Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 79-3: Hóa thân thành người (3)




Trong lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thán.

Nghĩ lại, nếu đã bị Huyền Lăng Thương phát hiện, chính mình cũng không thể lại trốn đi, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là bước chân, hướng Ngự Thư Phòng đi vào.

Bên ngoài mùa hè nóng bức, mặt trời gay gắt.

Chẳng qua là bên trong Ngự Thư Phòng, thì lại vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ thấy, ở giữa Ngự Thư Phòng, đặt một cái chậu đồng lớn, bên trong chậu đồng, đặt rất nhiều khối băng lớn như thế .

Chỉ thấy trên những khối băng này, vẫn còn tỏa ra hàn khí !

Cho nên nói, làm đế vương thật là tốt, cho dù ở nơi cổ đại này không có quạt lẫn điều hoà, mùa hè cũng không đến mức nóng chết!

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đã đi tới trước mặt Huyền Lăng Thương.

Mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, liền nhảy lên trên bàn sách.

Chỉ thấy lúc này, Huyền Lăng Thương cũng không có phê duyệt tấu chương, chỉ là vẫn nhìn nàng.

Nghĩ lại mới vừa rồi Huyền Lăng Phong đến cáo trạng, cũng không biết trong lòng Huyền Lăng Thương có mắng nàng không!

Dù nói thế nào, Huyền Lăng Phong cũng là thân đệ đệ của hắn!

Hơn nữa, Huyền Lăng Thương lại là một người cực kì bao che khuyết điểm!

Nghĩ tới đây, lòng Đồng Nhạc Nhạc càng như bị thắt lại.

Giờ phút này Huyền Lăng Thương lại im lặng không nói, trong lòng nàng như là bị mười lăm cái thùng đè lên, lo lắng bất an.

Huyền Lăng Thương này, nếu như nói chuyện còn đỡ, hắn hiện tại không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, cứ lẳng lặng như vậy, khiến cho nàng ngược lại càng cảm thấy chột dạ.

Trong lòng lo lắng bất an, Đồng Nhạc Nhạc càng cúi cái đầu nhỏ xuống.

Vốn nghĩ là, Huyền Lăng Thương sẽ nói mấy câu, lại thấy Huyền Lăng Thương vẫn nhìn chăm chú nàng rất lâu, một câu cũng không có nói, sau đó cầm lấy bút lông tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng ngẩn sững sờ, có chút không hiểu gì cả.

Có điều, Huyền Lăng Thương không nói lời nào cũng tốt, ít nhất chứng minh, hắn không có giận mình không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, hòn đá nặng trĩu trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cục rơi xuống.

Lập tức, nàng đảo mắt nhìn nhanh một lượt, nhìn thấy nghiên mực đá đặt bên cạnh chính mình, liền lập tức vươn móng vuốt, cầm lấy nghiên mực bắt đầu mài mực.

Vì nhận chỗ tốt của người ta thì nên biết điều. Dẫu nói như thế nào, Huyền Lăng Thương đều là chỗ dựa lớn sau này của nàng! Nàng hẳn nên nịnh bợ nhiều hơn cái chỗ dựa lớn này a!

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu ra sức mài đá nghiên mực.

Nguyên bản Huyền Lăng Thương đang im lặng phê duyệt tấu chương, khi nhìn thấy tiểu điêu nhi trước mặt không ngờ lại cầm lấy nghiên mực đá mà ra sức mài.

Bóng dáng nho nhỏ kia, lộ rõ vẻ muốn lấy lòng nịnh bợ hắn, thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười!

Lập tức, bạc môi có hơi mở ra, nói một câu.

"Tiểu quỷ tinh!"

Cho dù là người cũng không có thông minh như nó vậy đâu!

Tiểu điêu nhi này sợ là biết chính mình lại đã gây họa, hiện tại liền không ngừng đối với hắn vuốt mông ngựa nhỉ!

