Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 60




Từ Nhật Bản trở về, chỉ cảm thấy uể oải. Thân thể mệt mỏi khỏi phải nói, tâm cũng ỉu xìu không kém.

Đang muốn nghỉ ngơi cho thỏa mấy ngày, nào ngờ liền xảy ra vấn đề.

Tôi nhớ ngày đó khí trời rất nóng bức, tôi ở nhà nghỉ hè, chẳng đi đâu cả. Hơn chín giờ sáng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, lại là Lý Bân.

Anh ta đã rất lâu không liên lạc với tôi, lòng tôi mơ hồ cảm thấy có liên quan tới dì Lạc.

“Alo, Lý Bân?”

“Thỏ Con” Giọng nói của anh lộ ra lo lắng, “Em có thể đến bệnh viện được không? Lạc tổng té bị thương, sắp làm phẫu thuật…” Tôi không nhớ rõ những gì anh nói sau đó, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim đập dồn dập.

Tôi há lớn miệng thở dốc, trong lòng tự nói với mình, đừng hốt hoảng, hít thật sâu nào!

Đón xe, đến bệnh viện. Phòng cấp cứu.

Sắc mặt dì trắng bệch nằm ở trên giường, mấy người Lý Bân lo lắng đứng một bên.

Tôi run rẩy tới bên dì Lạc, đưa tay nắm lấy tay dì.

Dì chậm rãi mở mắt nhìn tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu”, nhưng ai cũng nhìn ra dì đang nhẫn nhịn chịu đau.

Lòng chua xót lập tức muốn rơi lệ.

Nhưng tôi nhắc nhở bản thân ‘không thể khóc’. Chuyện quan trọng hiện tại chính là giải quyết vấn đề, không phải thêm phiền.

Phim rất mau đưa tới, là gãy xương bánh chè, lập tức phẫu thuật! Phải ký tên ngay!

Bọn Lý Bân nhìn tôi, tôi nhìn lại họ, cũng không biết làm sao bây giờ. Tôi không biết dũng khí đến từ đâu, cắn răng ký tên của mình, quan hệ: Mẹ con.

Ca mổ diễn ra gần bốn tiếng, những người khác đều về công ty trước, chỉ còn Lý Bân và tôi ở lại đợi.

Đó là ngày dài nhất từ lúc tôi sinh ra đến giờ. Tôi liên tục cầu khẩn dì bình an vô sự, âm thầm thề nguyện dùng sức khỏe của bản thân đổi lấy bình an cho dì.

Máy truyền hình rốt cục thông báo có thể vào phòng bệnh chờ. Tôi lập tức chạy đến phòng bệnh, chính thức cảm nhận được cái gì gọi là ‘tim nhảy tới cổ’ rồi.

Một lúc sau, có vài người đẩy xe đi ra, chuyển dì sang giường bệnh. Y tá chăm sóc dì một chút, dặn chúng tôi hết thuốc mê chẳng mấy chốc sẽ tỉnh, buổi tối không được ăn uống, chờ thủ tục.

Biết ca mổ thuận lợi, tim tôi rốt cục cũng thả lõng. Tôi bảo Lý Bân đi về trước. Anh suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, một lúc lại trở về mang theo một bà dì tới, là hộ công của bệnh viện, chuyên phụ trách chăm sóc bệnh nhân. Anh bàn giao chút chuyện với bà dì rồi mới rời khỏi.

Dì tỉnh lại rất nhanh, tất nhiêu cơn đau sau phẫu thuật cũng kéo đến ngay. Cơn đau này khiến ai thấy cũng đều lo lắng. Dì run rẩy liên tục, thân thể bị cố định nên không thể động đậy, không tự chủ rên rỉ từng trận thống khổ, đau đến nước mắt chảy ròng. Tôi chỉ cảm thấy tâm tính thiện lương như bị xé nát, không thể làm gì, cũng không nhịn được nữa. Tôi bèn ôm lấy đầu dì, khóc cùng dì, nhưng lại không dám khóc ra thành tiếng, sợ làm dì càng khó chịu, đành phải cắn chặt môi.

Không biết qua bao lâu, dì mơ màng thiếp đi. Tôi nhẹ nhàng thả dì ra, lại phát hiện môi đã bị mình cắn đến chảy máu.