Đương Niên Ly Tao

Chương 54




MỤC THỆ CA

________________________________________

“Năm năm? Tướng quân, ngài đúng là công phu sư tử ngoạm.”

La Ma buông bút lông trong tay, cười cười nhìn Chu Đường đối diện.

“Chiến sự lần này vốn do Bắc Lăng khơi mào trước, Vương tử điện hạ không nghĩ là các ngài theo lý cũng nên có chút lòng thành sao?”

“Dù vậy cũng không thể chiếm đoạt trắng trợn, quặng mỏ Hàn Huyền Thiết toàn bộ tiến cống cho Đại Thừa trong năm năm, ngài định để bách tính Bắc Lăng chúng ta kiếm kế sinh nhai bằng thứ gì?”

“Thì sao? Ngoài Hàn Huyền Thiết, chẳng lẽ Bắc Lăng không thể buôn bán thứ gì khác? Các ngài có ngựa giống tốt, thảo dược núi cao, còn có thương nghiệp vùng Tây Bắc, chẳng lẽ không phải đều là phương thức kiếm tiền? Lượng sản xuất Hàn Huyền Thiết vốn đã không nhiều, một bách tính phổ thông kiếm được chẳng đến mấy kg một năm, mà tất cả đều phải cung cấp cho quân đội các ngài với giá thấp, nói như ngài thì trước đây bọn họ kiếm sống bằng gì?”

La Ma không muốn nhượng bộ, “Tướng quân là người Đại Thừa, phán xét Bắc Lăng chúng ta như thế không khỏi quá mức phiến diện.”

Chu Đường ung dung, “Nếu đã vậy, xin mời Vương tử điện hạ đừng nói nhiều thêm nữa. Ngài nên biết, nếu chậm rãi thương lượng với triều đình, tuyệt sẽ không có chuyện bỏ qua cho Bắc Lăng đơn giản như vậy.”

“Ta thực có hứng thú cò kè mặc cả với triều đình, chỉ sợ Tướng quân ngài chờ không nổi. Nghe nói trong kinh thành Đại Thừa các ngài có đại sự xảy ra? Bề tôi tâm phúc của Hoàng đế bị giam vào ngục? Có lời đồn là nịnh thần hoặc chủ, cũng có nơi nói là nam sủng, rốt cuộc là người như thế nào? Không biết Tướng quân có hứng thú trở về tra xét ngọn ngành hay không?”

Chu Đường híp mắt, “Vương tử điện hạ quan tâm rộng quá. Tuy nhiên sự tình đâu sẽ vào đó, kinh thành xa tận cuối chân trời, mà Vương thành Bắc Lăng thì cách ta cũng không nhiều, nếu có rảnh khươ môi múa mép với ngài, Định Bắc quân của ta cũng có thể vào Vương thành thăm thú một phen.”



Cái gọi là hoà đàm, tuyệt không hề hoà.

Giám quân Đại Thừa cùng thân tín của Bắc Lăng Vương ở một bên hoàn toàn không dám chen miệng, chỉ có thể nhìn hai người kia giương cung bạt kiếm.

Đình Đình ở ngoài trướng, kéo kéo tay áo Phương Tấn, “Sư phụ, bọn họ muốn tranh cãi tới khi nào?”

Phương Tấn nhìn sắc trời, “Đói bụng thì ngừng thôi. Chờ lâu sốt ruột à? Chúng ta cứ ăn bát mì trước đi.”

A Môn Tác khó có thể tin mà nhìn hai người bọn họ, ăn mì? Bọn họ còn có tâm trạng ăn mì?

Hắn nuốt không trôi cái giọng điệu này. Hắn không phục Bắc Lăng lại bị một quân sư cà lơ phất phơ như thế tính kế nhiều lần, cũng không phục chính mình bị người này truy kích đến thụ thương!

“Bằng hữu, đứng lâu như vậy mà ngươi không đói bụng? Hay là đi làm một bát với chúng ta luôn?”

Phương Tấn nhiệt tình mời.

A Môn Tác đang muốn nói chuyện, tấm rèm đại trướng đã được xốc lên, La Ma bước ra trước, dáng điệu khá bình tĩnh, xem ra đã miễn cưỡng tiếp nhận hiệp nghị hoà đàm.

Thấy A Môn Tác ngơ ngác, mặt mũi còn ra vẻ “Bị bắt nạt” không cam lòng, La Ma lập tức sầm mặt, nhướn mày chất vấn Phương Tấn, “Tuy chúng ta là tướng soái bên thua, nhưng chúng ta sẽ không nhận của bố thí!”

Phương Tấn thực vô tội, “Điện hạ hiểu lầm, tại hạ trăm triệu lần không dám có ý khinh bỉ, chẳng qua thấy vị bằng hữu kia tựa hồ đói bụng… Điện hạ xem, tự chúng ta cũng ăn cùng nồi, ăn cùng mì.”

