Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 112: Ôm chút đã




Lạc Tiểu Thiến mở to mắt, từ góc nhìn của cô, vừa khéo có thể thấy vết thương cô để lại trên ngực Lãnh Tử Mặc.

Do dự hai giây, cô nhẹ giọng nói.

” Lãnh Tử Mặc, em muốn anh!”

Coi như là trả lại những gì cô nợ anh, lúc này đây, không cần biết anh có yêu cầu gì, cô đều thuận theo ý anh!

Anh muốn cô nói, cô đã nói, anh muốn cô làm, cô sẽ làm.

Nắng sớm từ rèm cửa sổ xuyên vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi mắt to trong trẻo ướt át, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn không giấu được mà lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Lãnh Tử Mặc rốt cục không thể kiềm lòng, cúi người xuống, hôn cô, anh cũng buông thả bản thân mình.

Lạc Tiểu Thiến lúc đầu còn nhịn được, càng về sau cũng chỉ có thể không làm được gì hơn mà chìm đắm trong sự nhiệt tình của anh.

...

...

Lúc này, là lần hai người hòa hợp nhất.

Đợi đến lúc cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng xuống, khi anh an ổn ôm chặt thân thể cô, trên người cả hai đều đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

”Có phải còn đau hay không?” Anh ôm cô, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Tiểu Thiến làm sao nói được ra lời, chỉ lắc đầu cực nhẹ, “Em đi tắm!”

Cơ thể anh gần sát cô, cô thật sự có chút không quen với việc tỉnh táo mà đối diện anh vào lúc này, nhất là khi nghĩ tới mới vừa rồi, cô không khống chế được rên rỉ thành tiếng dưới thân anh, cô chỉ mong nhanh tìm được cái lỗ để chui xuống.

”Ôm chút đã!” Cánh tay anh vòng ôm thân thể cô không hề buông lỏng, tay kia thì nâng lên, vuốt tóc cô, “Sau này, không được không nghe lời anh!”

”Là anh rất khó khăn!” Cô ở trong ngực anh nhỏ giọng phản bác.

”Đó cũng là do em làm không tốt!” Giọng điệu của anh không có chút cảm xúc tự kiểm điểm nào.

”Không phải vậy!” Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, “Anh cố ý để Lâm Lạc Thi gây khó dễ cho em, trước tiên bắt em nhảy múa, sau đó lập tức liền lên sân khấu hát hò, hơi thở của em còn chưa ổn định lại?”

Anh, cố ý gây khó dễ cho cô?!

Lãnh Tử Mặc nhìn vẻ căm giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất nhanh đã hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, hèn gì hôm qua lúc xem cô hát hơi thở rất không ổn định, biết là Lâm Lạc Thi cô ý làm khó cô, anh vậy nhưng không giải thích, mà nghiêm túc hỏi lại, “Thế nếu trong tương lai em bắt đầu diễn liveshow thì làm sao, vừa hát vừa nhảy thì làm sao, chẳng lẽ muốn nói với người hâm mộ của em, chờ một chút, tôi muốn nghỉ ngơi 10 phút sao?”

Lạc Tiểu Thiến miệng nhỏ hơi mím lại.

Cô cũng biết, lời anh nói không phải không có lý, nhưng cô vẫn không vui.

”Lại nói tiếp, anh không phải muốn khiến em chịu thua sao, nếu đã đánh cược, vậy cần phải công bằng một chút!”

Lãnh Tử Mặc giơ tay kéo chăn mỏng qua, phủ lên người cô, “Em cho rằng, trên thế giới này có công bằng sao?”

Lạc Tiểu Thiến im lặng một lúc lâu, “Ít nhất, anh không nên giở trò đùa giỡn em!”

Lãnh Tử Mặc nghe xong sửng sốt, sau đó, khóe môi liền nhẹ nhàng cong lên.

Nói như vậy, trong lòng cô, anh không giống với những người khác!

”Được!” Anh cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Lần này, anh sẽ cho em một sự công bằng!”

Cô ngước mắt, nhìn gương mặt đẹp tươi cười trong nắng sớm của anh, sau đó liền mất hồn.

Lúc anh cười rộ lên, dưới ánh mặt trời, thật là đẹp mắt!

Nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, tâm tình chắc hẳn đang rất tốt.

Cô hơi do dự, rốt cục vẫn mở miệng.

”Em có thể tạm thời dọn đến chỗ anh không?” Sợ anh từ chối, cô vội giải thích, “Chỉ mấy ngày thôi, đợi em thi xong vòng bán kết, tìm được phòng trọ mới, lập tức sẽ chuyển đồ đi, nếu anh ngại vướng víu, em để đỡ đồ trên sân thượng cũng được.