Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 42




Ngăn cản cảnh sát khuyên can, Triệu Cách Phi yên lặng thừa nhận chỉ trích và đánh đập của người kia, đến khi Diệp Đề khóc lóc quá mệt mà bất tỉnh đã là nửa giờ sau.

Anh lợi dụng thân phận của mình, cùng với thương tích trên thân thể Diệp Đề, đề xuất cục cảnh sát phóng thích cậu. Bởi vì sự tình còn chưa có phán định cuối cùng, hơn nữa đây cũng là hành vi phạm tội khi tự vệ, cho nên cảnh sát không làm khó hai người bọn họ.

Diệp Đề im lặng nằm trên giường trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt rõ ràng cho thấy mỗi một việc mà cậu vừa mới trải qua… căn bản không phải thứ một đứa nhỏ có thể chịu đựng được. Chính là, Diệp Đề đã phải gánh chịu quá nhiều.

Trong lặng lẽ, Triệu Cách Phi vỗ về cái trán Diệp Đề, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, nội tâm lại không ngừng nói: Diệp Đề, thực xin lỗi.

Hai ngày sau, là ngày đưa tang bà của Diệp Đề. Tình trạng thân thể của cậu đã tốt hơn, song cảm xúc vẫn phi thường tồi tệ. Cậu vẫn không để ý tới Triệu Cách Phi. Triệu Cách Phi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn người kia yên lặng dụi mắt, kêu một tiếng “Bà”.

Sau khi cụ bà mồ yên mả đẹp, Triệu Cách Phi bắt đầu bận rộn vụ án của Diệp Đề.

Trải qua một phen điều tra, Triệu Cách Phi đã nắm bắt được những điểm mấu chốt. Theo lý thuyết, Long Khải bắt cóc Diệp Đề ý đồ cưỡng bức nhưng chưa thành, Diệp Đề vì tự vệ mới dùng chai bia đánh vỡ đầu đối phương. Huống hồ tuy Long Khải vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thế nhưng chưa chết, lại thêm nỗ lực của anh, hẳn là cậu có thể bình an vô sự một cách dễ dàng. Song, vấn đề ở đây, lại là thân phận của Long Khải.

Long Khải, nam, hai mươi bảy tuổi, chơi bời lêu lổng, đàng điếm suốt ngày, tuy nhiên cha gã lại không tầm thường, vốn là thị trưởng.

Cậu ấm của thị trưởng, thân phận thật sự là đặc biệt, đặc biệt đến mức ngay cả cục cảnh sát cũng không dám đắc tội. Rõ ràng người bị hại là Diệp Đề, thế nhưng, cậu lại bị đối đãi hệt như một phạm nhân. Mà điều càng khiến người ta tức giận chính là, sau khi được phóng thích vài ngày, Diệp Đề liền bị cảnh sát bắt đi một lần nữa. Đứng sau âm thầm thao túng vụ việc là ai, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra. Triệu Cách Phi hao tổn rất nhiều công sức, song, cho dù anh có lợi hại hơn thế nữa thì, trước một đối thủ quá ư cường đại như thế, tạm thời vẫn là vô kế khả thi. Cuối cùng, anh chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bảo bối của mình tay đeo còng sắt lạnh băng, miệng liên tục gào thét mà lên xe cảnh sát.

Dùng sức đấm mạnh xuống bàn, Triệu Cách Phi gầm lên một tiếng. Hình ảnh Diệp Đề với đôi mắt đáng thương ngấn lệ nhìn về phía anh vào thời điểm bị mang đi ngày đó, không có lúc nào anh quên được. Khi ấy, suýt nữa thì anh xúc động đến mức liều lĩnh bất chấp hậu quả, bằng mọi giá cướp Diệp Đề về, song lại bị Diêu Cẩn Văn cùng Lương Thần gắt gao giữ lại, khuyên nhủ tuyệt đối phải bình tĩnh.

Bình  tĩnh, bình tĩnh, không có Diệp Đề còn bình tĩnh cái chó gì?? Duới tình huống như thế, anh sao có thể bình tĩnh cho được??

Thế nhưng anh không thể không bình tĩnh. Trừ bỏ tận lực sắp xếp những vấn đề liên quan đến vụ án, tìm tòi những chứng cứ có lợi nhất cho Diệp Đề ra, anh chỉ có thể cố gắng tỉnh táo lại mà âm thầm theo dõi những biến đổi bất ngờ. Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội cãi thắng. Nếu không, e rằng Diệp Đề sẽ không đơn giản là bị tạm giam như hiện tại đâu – người nhà họ Long đã đề xuất chống án, muốn kiện Diệp Đề tội cố tình gây thương tích.