Nghe được Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc đang cố sức cầm nghiên mực đá mài mực thấy thế, gương mặt buồn bực, cũng là nở nụ cười hắc hắc.

Vì nhìn chọc trăm chọc nịnh nọt không thủng! Dù sao vuốt mông ngựa cũng không cần tiền, không phải sao! ?

Trong lòng đắc ý suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm ra sức mài.

Chẳng qua là, nàng đã đánh giá cao chính mình.

Sơ ý một chút, nghiên mực đá trên tay Đồng Nhạc Nhạc liền rơi xuống thân thể của mình, nàng cũng mất thăng bằng, ngã về phía trước .

May là, Huyền Lăng Thương ngồi trước người thấy vậy, liền nhanh tay lẹ mắt đưa tay tiếp được.

Tuy là như thế, nhưng Đồng Nhạc Nhạc không cẩn thận mực bắn lên người.

Nhìn thấy móng vuốt và trên mặt đều đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhăn lại, vẻ mặt thật đáng thương.

Hiện tại, trên người nàng mới được vài chỗ có lông như vậy. Bây giờ, nàng chẳng còn bao nhiêu cọng lông lại còn bị dơ.

Ngẫm lại, làm sao nàng lại bất hạnh như vậy! ?

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng khổ sở, cái miệng nhỏ nhắn cũng bẹp bẹp, một bộ dạng lã chã chực khóc.

Không ngờ, bên tai lại truyền đến âm thanh sung sướng trầm thấp cười nhẹ của Huyền Lăng Thương.

"Ha hả, ngươi tiểu gia hỏa này, chẳng qua là dơ bộ lông thôi, có cần phải bi thảm như vậy sao! ?"

Nhìn thấy tiểu điêu nhi trước mắt có vẻ mặt tủi thân, Huyền Lăng Thương liền cảm thấy buồn cười.

Hơn nữa, hắn sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết, trên mặt một con tiểu điêu, sẽ có nhiều biểu cảm như vậy.

Con tiểu điêu nhi trước mắt này, cho dù là vui buồn yêu ghét, đều sẽ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kia, quả thực làm cho người ta nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chán! Càng xem càng thích. . .

Nghĩ đến đây, trời cao thật sự là đối với hắn không tệ.

Mặc dù, hắn thân là đế vương Linh Nhạc Quốc cao cao tại thượng, lại mỗi một ngày đều bị những quốc gia đại sự này ép tới không thở nổi.

Có đôi khi nghĩ lại, cuộc đời hắn cũng không có niềm vui thú gì đáng nói.

Cho đến, khi tiểu điêu nhi dễ thương cơ trí trước mắt này xuất hiện.

Nó xuất hiện, khiến cho hắn cảm nhận được, cái gì là vui vẻ. . .

Huyền Lăng Thương thật không dám tưởng tượng, nếu như sau này hắn mất đi con tiểu điêu nhi này, hắn nên làm cái gì bây giờ! ?

Vì vậy, hắn tuyệt đối không thể để cho con tiểu điêu nhi này rời khỏi hắn!

Vĩnh viễn, vĩnh viễn!

Nó, là của hắn!

Ngay lúc trong lòng Huyền Lăng Thương kiên định suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết tâm tư Huyền Lăng Thương một chút nào. Giờ phút này, nàng chỉ là đang đau buồn vì bộ lông trên người mình.

Cho đến khi Huyền Lăng Thương đột nhiên đứng dậy, sau đó cầm lấy một cái khăn tay sạch sẽ, tỉ mỉ mà ôn nhu giúp nàng chà lau vết mực trên móng vuốt và mặt.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương đang nhẹ nhàng chà lau mực nước trên người mình. Động tác của hắn dịu dàng như vậy, phảng phất như chà lau món trân bảo quí giá nhất.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Năm tháng yên bình vui vẻ! Có được nam nhân dịu dàng như thế che chở chính mình, là cuộc đời này đủ rồi! ( ách, tớ cũng chỉ mong có được pi zà nào đó che chở duy nhất cho mình, ko cần hơn )

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động, ánh mắt nhìn phía nam nhân, có thêm vài phần si mê mà chính mình cũng không biết. . .

