Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 1 - Chương 62




Edit: Khánh Linh

“Tục ngữ có câu ‘binh bất yếm trá’, thua là thua.” Tịch Mân Sầm phản đòn, bổ một chưởng về phía hắn, kình phong cuồn cuộn nổi lên cuốn từng tầng lá rụng vào trong như một lốc xoáy loại nhỏ.

Trong việc dụng nội lực biến thành công kích thật, Tịch Mân Sầm là kẻ đứng đầu trong giới võ học hiện thời. Cây cối chung quanh rung động bần bật xào xạc. Sử Lương Sanh thầm than, mới tám chín năm không gặp thôi mà nội lực của Tịch Mân Sầm lại thăng tiến một tầng cao rồi.

Tập trung hoàn toàn tinh thần, Sử Lương Sanh xoay trò bảo đao vun vút, chém mạnh vào không trung. Luồng đao phong đi qua tới đâu, cây cối chỗ đấy nhất loạt bị chém đứt hàng loạt.

Ngay sau đó, hai cỗ lực thật lớn va chạm với nhau trong không trung. Nhóm của Mạn Duẫn còn xa ở ngoài bìa rừng, khi thấy cây cối trong chỗ sâu trong rừng lắc rắc lay động ghê hồn, bước chân không khỏi guồng lên nhanh hơn.

Chưởng khí bổ tới từng đợt liên tiếp, bên trong ẩn chứa một lực mạnh mẽ, càng lúc càng lớn hơn. Chuyện này vượt rất xa dự đoán của Sử Lương Sanh, bất đắc dĩ, hắn đành phải cầm chắc chuôi đao, lực xoay càng tăng thêm sức lực vài phần. Mà nhìn Tịch Mân Sầm, hơi thở không phập phồng yếu đi chút nào, hiển nhiên là chưa xuất toàn lực.

Trước kia đã từng thua một lần, lần này, hắn nhất định phải trả lại một ván, nếu không thì thật có lỗi với những sắp xếp tính toán hắn khổ tâm mấy năm nay! Nhưng về mặt võ công, cho dù hắn có khổ luyện thêm mười năm nữa cũng sợ là không địch lại nổi Cửu vương gia. Nhưng mà... hắn đã sớm có tính toán khác!

không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng! Nỗi thống khổ mà Cửu vương gia gây cho hắn mấy năm nay, hắn muốn nhất nhất đòi lại từng chút một.

Tuy nhiên, hiện tại quan trọng nhất vẫn là mau chóng trốn khỏi nơi này, nếu không kế hoạch phía sau sẽ bị phó mặc, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhìn ra Sử Lương Sanh muốn rút lui có trật tự, Tịch Mân Sầm lạnh lùng cười, “Tiên hoàng Nam Trụ vẫn sợ cụp đuôi như xưa nay đấy à, trong lòng biết sẽ thất bại, bèn học theo con rùa mà thụt đầu vào mai giả chết đó sao.”

Tịch Mân Sầm thường ít thích nói chuyện, mà hễ vừa mở miệng thì y như rằng có thể khiến người ta tức hộc máu mà chết. Nếu như đây là Sử Lương Sanh của một vài năm trước, nói không chừng sẽ trúng phép khích tướng của hắn. Nhưng nay... hắn đã không còn là trẻ tuổi nông nổi như xưa, nên những lời này toàn như gió thổi qua tai.

Trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, khóe mắt bỗng nhìn thấy bốn người đang từ xa xa chạy tới.

Tịch Mân Sầm có vẻ vô cùng thương yêu bảo bối tiểu Quận chúa này a! Ngươi bất nhân, thì ta bất nghĩa.

“Quay về!” Tịch Mân Sầm vừa liếc mắt thấy Mạn Duẫn, liền phân tâm.

Sử Lương Sanh định bổ đao nhằm về phía Mạn Duẫn, nhưng Tịch Mân Sầm nhanh hơn, quất một cỗ khí mạnh từ trong lòng bàn tay ra, cường ép hắn quay lại trong vòng chiến đấu.

“Phụ Hoàng...” Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thân thuộc mà hắn đã từng ở chung hơn chục năm qua, Sử Minh Phi kêu lên một tiếng, có chút vấn vương, có chút nghi hoặc.

“Phụ Hoàng, chuyện ngài làm ở Thái Thất Sơn, ngài có nghĩ tới Nam Trụ không? không phải ngài từng dạy trẫm rằng mọi sự phải lấy Nam Trụ quốc làm trọng sao, vì sao ngài lại làm cho sự tình trầm trọng đến bực này?” Sử Minh Phi không khống chế được, hô to về hướng bóng người phía trước.

Vào thời điểm hiện tại, Sử Lương Sanh tuyệt đối không ngờ tới sẽ đột nhiên nhìn thấy nhi tử sủng ái của mình, liền ngắt lời: “Đúng! Đây là việc một đế vương nên cân nhắc! Nhưng Phụ Hoàng đã thoái vị cho ngươi rồi, đương nhiên có thể làm việc mình muốn làm.”

Việc này đã thành một cái kén đau nhức ở trong lòng hắn tám chín năm qua... Nếu không làm cho trọn, có chết cũng không cam lòng!

Lại bị Cửu vương gia nói trúng tim đen rồi! Trong nội tâm của Phụ Vương, chuyện dính dáng đến người kia thật sự còn trọng yếu hơn so với Nam Trụ quốc.

“Phụ Hoàng, rốt cuộc ngài để ý chuyện gì?” Sử Minh Phi chậm rãi thở dài, chỉ cần một cái rương đồ vật là đã có thể hấp dẫn cho ngài hiện thân. Chẳng lẽ ngài để ý, chỉ riêng một nữ nhân kia?

