập tức nắm quyền, cùng vài tên lưu manh giao chiến.

Lấy võ công Cố Duy Nhất, nếu như bình thường, đối phó giá mấy tên lưu manh chỉ có sức mạnh mà không có sức chiến đấu, quả thực là dư thừa.

Tuy nhiên, trong lúc Cố Duy Nhất đang định phát tiết, đột nhiên bụng truyền đến từng đợt co rút đau đớn.

Cảm giác được bụng khác thường, khiến chân mày Cố Duy Nhất không khỏi cau lại một cái, lập tức theo bản năng đưa tay bưng kín bụng của mình.

"Như thế nào. . ."

Bụng Của nàng bắt đầu đau đớn ! ? Chẳng lẽ là đứa bé có chuyện gì! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi bắt đầu lòng dạ rối bời.

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, trong nháy mắt toàn bộ lập tức trắng bệch.

Trên mặt Cố Duy Nhất khác thường, các tên lưu manh cũng đã nhìn ra.

"Lên! Nhanh!"

Trong đó có một tên vạm vỡ rống to, những tên còn lại lập tức vội vàng vọt tới chỗ Cố Duy Nhất.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi trái phải né tránh, nhưng mà càng như thế, bụng nàng càng đau đớn.

Trong lòng bắt đầu cảm thấy bối rối .

Cục cưng, con ngàn vạn lần không thể xảy ra việc gì!

Trong lúc lòng Cố Duy Nhất sốt ruột lo lắng, chỉ thấy một tên lưu manh, đánh tới phía bên nàng.

Mà đúng vào lúc này, Cố Duy Nhất đã né phải tránh trái, bị ép đến góc tường, không thể lùi được.

Thấy vậy, đôi mắt Cố Duy Nhất không khỏi trợn lên một cái, trong nháy mắt trái tim dâng tới cổ họng.

Tuy nhiên, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tên lưu manh đang lúc bổ nhào về trước mặt nàng thì đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, lập tức, cả người liền mạnh mẽ ngã trên mặt đất .

"A, chân Lão Tử. . ."

Cùng với âm thanh của tên lưu manh như lợn bị chọc tiết, mọi người lại lần nữa giật nảy lên một cái, Cố Duy Nhất cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt theo bắp đùi tên lưu manh dời xuống, chỉ thấy trên chân tên lưu manh kia, đang bị cắm bởi một thanh chủy thủ sắc bén!

Chỉ thấy chủy thủ kia trực tiếp xỏ xuyên qua bắp chân kia tên lưu manh, máu đỏ tươi nhanh chóng phun ra, trong nháy mắt nhuộm đầy mặt đất.

Nhìn thấy máu đỏ tươi, hơn nữa mùi máu tươi càng xông vào mũi, đột nhiên Cố Duy Nhất cảm thấy trong dạ dày một trận quằn quại, cuối cùng không nhịn được , khom người, liền phun ra ngay tại chỗ.

"Ọe. . ."

Trong lúc Cố Duy Nhất nôn một cách vất vả, đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng

"Duy Nhất, ngươi không sao chớ! ?"

Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều không che dấu nổi vẻ lo lắng.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của Cố Duy Nhất không khỏi ngước lên kia, trong mắt đều là vẻ không dám tin.

"Mạc Đại ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này! ?"

Là hắn! Mạc Tiêu Diêu! tại sao hắn lại ở chỗ này đây! ?

Trong lòng Cố Duy Nhất thắc mắc không ngừng, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lẳng lặng nhìn mỹ nam tử đột nhiên xuất hiện.

Chỉ thấy nam nhân một thân hồng y tao nhã xinh đẹp vô hạn.

Trên gương mặt xinh đẹp kia, đều lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhìn thấy nam nhân lo lắng cho chính mình, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng chua xót uất ức vô cùng.

"Mạc Đại ca. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, lập tức, rốt cuộc không nhịn được 'Oa' một tiếng, lớn tiếng khóc rống lên .

Cố Duy Nhất khóc thê thảm, khóc giống như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức tội nghiệp khổ sở.

Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất khóc thê thảm như thế, Mạc Tiêu Diêu tuy không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gắt gao giữ Cố Duy Nhất vào trong lòng, sau đó đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng Cố Duy Nhất.

Môi đỏ mọng hé mở, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

"Ngoan, có Mạc Đại ca ở đây! Đừng khóc , tất cả có Mạc Đại ca ở đây!"

Nam nhân mở miệng, trên mặt không che dấu sự lo lắng dịu dàng.

Nhìn phía ánh mắt của nữ nhân, càng là quí mến thương yêu thật sâu.

Vì sao sau này mỗi lần hắn gặp nàng, nàng luôn khiến cho chính mình chật vật như thế! ?