Đệt, rốt cuộc ai mới là bị cáo? Ai mới là tội phạm?? Nghĩ đến đây, Triệu Cách Phi liền nổi nóng. Song cũng chẳng có cách nào, thế giới này chính là như vậy. Có đôi khi công lý và chính nghĩa không tồn tại đâu, chỉ có áp bức, cường quyền, thị phi cùng trắng đen lẫn lộn, thật giả khó phân.

Đóng máy tính, anh xoa bóp mi tâm — nên tới thăm Tiểu Đề thôi. Từ sau khi Diệp Đề bị bắt nhốt đến nay đã mười ngày, Triệu Cách Phi cứ cách ngày lại đến gặp cậu một lần. Thái độ của Diệp Đề đối với anh đã dần dần trở nên hòa nhã, tuy rằng cậu vẫn không thích nói chuyện, luôn luôn ủ rũ cúi thấp đầu, song những gì Triệu Cách Phi căn dặn, hay hướng dẫn cậu nói, cậu đều ngoan ngoãn nghe theo. Triệu Cách Phi vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy đau lòng: bảo bối của anh vẫn thiện lương như vậy, căn bản không hề biết làm sao để chân chính oán hận một người — bởi vì Diệp Đề yêu anh. Cậu đã từng bị tổn thương, đã từng cảm thấy phẫn nộ, rồi giận dỗi mà mắng chửi người, nhưng mà… vĩnh viễn cậu sẽ không bao giờ hận anh, hận một người mà cậu đã nhận định tình yêu…

Càng nghĩ càng khó chịu, Triệu Cách Phi ép buộc bản thân không được suy nghĩ tiếp nữa. Anh giữ vững tinh thần, mua một đống đồ ăn ngon, mang tới trại tạm giam. Bây giờ, những gì anh có thể làm cho Diệp Đề, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

“Anh Triệu…” Diệp Đề ngồi ngay trước mặt anh, gọi một tiếng sau đó lập tức cúi đầu. Triệu Cách Phi đau lòng nhìn bảo bối nhà mình: mới một ngày không gặp, cậu hình như lại gầy đi, ánh mắt cũng không linh hoạt hữu thần như trước kia nữa…

“Ăn ngon không?”

“Ngon…”

“Có người bắt nạt em không?”

Diệp Đề lắc đầu: “Không có.”

Triệu Cách Phi còn định nói thêm điều gì, đột nhiên lại cảm thấy trái tim cứng đờ: trước kia anh cũng từng nói một câu như thế. Khi ấy, Diệp Đề hỏi anh: Anh Triệu, có phải sau này anh sẽ luôn che chở em, bảo vệ em không?? Anh trả lời: Đúng vậy. Anh sẽ bảo vệ em, không để em bị bắt nạt. Ai dám khi dễ em, anh liền bắt bọn chúng vào trại giam. Lời còn văng vẳng bên tai, nhưng sự thật trước mắt lại hung hăng đâm cho anh một nhát — anh thất tín. Anh không thể bảo vệ Diệp Đề. Diệp Đề bị người khi dễ, thế nhưng cuối cùng, kẻ bị tống vào nhà giam lại chính là cậu ấy.

Miễn cưỡng cười cười, Triệu Cách Phi cố gắng lấy lại tinh thần: “Xem này, đây là đồ ăn vặt anh mang cho em, khi nào thèm thì ăn… Có socola mà em thích nhất đấy, loại hạt dẻ.”

“A? Thật sao! Em thích loại socola này nhất.” Diệp Đề vừa thấy socola, hai mắt đã sáng bừng lên, hưng trí bừng bừng mà lấy ra một thỏi, xé bỏ lớp giấy bạc bao bên ngoài, vui vẻ bắt đầu ăn. Triệu Cách Phi khẽ cười, cưng chiều vuốt ve tóc cậu.

“Anh Triệu…” Diệp Đề chậm rãi ngừng lại, cũng chẳng quan tâm liếm vụn socola còn dính bên khóe miệng, u buồn hỏi: “Anh Triệu, anh nói thật cho em biết đi, em còn có hy vọng ra ngoài hay không??”