Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 109: Tôi cũng muốn uống rượu




Nghe đến âm thanh của Lãnh Tử Mặc, ánh mắt Lục Hạo tràn đầy hoảng sợ.

Bị đày đọa mấy giờ liền, hắn ta đã sớm tỉnh rượu.

Hiện tại, hắn rất rõ ràng, thực lực của Lãnh Tử Mặc mạnh như thế nào, anh ta so với lời đồn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Không muốn nói là hai mươi năm, đóng lại mười năm, hiện tại hắn xong rồi.

“ Tiểu Thiến, anh không muốn, anh biết em hận anh, anh đáng chết,chính là anh mà vào nhà giam, mẹ anh nhất định là gấp chết, em cũng biết, mẹ anh thân thể không tốt, anh đáng chết, chính là em không có sai…”

“ Thôi!”

Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng nói hai chữ, xoay người đi ra cửa.

Cô không nghĩ lại nghe hắn nói nữa chữ, cô cũng không nghĩ xem hắn đã sợ hãi như thế nào.

“ Lãnh thiếu?”

Một bên, mấy người đều có chút khó xử nhìn vào Lãnh Tử Mặc.

Lục Hạo thấy có tia hy vọng, lập tức liền liên tiếp hướng anh dập đầu, “ Lãnh thiếu, anh liền tha tôi một mạng, chỉ cần lần này anh buông tha tôi, tôi cam đoan, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Lạc Tiểu Thiến!”

“ Giao cho các người!” Lãnh Tử Mặc nhìn cũng không nhìn hắn, xoay người đi ra cửa phòng, hành lang không có người, anh vội vàng xuống lầu, đi ra cửa chính, chỉ thấy Lạc Tiểu Thiến đã ngồi kế bên tài xế, anh nhẹ nhàng thở ra, cũng ngồi vào xe.

Cô chủ động thắt dây an toàn, rút vào ghế dựa, nhỏ giọng hỏi, “ Có thể mang tôi đi hóng gió không?!”

Lãnh Tử Mặc khởi động xe, màu xe của xe thể thao như gió lướt ra khỏi cửa chính, trực tiếp chạy đường vòng, chạy trên đường cao tốc ngoại ô, một đường hướng bắc, rất nhanh liền chạy ra khỏi thành phố.

Ban đầu gặp được Lục Hạo, cũng là buổi tối,ngày đó, cô nghe được tin tức ba qua đời, sợ mẹ thương tâm, không dám một mình ở nhà khóc, liền chạy đến dưới đèn đường khóc, sau đó, hắn đi tới đua cho cô một tờ khăn giấy.



Lạc Tiểu Thiến nhất thời phục hồi lại tinh thần, xe đã dừng lại tại một địa phương xa lạ, Lãnh Tử Mặc thay cô mở cửa xe.

“ Xuống xe!”

Cô nhảy xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ gặp bốn phía đèn rực rỡ, trên lưng chừng núi cơ sở kiến trúc cổ.

Thế nhưng là, Trường Thành!

Lúc trước, ba từng nói, chờ ông có thời gian, sẽ mang cô đi Bắc Kinh đăng **, leo Trường Thành!

Lời nói tương tự, Lục Hạo cũng đã nói qua, lại cũng không có thực hiện.

Lúc đó, cô vẫn cho rằng hắn rất bận,lại chẳng hề biết, mỗi ngày hắn bận bất quá chính là vì mục đích của chính mình chinh phục càng nhiều phụ nữ.

Cô càng không nghĩ đến, người đàn ông duy nhất mang cô tới Trường Thành, chính là Lãnh Tử Mặc.

Bước ra, cô vội vàng chạy qua, giống như một kẽ điên xông lên Trường Thành, đến lúc thở hồng hộc rốt cuộc đi không tới 1 bộ. thân hình mới dừng lại trong gió đêm, ngã ngồi tại trên bậc thang.

Nước mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống, tại đây trên tảng đá trãi qua mấy ngàn năm phong sương, rơi dập nát.

Có tiếng bước chân đến gần, biết là anh tới, cô giơ tay lên lau nước mắt.

Lãnh Tử Mặc đi tới, không tiếng động ngồi xỗm người xuống, đem hai thứ đồ vật đưa tới để trên tay cô.

Một là khăn tay, một là hộp sữa tươi, lại là còn nóng.

Anh tựa hồ là không gì không làm được, ở tại nơi này, cũng có thể có được sữa bò nóng.

Đặt đồ vào trong tay cô, anh từ trong túi lấy ra một lon bia, mở ra, tùy ý uống một ngụm.

“ Tôi cũng muốn uống rượu!” Lạc Tiểu Thiến đưa tay qua.

Anh không đạo lý, cô liền tự thân mình đứng lên, đem đồ trong tay anh đoạt đi, đưa đến bờ môi, uống một ngụm to, bị nghẹn ho khan, lau chùi miệng, tiếp tục uống, thẳng đến lúc không còn một giọt rượu, cô mới vươn tay, hung hăng đem lon không vứt đi.