Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 89-1: Làm khó dễ (1)




Edit : yume chan

Mười mấy tiểu thái giám, lúc này bối rối vội vàng đi tới.

Chỉ thấy những thái giám này xem ra ai nấy đều cực kỳ trẻ tuổi. Nhỏ nhất mới mười hai mười ba tuổi, lớn nhất đều là mười tám mười chín tuổi.

Những tiểu thái giám này vừa ra khỏi viện phòng mình, ai nấy đều lập tức quy củ xếp thành đội ngũ.

Mà cùng với câu nói vừa rồi của một người thái giám trong đó , giờ phút này ánh mắt mọi người càng nhất loạt quay sang nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc .

Đối với ánh mắt nghi hoặc lẫn kinh ngạc của mọi người, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Mặc dù trong lòng một ngàn lần một vạn lần không muốn, chỉ là hiện tại nàng đã leo lên lưng hổ khó mà xuống được , không thể làm gì khác hơn là đi một bước tính một bước sao?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bước chậm lại, đầu cũng cúi xuống đi đến chỗ mọi người phía trước tập hợp.

Đợi sau khi Đồng Nhạc Nhạc đứng vào vị trí , chỉ thấy lão thái giám vừa rồi rời khỏi đây, giờ phút này đang từ cửa bên kia đi tới.

Có một người trong đó hình như là quản sự nơi này lập tức cúi lưng thấp một phân, cung kính khẽ chào đối với người đứng đầu :

“Tô công công hảo!”

“Ừm.”

Nghe mọi người cung kính xưng hô, lão thái giám được gọi là Tô công công này chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Nghe mọi người cung kính xưng hô, lão thái giám được gọi là Tô công công chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, trên mặt trét đầy son phấn, làm cho người ta cảm giác gương mặt đó cố làm ra vẻ uy nghiêm.

Hạng người này nhìn một cái liền biết đó không phải là người lương thiện!.

Đây là lần đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy người được gọi là Tô công công, liền làm ra kết luận.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc so đo, thì bên tai đang vang lên lời nói của Tô công công ẻo lả kia:

“Ta là Tô Thuận Cảnh, là quản sự thái giám của các ngươi, sau này những tiểu thái giám mới tiến cung đều là do ta quản!. Ở chỗ này ta nói ngắn gọn.”

Nói tới đây, Tô công công dừng một chút, trên mặt tăng thêm một phần nghiêm nghị.

“Bên trong hoàng cung là chỗ ở của đương kim Thánh thượng chúng ta , thiên gia uy nghiêm, một cảnh một vật đều có giá trị liên thành. Cho nên sau này các ngươi làm việc, ngàn lần vạn lần phải cẩn thận, coi như một cây, một lá nếu hư hao thì đền tiền là chuyện nhỏ, còn trường hợp nghiêm trọng bị chém đầu là chuyện rất có khả năng. Cho nên sau này các ngươi làm việc nhiều hơn một chút, ít nói hơn một chút, làm tốt trách nhiệm của các ngươi. Nếu như các ngươi thêu dệt ra chuyện có hại bản thân gì đó, ta nhất định không tha cho các ngươi. Có nghe rõ chưa?”

Tô công công nói xong lời cuối cùng kia, trong giọng nói càng lộ rõ sự cảnh cáo.

Nghe vậy khiến cho mọi người ở đây trong lòng không khỏi run lên, lập tức vội vàng đồng thanh lên tiếng, một mực cung kính cúi đầu nói:

“Vâng, Tô công công!”

“Ừ, tốt lắm, ta nói nhiều như vậy, kế tiếp giao cho ngươi.”

Tô công công vừa nói dứt lời, liền đưa mắt nhìn quản sự thái giám bên người.

Chỉ thấy quản sự thái giám này ước chừng ba mươi mấy tuổi . Cũng giống như Tô công công , tướng mạo đều ẻo lả, ánh mắt gian xảo, vừa nhìn cũng biết không phải là người lương thiện.