La Ma cứng họng, nhìn bát mì thơm lừng bằng ánh mắt ghét bỏ, “Hừ, không tiền đồ, ăn cái thứ…” Đang dè bỉu, bỗng nhiên một tiếng bụng sôi ùng ục truyền đến.

Đình Đình bị Phương Tấn đạp một cước mới cứng rắn chịu đựng không phì cười.

A Môn Tác trước sau nghiêm nghị cũng có vẻ muốn cười, cầm bát lên đưa cho La Ma.

La Ma không hổ là được tu dưỡng cực tốt trong vương thất, không thẹn quá hoá giận, chỉ hơi hơi đỏ mặt, phất tay áo bỏ đi.

A Môn Tác bưng bát, nhắm mắt theo đuôi.

Bọn họ hiện giờ đang ở trong quân doanh Đại Thừa, muốn trở về ăn cơm chiều, còn phải băng qua Kim Qua nguyên.

Tiểu Vương tử cực kỳ đói, cuối cùng cũng chịu ăn hai miếng.

“Ta đã bảo mà, bọn họ đói bụng, tự nhiên sẽ đàm luận xong xuôi.” Phương Tấn nói.

“Dạ, sư phụ liệu sự như thần.” Đình Đình nịnh nọt.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh ngắt lời hai người.

Chu Đường từ doanh trướng bước ra, tuy nói mục đích ban đầu đã đạt được, nhưng tâm tình y vẫn chẳng vui vẻ gì.

Mắt y vô cùng tinh, từ xa đã thấy La Ma ngồi trên xa liễn (xe kéo của Vua), trước khi đi còn được A Môn Tác đút cho từng miếng mì một.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà bọn chúng có thể chẳng thèm cố kỵ như vậy, trong khi y thì ngay cả gặp mặt tiểu phu tử cũng rất khó khăn?!

Y phải về Mạt Thành gặp người kia, một khắc cũng không chờ được nữa!

“Phương Tấn.” Chu Đường cất giọng, mang theo chút xơ xác tiêu điều, “Hôm nay Giám quân sẽ mang chuyện ký kết hiệp nghị hoà đàm truyền về kinh. Giờ này đêm mai, ta không muốn nhìn thấy gã nữa.”

“Tuân mệnh.”

“Đình Đình, còn tướng lãnh Ninh Vương phái tới làm mật thám lần trước ngươi phát hiện, ta muốn lấy gã làm bia. Ngươi và quân sư bàn bạc cho tốt, làm gọn gàng vào.”

“Rõ.”

________________________________________

Ngày hôm sau, Giám quân đại nhân bị đâm chết trong trướng của mình.

Đang lúc mọi người hoang mang không biết hung thủ, Đình Đình lại bắt được một tướng lãnh lén lút thư tín với Ninh Vương.

Trong thư thảo luận, có thể khiến Việt Vương chết trận ở Bắc Cảnh là tốt nhất, còn nếu may mắn thủ thắng thì phải diệt trừ người của tiểu Hoàng đế ở trong quân, giá họa cho Việt Vương, nhân cơ hội thu lấy binh phù Định Bắc quân.

Bức thư đó nửa thật nửa giả, qua tay Phương Tấn liền biến thành một chứng cứ vô cùng xác thực.

Chu Đường lại lôi ra thư mời đồng mưu soán vị lần trước Ninh Vương sai Mật sứ đưa tới, phẫn hận lên án.

“Ninh Vương mơ ước ngai vàng đã lâu, nhưng các thế lực tranh chấp trong triều cùng Định Bắc quân không có quan hệ! Ta hiểu rõ nhất, các huynh đệ Định Bắc quân ta đều là anh hùng một lòng bảo vệ quốc gia! Quan tâm gì đến chuyện ai làm Hoàng đế!”

“Tuy nhiên, ngay tại lúc chúng ta vì quốc gia mà chiến đấu quên mình, Ninh Vương lại tư lợi cho bản thân. Không chỉ muốn huỷ hoại chiến quả của chúng ta, còn muốn đẩy chúng ta vào con đường bất trung bất nghĩa! Gần đây kinh thành cũng truyền đến tin tức, Ninh Vương mưu hại bề tôi đắc lực bên người Hoàng thượng, hành động phản quốc, phản quân, phản dân như thế, không thể xá tội!”

“Không thể xá tội!”

Nghe y tuyên cáo, các tướng sĩ theo y chinh chiến đã lâu nhất thời khẳng khái phẫn nộ.

Đúng vậy, ai làm Hoàng đế không quan hệ tới bọn họ, nhưng nếu có người vì ngôi vị Hoàng đế mà bất chấp bao mồ hôi xương máu họ đổ xuống, muốn biến họ thành công cụ soán vị, bọn họ tuyệt đối không nén giận!

Đây là niềm kiêu hãnh của Định Bắc quân!

Chu Đường nói tiếp.

