Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 296: Em là của anh




Editor: Shiyu

cô hốt hoảng đặt ly xuống bàn, đứng dậy chuẩn bị thu thập.

“Đừng nhúc nhích, anh đến liền!”

Lãnh Tử Mặc cũng đứng dậy, bước một cái đã đến bên cạnh cô, cầm khăn ăn thay cô thấm rượu tràn trên bàn, lại thu hồi khăn ăn đang dính rượu tung tóe trên người cô, đem khăn ăn của mình trải trên đùi cô.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Giận dữ trách cô một câu, anh ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn Tiêu Dương đứng lên lại ngồi xuống, “Tiêu tổng, thất lễ rồi!”

Thanh âm của anh ôn nhu, thái độ lại dung túng, hành vi là cưng chìu.

Chủ động xin lỗi Tiêu Dương, cũng không phải thật sự muốn xin lỗi, mà muốn để cho đối phương hiểu được, cho dù cô thất lễ cũng là do anh sai, anh sẽ phụ trách tất cả từ lời nói đến việc làm của cô.

Bởi vì cô gái này là của anh!

Bất luận kẻ nào cũng không thể dòm ngó.

Tiêu Dương là người thông minh, tự nhiên nghe hiểu hàm ý của anh, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Lạc Tiểu Thiến đang có chút sợ sệt, hắn hơi nhíu mày.

Trong mắt Lạc Tiểu Thiến có chút không tự nhiên, Tiêu Dương không thích bộ dáng này của Lạc Tiểu Thiến.

cô bé này nên giống như lần đầu tiên hắn gặp, rực rỡ, khoe khoang, tùy tâm sở dục chứ không phải bộ dáng như bây giờ.

Lãnh Tử Mặc ngồi trở lại ghế của mình, cự tuyệt nhân viên phục vụ đề nghị đổi mới khăn ăn cho anh, đem khăn ăn bị dính rượu của Lạc Tiểu Thiến để trên gối mình, anh chủ động nâng chén.

“một ly này, tôi thay Tiểu Thiến cám ơn anh, Tiêu Dương.”

Tiêu Dương thưởng ly rượu của mình, “Vì sao anh thay cô ấy, các ngươi…”

Lãnh Tử Mặc nói đầy bá đạo, “Bởi vì, cô ấy là người của tôi!”

Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến đen thui, vội vàng giải thích, “Lãnh Tử Mặc là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi là nghệ sĩ của Đế thị cho nên em cũng là cấp dưới của anh ấy.”

“Ừ!” Tiêu Dương khẽ gật đầu, “thì ra là thế!”

"Đúng, chính là như vậy!" Lạc Tiểu Thiến cười gượng.

Lãnh Tử Mặc nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.

anh cũng rõ ràng, thời điểm này không phải là lúc công khai mối quan hệ của hai người.

Tiêu Dương nâng cái ly, hướng Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng giơ lên.

Khi hai người để ly xuống, Tiêu Dương liền ngẩng mặt lên, “Tiểu Thiến, em có bạn trai chưa?”

"Đương nhiên chưa có." Lạc Tiểu Thiến trả lời ngay.

Tiêu Dương cong khóe môi, hớp một ngụm rượu.

Nhìn thấy hắn không tiếp tục đề tài rối rắm này, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới nâng ly rượu của mình, nhấp một ngụm nho nhỏ.

“Nếu như vậy, tôi đây liền tuyên bố một chuyện!” Tiêu Dương buông cái ly, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn theo đuổi em!”

Phốc!

Nháy mắt Lạc Tiểu Thiến phun hết rượu vừa mới uống trong miệng ra ngoài.

Lãnh Tử Mặc đưa cho cô một cái khăn giấy, ánh mắt lại nhìn phía đối diện dừng trên mặt Tiêu Dương, “Tiêu tổng, chuyện này không buồn cười chút nào.”

“Tôi có nói đây là chuyện cười sao?” Tiêu Dương nhún vai, “Tôi rất nghiêm túc!”

“Tôi không đồng ý!” Lãnh Tử Mặc nói.

Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, “Lãnh tổng thật hài hước, tôi muốn theo đuổi Tiểu Thiến, không phải là anh!”

“Tôi biết” Lãnh Tử Mặc không cười, “cô ấy là nghệ sĩ của công ty tôi, trên hợp đồng quy định, trong lúc còn thời hạn hợp đồng không thể nói chuyện yêu đương.”

“Hợp đồng của Đế thị quá hà khắc, cá nhân tôi cho rằng đây là quyền tự do của nghệ sĩ.” Tiêu Dương cười cười nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến, “Tiểu Thiến, không bằng em chuyển sang Á Thị, tôi cam đoan sẽ cho em tự do, bất kể em muốn yêu đương, kết hôn, thậm chí sinh con, dù là gì cũng không thành vấn đề.”