Chỉ thấy tên quản sự thái giám nghe được lời Tô công công nói, lập tức a dua nịnh nọt gât đầu. Thế nhưng khi quay sang nhìn đám tiểu thái giám như Đồng Nhạc Nhạc thì lão công công này lập tức thay đổi bộ dạng nghiêm nghị, mở miệng ra nói:

“Được rồi, vừa xong những lời Tô công công nói các ngươi nghe rõ chưa?. Sau này Tô công công liền là quản sự Tổng quản của các ngươi, mà ta là quản sự Phó tổng quản của các ngươi, các ngươi cứ gọi ta là Thuận công công. Sau này các ngươi có chuyện gì cũng phải nói cho ta trước, đã biết chưa?. Nếu như đã rõ như vậy hiện tại chúng ta điểm danh, điểm danh xong liền phân phối công tác”.

“Vâng”

Nghe Thuận công công nói, mọi người lần nữa cúi đầu đồng thanh nói.

Ngay sau đó Thuận công công liền điểm danh.

“Tiểu Cát Tử!”

“Có nô tài!”

“Tiểu Giai Tử!”

“Có nô tài!”

“Tiểu Hạng Tử!”

“Có nô tài”

“Tiểu Vân Tử!”

“Có nô tài!”

“…”

Cùng với Thuận công công ai nấy đều điểm danh, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này trong lòng phảng phất như có tảng đá lớn đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Hai tay ẩn trong tay áo càng xiết chặt thành quyền.

Dù sao Đồng Nhạc Nhạc cũng biết những tiểu thái giám mới tiến cung đều có ghi chép về số lượng, nếu để cho người ta phát hiện lại dôi ra một người là nàng …

Nghĩ lại điều này, Đồng Nhạc Nhạc liền khiếp sợ cả người, ướt đẫm cả y phục.

Các tiểu thái giám bên cạnh đều bị điểm danh, Đồng Nhạc Nhạc càng cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, để giảm bớt cảm giác mình đang tồn tại , cho đến khi:

“Tiểu Nhạc Tử!”

“Tiểu Nhạc Tử!”

Bả vai bị người nhẹ nhàng đụng phải một phen, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn thức tỉnh . Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy vẻ chột dạ, vạn phần hoảng sợ nhìn tiểu thái giám bên cạnh.

Chỉ thấy tên tiểu thái giám này đầu tròn mặt tròn, môi hồng răng trắng, cực kỳ làm cho người ta thích.

Chỉ là tên tiểu thái giám này làm gì?.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được , chỉ thấy tiểu thái giám bên cạnh đột nhiên hạ giọng nói với nàng :

“Tiểu Nhạc tử, Tô công công gọi ngươi đó!”

“A, gọi…gọi ta sao?”

Nghe được lời tiểu thái giám nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền hiện vẻ sửng sốt, lắp ba lắp bắp hỏi lại.

Không đúng a, nàng chỉ giả làm tiểu thái giám. Tại sao Tô công công lại gọi nàng . Chính là trong lúc nghi hoặc thanh âm Tô công công lại vang lên lần nữa .

“Tiểu Nhạc tử có không?”

Tô công công trong miệng vừa nói, ánh mắt sắt bén mang theo vẻ không vui đã về hướng Đồng Nhạc Nhạc đang đứng.

Cùng với ánh mắt bất thiện của Tô công công những người khác vội vàng quay sang nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc .

Ngay lập tức , nàng trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người, trong lòng nàng liền giật mình.

Lập tức mới kiên trì mở miệng dạ thưa nói.

“Có…có nô tài!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói giọng điệu nhẹ nhàng.

Dù sao nàng cũng thực chột dạ a!

Dù thế nào thì nàng cũng không phải là Tiểu Nhạc tử thật sự, nếu như Tiểu Nhạc Tử đích thật nghe được, thì lời nói dối của nàng không phải sẽ bị bại lộ sao?

Khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang thấp thỏm bất an, chỉ nghe được từ phía trước truyền đến một tiếng hừ lạnh nặng nề.

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dè dặt ngẩng đầu hướng tới tiếng hừ lạnh bên kia nhìn lại.

Đối diện là ánh mắt giống như độc xà của Tô công công.

Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi rùng mình , sợ hết hồn hết vía .