Nhìn thấy thiếu nữ tội nghiệp đau khổ khóc, trong lòng Mạc Tiêu Diêu thở dài.

Nhìn Mạc Tiêu Diêu đau lòng thương tiếc, vài tên lưu manh bốn phía thấy vậy, đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao, nam nhân áo đỏ này, nhìn qua, có lẽ cũng không dễ chọc gì!

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt mọi người bốn phía khác thường, Mạc Tiêu Diêu vốn đang lúc tinh tế an ủi Cố Duy Nhất , hắc mâu không khỏi nhẹ nhàng nhấc lên.

Vốn ánh mắt tràn đầy dịu dàng, quét mắt những tên lưu manh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

"Cút! Trước khi để ta nổi giận, cút ra xa cho ta!"

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, trong giọng nói không chút nào che dấu sát ý.

Nghe vậy, mấy tên lưu manh kia bị hù dọa mồ hôi lạnh ra đầm đìa như tắm, ai còn dám ở lại chỗ này! ? Nhanh chóng mang theo đồng bọn bị thương, vội vã rời khỏi hiện trường.

Sau khi thấy những lưu manh này chạy trối chết, ánh mắt Mạc Tiêu Diêu mới từ từ thu hồi, rơi tại tiểu nữ nhân khóc ngã vào trên ngực mình.

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ khóc đến mặt mũi thê lương, nước mắt trắng ngần long lanh, giống như chuỗi châu trân bị đứt, làm sao cũng không dừng lại nổi rồi.

Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức, cầm lấy một chiếc khăn tay chầm chậm dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của nữ nhân trong lòng.

"Duy Nhất, vì sao mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, ngươi luôn bị thương tổn càng lúc càng lớn! ? Nếu như ngươi gặp phải chuyện gì, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi! Hiện tại, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?"

Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu, Cố Duy Nhất không khỏi ngừng sụt sịt, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ nhấc, nhìn ánh mắt Mạc Tiêu Diêu, không chút nào che dấu thê lương uất ức.

"Mạc Đại ca, ta. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, nhưng trong lúc đó lại không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Giờ phút này, trong lòng nàng vô cùng rối loạn, chỉ cần vừa nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong, lòng của nàng lại vô cùng đau đớn.

Trong cổ họng, dường như nhét phải bông, cái gì cũng đều không nói ra được.

Mạc Tiêu Diêu thấy vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Được rồi, hiện tại ngươi trước tiên nên bình tĩnh lại, ta cũng không hỏi tới. Đợi ngươi chừng nào thì muốn nói , mới nói cho ta biết đi!"

"Ừ, cám ơn ngươi, Mạc Đại ca, may là hôm nay có ca ở đâyi, bằng không, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ ."

Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tiêu Diêu, không chút nào che dấu cảm kích.

Nghe vậy, Mạc Tiêu Diêu không khỏi ha hả cười một tiếng.

"Duy Nhất, đối với ta còn cần khách khí như vậy sao! ?"

Mạc Tiêu Diêu vừa nói dứt lời, lại thấy vẻ mặt Cố Duy Nhất tái nhợt, chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

"Duy Nhất, sắc mặt ngươi không tốt, có phải có chổ nào không thoải mái không! ?"

"A, Mạc Đại ca, bụng ta đau quá. . ."

Mạc Tiêu Diêu nói chưa dứt lời, Cố Duy Nhất cảm giác được bụng bắt đầu truyền đến từng đợt co rút đau đớn .

Cảm giác được bụng không khỏe, khiến Cố Duy Nhất sợ đến sắc mặt tái nhợt, tràn đầy bối rối.

Dù sao, bây giờ nàng không chỉ một mình, nếu như đứa bé đã xảy ra chuyện gì, nàng phải làm thế nào mới tốt! ?

Trong lúc Cố Duy Nhất mặt mày bối rối, Mạc Tiêu Diêu nhìn thấy mặt mày Cố Duy Nhất bối rối khó chịu, cũng bị dọa sợ mất mật.

"Duy Nhất, không có việc gì, ta hiện tại lập tức mang ngươi đi tìm đại phu!"

Sau khi Mạc Tiêu Diêu vừa nói dứt lời, liền bế Cố Duy Nhất đứng lên, sau đó chạy đến phố lớn bên kia.

Dọc theo đường đi, Cố Duy Nhất cảm thấy cảnh vật hai bên không ngừng chạy lùi về sau.

Cũng không biết qua bao lâu, sau khi Cố Duy Nhất phục hồi tinh thần lại, cả người mình đã được đặt vào bên trong y quán.

"Đại phu, nhanh đến nhìn Duy Nhất một chút, bụng nàng không thoải mái!"

