Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 59: Sống nương tựa lẫn nhau




Huyền Lăng Thương mở miệng nói: Trên làn môi khóe mắt không hề che dấu nụ cười dịu dàng chút nào.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là xấu hổ, sau đó xù lông rúc đầu vào trong ngực nam nhân .

Cuộc đời Đồng Nhạc Nhạc nàng, nguyện cùng nam nhân này sống nương tựa lẫn nhau......

Lúc mà Đồng Nhạc Nhạc đang khẽ rên lên , Huyền Lăng Thương sau khi nhẹ nhàng vuốt ve tiểu điêu nhi trong lòng, liền đi về hướng điện Dưỡng Tâm .

Giờ này đã là giữa trưa, ngọ thiện sớm chuẩn bị tốt.

Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét một lượt khắp phòng

Chỉ thấy trên chiếc bàn tròn lớn kia bày đầy các loại thức ăn tinh xảo đẹp đẽ với đủ các hương vị , hơn nữa mỗi một món đều là thứ nàng bình thường thích ăn nhất.

Nếu là trước đây Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nhìn đến chảy đầy nước bọt.

Chỉ là hiện tại, nàng nhẹ nhàng vuốt cái bụng tròn căng của mình, cảm thấy thật sự đã no lặc lè, cũng ăn không vô nữa.

Đáng tiếc cho một bàn thức ăn này......

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang tiếc rẻ, lại không hề biết những hành động hiện tại của mình hoàn toàn rơi vào mắt Huyền Lăng Thương.

Thấy vậy Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch khóe miệng khẽ cười mà hỏi

“Như thế nào! Ngươi vừa mới ăn cái gì mà bụng lại trong trịa?”

Huyền Lăng Thương vừa nói, vừa không nhịn được vươn ngón tay thon thả điểm điểm vào cái bụng tròn trịa.

Thấy nam nhân nhân đưa tay điểm cái bụng mình, nhất thời Đông Nhạc Nhạc không nhịn được ngượng ngùng, đưa móng bắt lấy ngón tay đang làm chuyện xấu nhưng lại không dám nói tiếp nữa.

Dù sao mới vừa rồi chính mình rất thèm ăn nên không suy nghĩ nhiều liền bắt lấy cá chép đỏ trong hồ Thiên Trì để ăn.

Hiện nay nghĩ lại, cá chép đỏ trong hồ Thiên Lí kia cho dù là màu sắc lẫn thịt đều khác với cá chép bình thường.

Còn có gương mặt ủ rũ đầy lo âu của Tiểu Lô tử như trời sắp sụp . Nghĩ đến đây, khẳng định cá chép ở hồ thiên lí có đại lai lịch.

Nàng hiện tai dám nói sao?

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể giả ngây giả dại làm ra vẻ túm lấy ngón tay của Huyền Lăng Thương để ngắm nghía.

Thấy con tiểu điêu nhi trước mắt này dẫu đang ra vẻ nũng nịu, chỉ là, ánh mắt kia lộ rõ vẻ gian tà, không ngừng liếc về hướng hắn mà kêu chi chi....

Đúng kiểu một tiểu hài tử làm chuyện xấu sợ bị đại nhân phát hiện.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương rốt cục không nhịn được cười ha ha...

Tiếng cười cởi mở vui vẻ từ trong miệng nam nhân tràn ra, âm lượng cực đại, vọng thẳng đến trời cao.

Cũng khiến cho thị vệ cùng cung nhân đang chờ lệnh ở bên ngoài kinh ngạc không thôi.

Dù cho bọn họ vẫn hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, nhưng cho tới bấy giờ chưa từng nghe qua....Đế vương vốn cực kì ít nói này mà nay lại có thể cười cung sướng đến thế!

Bắt đầu từ lúc nào mà vị đế vương lạnh như băng này lại thay đổi?

Có lẽ là từ khi tiểu điêu nhi này vào cung sao?

Không trách được đế vương trẻ tuổi này như thế lại sủng ái tiểu điêu nhi...

Cũng từ điểm này mọi người hiểu rõ con Phượng Hoàng Điêu này chính là trái tim trong lòng đế vương trẻ tuổi.

Đối với tâm tư của mọi người Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.

Giờ phút này Huyền Lăng Thương ngửa đầu cười haha. Đôi huyết mâu lộ rõ vui vẻ không che dấu còn có vẻ đã biết hết rồi.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc dường như cảm nhận được gì đó không đúng! Chẳng lẽ nam nhân này biết cái gì?

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy ngẫm liền thấy Huyền Lăng Thương cười to, tay nhẹ nhàng điểm điểm ấn kí Hỏa Diễm mở miệng cười nói.

"Ngươi nha! Đây là có tật giật mình sao? Dám nghĩ đến chuyện ăn vụng cá chép đỏ ở hồ Thiên Lí, thế gian chỉ sợ chỉ có mình ngươi."