“Hiện giờ Bắc Lăng lui binh trăm dặm, chấp nhận cúi đầu thần phục, chúng ta có công trấn thủ biên cương, còn thực hiện tốt sứ mệnh Hoàng đế giao phó!”

“Nay ngoại tặc đã bình, nhưng nội tặc khó phòng, đây chính là lúc phải trở về để Ninh Vương thấy rõ, nói cho hắn biết, Định Bắc quân chúng ta không phải tuỳ tùng hắn muốn thì tới, hắn đuổi thì đi! Chúng ta không làm quân đoàn bất nghĩa!”

“Không làm quân đoàn bất nghĩa!”

“Tất cả ở đây là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nay bổn tướng quân nói: Nếu ai có người thân liên quan tới Ninh Vương, hoặc có ai không muốn cùng ta đánh về kinh thành chống lại Ninh Vương, bổn tướng quân sẽ không hỏi nguyên do, cũng tuyệt sẽ không trách tội, các ngươi vẫn như cũ là đại anh hùng trấn thủ biên cương! Các ngươi có thể tức khắc khởi hành hồi kinh, trở về trong tư cách khải hoàn!”

“Còn các tướng sĩ nguyện ý đi theo ta thanh quân chi trắc, dĩ chính triều cương(thanh lọc quân đội, chỉnh đốn triều cương), xin đứng ra! Bổn tướng quân hứa, chỉ cần diệt trừ Ninh Vương, sẽ tưởng thưởng các ngươi bổng lộc hậu hĩnh, phong hầu bái tướng! Các ngươi không chỉ là an bang võ tướng, mà còn là định quốc công thần!”



“Đi theo Việt Vương! Định quốc an bang!”

“Đi theo Việt Vương! Định quốc an bang!”

Hầu hết tướng sĩ đều đứng dậy, đương nhiên là do diễn thuyết kích động của Chu Đường, kết hợp với âm thầm khuyến khích mà Phương Tấn đã an bài trước đó, bất quá, một người làm thì vạn người sẽ làm, đây chính là hiệu quả bọn họ muốn.

Bọn họ hiện đang thực thi ba sự kiện theo như lời Lạc Bình.

‘Sát Giám quân, thanh quân trắc, cầm Vương.’

________________________________________

Định Bắc quân lấy “Thanh quân trắc” làm tên khởi nghĩa.

Hịch văn chinh phạt Ninh Vương, Phương Tấn hãy còn đắn đo thật lâu, viết đi viết lại nhiều lần, muốn mang hết khả năng chải chuốt trận chiến này thành hành vi chính nghĩa, vừa quay đầu đã phát hiện Chu Đường sớm định đoạt rồi.

Nhìn đoạn cuối của áng hành văn, Phương Tấn tò mò hỏi, “[Mục Thệ]? Vì sao Vương gia lại dùng nó làm hịch văn?”

Ánh mắt Chu Đường nhu hoà hiếm thấy.

Khoé môi y còn mang theo ý cười, “Vì sao dùng nó? Bởi vì đây là định tình ca (lời ca đính ước) của ta và tiểu phu tử.”

Ngày đó, giữa vườn hoa ngập tràn xuân sắc, người nọ giải vây cho y đang khốn khó vì áng văn này.

Y nhớ rất rõ, người nọ được dẫn vào, vẫn còn mang theo chút mờ mịt và buồn ngủ, nhìn thấy Phụ hoàng quở trách y, hắn cố ý vấp chân một cái, dùng sự nhếch nhác của chính mình để chuyển hướng đề tài thay cho y.

Sau đó, y liền quấn quít lấy hắn mà hỏi, “Ta muốn biết [Mục Thệ] là cái gì, ngươi nói cho ta nghe.”



Kim dư phát duy cung hành thiên chi phạt. Kim nhật chi sự, bất khiên vu lục bộ, thất bộ, nãi chỉ tề yên.

Úc tai phu tử! Bất khiên vu tứ phạt, ngũ phạt, lục phạt, thất phạt, nãi chỉ tề yên.

Úc tai phu tử! Thượng hoàn hoàn như hổ, như tỳ, như hùng, như bi, vu thương giao phất nhạ khắc bôn, dĩ dịch tây thổ.

Úc tai phu tử! Nhĩ sở phất úc, kỳ vu nhĩ cung hữu lục!



Áng văn Chu Đường tuyên đọc, âm vang chiến ý, giống như nhịp trống dồn dập hành quân, chấn động lòng người, nhiệt huyết sôi trào.

Hơn mười vạn tướng sĩ đều nghe hiệu lệnh của y, nhưng trong đầu y chỉ văng vẳng một giọng nói.

‘Điện hạ, áng văn này nói rất đúng: Ngày quyết chiến…‘

Ngày ấy, hoa sen mới vừa chớm nụ, tựa hồ vùng thoát khỏi giam cầm mỏng manh, chạm được vào những ngón tay ấm áp như ngọc của người đó.

Tiểu phu tử có nghe thấy tiếng ca ta trở về?