"Vị công tử này, chớ hoảng sợ, trước tiên ngươi đem vị cô nương này đặt ở trên chiếc giường này đã, để lão phu bắt mạch cho nàng."

Nghe thấy lời đại phu nói, Mạc Tiêu Diêu không khỏi dè dặt đem thiếu nữ trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc giường nhỏ.

Đại phu thấy vậy, lập tức đi tới ngồi xuống, sau đó cẩn thận bắt mạch cho Cố Duy Nhất.

Mạc Tiêu Diêu một bên nhìn vẻ mặt đại phu ngưng trọng, chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

"Đại phu, Duy Nhất nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ? đang yên lành, vì sao lại đau bụng chứ! ?"

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, trên mặt không chút nào che dấu lo lắng.

Nghe tới lời Mạc Tiêu Diêu nói, chỉ thấy chân mày đại phu vốn khẽ chau lại, sau đó chậm rãi mở ra, lập tức, đôi môi hé ra, ha hả cười một tiếng.

"Vị công tử này chớ lo lắng, phu nhân chỉ là không cẩn thận động thai khí, chỉ cần hốt vài thang thuốc dưỡng thai là ổn, nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, sẽ không sao . Chỉ là, nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để phu nhân động khí lần nữa, tiểu hài tử mới hơn một tháng, mấy tháng đầu thai khí không ổn định, nhớ lấy."

Nghe được đại phu lời nói, vốn mặt mày Cố Duy Nhất lo lắng, vốn trái tim đang thít lại thật chặt, rốt cuộc rơi xuống.

May mắn đứa nhỏ không có việc gì, bằng không, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .

Cố Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, Mạc Tiêu Diêu đứng ở một bên, nghe được lời đại phu bản thân giống như sét đánh giữa ban ngày, kinh ngạc ngay tại chỗ.

Đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.

"Đại phu, ngươi mới vừa rồi nói cái gì! ? Ngươi nói, nàng mang thai! ?"

"Chậc, vị công tử này, ngươi chẳng lẽ không biết phu nhân đã mang thai hơn một tháng sao! ? Ai nha, ta nói, ngươi là phu quân, lại không thật sự quan tâm phu nhân của mình! ?"

Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, mày đại phu chân kia không khỏi cau lại một cái, ánh mắt nhìn phía Mạc Tiêu Diêu đều là vẻ trách cứ.

Cố Duy Nhất nghe vậy, lập tức vội vàng mở miệng nói.

"Đại phu, hắn không phải phu quân ta. . ."

"A! ? A a, như vậy, lão phu đi xuống trước bốc thuốc. . ."

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, đại phu kia đầu tiên là sửng sốt, trong lòng biết mình sinh ra hiểu lầm , liền lập tức lui xuống.

Trong khoảnh khắc, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Mạc Tiêu Diêu lẳng lặng rơi tại trên người Cố Duy Nhất, trong mắt đều là ngạc nhiên.

"Duy Nhất, ngươi mang thai! ?"

"Ừ, đúng, Mạc Đại ca, ta mang thai."

Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, thấy dáng vẻ hắn tràn đầy ngạc nhiên, Cố Duy Nhất chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau một khắc, dường như nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia không khỏi nhuộm một mảnh buồn bã.

Nàng hiện đang mang thai, vốn là việc vui lớn, nhưng bây giờ. . .

Có lẽ là cảm giác được sự cô đơn của Cố Duy Nhất, sau khi Mạc Tiêu Diêu phục hồi tinh thần lại, không khỏi cau mày hỏi.

"Duy Nhất, đã xảy ra chuyện gì ! ? Đứa bé này, rốt cuộc là của ai! ?"

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, vẻ mặt nghi hoặc.

Bởi vì, hắn thật sự quá ngạc nhiên.

Bọn họ mới không có gặp mặt hơn một tháng thôi, làm sao thiếu nữ này liền mang thai đây! ? Thật sự khiến cho người khác khó có thể tiếp nhận.

Trong lúc Mạc Tiêu Diêu suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất tại nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi thắt lại một cái.

Mắt nhung nhanh chóng dâng lên một tầng mờ mịt.

Mặc dù, Cố Duy Nhất không hề mở miệng nói chuyện, nhưng khóe mắt nàng đã ngập nước mắt, trên mặt mang vẻ đau thương, không khỏi khiến trong lòng Mạc Tiêu Diêu cứng lại.

"Duy Nhất, được rồi, ngươi không muốn nói thì không cần nói, những chuyện không vui thì không cần suy nghĩ, mới vừa rồi đại phu cũng nói, ngươi động thai khí, hiện nay thai khí không ổn, ngươi ngàn vạn lần không nên lại động thai ."