Huyền Lăng Thương đang giúp tiểu điêu nhi trước mắt nhẹ nhàng chà lau mực nước, lại nhận thấy tiểu điêu nhi lúc này đang dùng một đôi mắt si mê, ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng không khỏi ấm áp.

Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, không khỏi vươn ngón tay thon thả, nhẹ nhàng điểm điểm một cái lên ấn ký đỏ như lửa trên trán tiểu điêu nhi.

"Tiểu tử kia. . ."

Nam nhân mở miệng, trong giọng nói lộ rõ vẻ sủng ái đắm đuối.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn móng vuốt che cái trán bị điểm, nhếch miệng cười một tiếng.

Nhìn thấy điêu nhi trước mắt ôm đầu bộ dạng dễ thương, Huyền Lăng Thương mặt mày mềm nhũn, trong mắt lộ vẻ nhu tình không hề che giấu. . .

Cuối cùng, như là nghĩ tới cái gì, huyết mâu nhẹ nhàng lóe ra một cái, mở miệng nói.

"Đã đói bụng chưa! ? Chúng ta đi dùng bữa tối đi! ?"

Huyền Lăng Thương không nói còn tốt, vừa nói, bụng Đồng Nhạc Nhạc lập tức 'Cô lỗ cô lỗ' nháo lên.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc gương mặt bất đắc dĩ, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng.

Hiển nhiên, Huyền Lăng Thương cũng nghe được động tĩnh trong bụng của nàng, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên, âm thanh cười nhẹ trầm thấp sung sướng, liền từ bạc môi hắn nhẹ nhàng tràn ra. . .

"Ha hả. . ."

Nghe được âm thanh nam nhân này trầm thấp lại mang theo cảm tính, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng.

May là trên mặt có lông, nếu không, mặt nàng bây giờ, khẳng định đỏ giống như cái mông khỉ!

Trong lòng ngượng ngùng không thôi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Huyền Lăng Thương đang cười ha hả, trong lòng, cũng là cực kì ngọt ngào. . .

. . .

Đêm đã khuya!

Tối nay chính là mười lăm đêm trăng tròn!

Trăng sáng giữa trời, ánh trăng kia sáng tỏ, êm dịu chiếu xuống cả gian phòng, soi sáng cả bầu trời đêm rõ ràng bảy tám phần.

Dù không đốt đèn, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ đầy đủ rõ ràng!

Gió đêm chầm chậm, xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ kia từ từ thổi vào, thổi màn che lụa mỏng chập chờn không thôi.

Trong phòng ngủ, một chiếc đỉnh đồng màu vàng đang đốt đàn hương .

Từng đợt từng đợt khói đàn hương bốc lên làm căn phòng đầy mùi hương thơm ngát. . .

Đêm khuya vắng người, mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, Đồng Nhạc Nhạc đang nằm trong ngực nam nhân ngủ khì khì.

Không biết từ lúc nào, ngực nam nhân này, là đại sàng dành riêng cho nàng.

Cho dù Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần cũng chỉ là ngủ ở bên cạnh nam nhân, lúc sau nàng tỉnh lại, đều sẽ nằm ở trên vồng ngực nam nhân rắn chắc kia.

Lần nào cũng vậy! Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc cũng không so đo.

Chỉ cảm thấy, trong ngực nam nhân này, so với đại sàng càng thêm thoải mái!

Ngực nam nhân rắn chắc, ấm áp, mà rất co dãn! Còn tự động lên xuống.

Mỗi lần nằm ở trong ngực nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc dường như đều cảm thấy chính mình là tiểu hài tử nằm ở bên trong chiếc nôi , đầy cảm giác an toàn!

Thật giống như giờ phút này!

Đồng Nhạc Nhạc đang ngủ say, hơn nữa, còn có một giấc mộng đẹp!