Trong lòng Mạn Duẫn cũng nghĩ đến vấn đề này.

Sử Lương Sanh cười to ba tiếng ha ha ha mang hơi hướm điên cuồng, vươn ngón trỏ chỉ vào Tịch Mân Sầm, “Ta để ý cái gì ư? Mười năm trước, người này phái Tư Đồ Du Nguyệt đến gặp ta, chẳng qua chỉ một chiêu mỹ nhân kế đơn giản, thế mà đã phá huỷ hơn phân nửa giang sơn Nam Trụ ta. Từ lúc đó trở đi, ta liền thề độc trong lòng, kiếp này không thể không thắng hắn một lần!”

Vì lời thề độc này, trong chín năm qua hắn không có lúc nào là không nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể giết chết được Tịch Mân Sầm.

Mà điều đáng buồn nhất là, trong âm mưu mỹ nhân kế này, Sử Lương Sanh đã bị trầm luân cả thể xác và tinh thần sâu sắc. Đến khi biết được Tư Đồ Du Nguyệt là gián điệp, hắn mới tức giận không thể nào chịu nổi, liền phái ra vài tên sát thủ đuổi giết Tư Đồ Du Nguyệt. Suốt chín năm qua không lúc nào mà hắn không hối hận về quyết định này. rõ ràng là hắn bị tính kế, nhưng rồi chính bản thân hắn đều tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ đến hình ảnh của nữ nhân kia không một khắc quên lãng. Đến khi muốn tìm nàng mang về để vãn hồi, quay đầu nhìn quanh cũng không đào ra nổi một chút tung tích nào của nàng.

Kẻ đứng sau màn thao túng hết thảy mọi chuyện, chính là Cửu vương gia. hắn hận, hận đến thâm xương nhập cốt.

Động tác trên tay càng phát ra sắc bén.

Mạn Duẫn ngây ra như phỗng, mẫu phi thật sự là gián điệp mà Phụ Vương phái ra? Hèn gì Sử Lương Sanh luôn miệng nói, Phụ Vương năm đó gài bẫy hại hắn. một mưu kế như vậy xác thực không thể gọi là quang minh chính đại được. Nhưng binh bất yếm trá (dụng binh thì không chừa bất cứ thủ đoạn gian trá nào), mỹ nhân kế cũng là một kế trong binh pháp, Mạn Duẫn không hề cảm thấy Phụ Vương làm sai cái gì. Cho dù người bị hại lại chính là thân sinh phụ thân của nàng.

Ánh mắt Mạn Duẫn nhìn về hướng hắn, quan sát mặt mày của hắn. Diện mạo hai người cũng không thể nói là tương tự được, hình thức và vẻ mặt của Mạn Duẫn giống mẫu phi của nàng nhiều hơn, nhưng con ngươi lại linh động hơn mẫu phi.

Sử Lương Sanh dần dần bị rơi vào thế hạ phong, biết rằng nếu cứ tiếp tục đánh như thế sẽ tiêu hao sức lực, hôm nay chắc chắn sẽ bỏ thân ở nơi này. Nghĩ vậy, hắn bèn xoay tròn thân mình, búng người ra cách Tịch Mân Sầm mấy thước xa, đánh thẳng về hướng Mạn Duẫn.

Chu Phi Chu Dương nháy mắt đã che ở trước người Mạn Duẫn, Sử Lương Sanh vung đao lên, hai người liền bị kình phong tạt ra ngoài mấy thước, đụng rầm lên thân cây khiến cây cối lay động kịch liệt, rồi lại rơi xuống đất như mít rụng.

Thân thủ của Sử Lương Sanh nhanh như chớp giật, chiêu số hung hãn độc ác. Ánh mắt của Mạn Duẫn còn chưa kịp thu hồi từ trên diện mạo của hắn thì khuôn mặt kia lại đột nhiên phóng to ra ngay trước mặt. Nàng ngã nghiêng về bên phải để tránh ngọn đao kia, đao phong xẹt qua cánh tay của Mạn Duẫn. Cũng may Mạn Duẫn tay chân linh hoạt, chứ nếu không một đao này đi xuống chắc chắn cánh tay sẽ bị chém đứt lìa. Dù là như thế, cánh tay vẫn truyền đến nỗi đau đớn như lửa đốt, máu tươi lập tức tuôn xuống nhiễm đỏ cả tay áo bào.

Mạn Duẫn cắn chặt răng, không ngừng trốn đông tránh tây, trong lòng đã nảy sinh một chút bi thương. Tuy rằng Sử Lương Sanh không biết quan hệ giữa hai người, nhưng cảm giác phải trốn chui trốn nhủi dưới tay đao của phụ thân như vậy, tuyệt đối vô cùng khổ sở.

một trận gió thổi qua trước mặt, Mạn Duẫn rơi vào một vòng ôm quen thuộc, lập tức cảm thấy an tâm xuống.

Tịch Mân Sầm nhìn cánh tay đang chảy máu tươi ròng ròng của nàng, vẻ băng hàn giữa hai hàng lông mày rậm càng tăng mạnh, lại phất y bào một cái. một cỗ khí xuất thật lớn cuồn cuộn xông ra, uy lực ước chừng lớn gấp ba lần bình thường. Cỏ cây bị nhổ tận gốc, trong rừng cây cuồng phong gào thét, mà nơi đầu luồng khí đuổi tới, chính là Sử Lương Sanh.

Sử Lương Sanh cũng đã khổ luyện công phu nhiều năm, lúc này bèn tập hợp toàn bộ khí lực kiên quyết tiếp chiêu này, nhưng rồi lập tức phải trả giá vô cùng thảm trọng, há mồm phun ra một miệng đầy máu tươi. Sử Lương Sanh đưa tay lau vết máu bên miệng, ánh mắt nhìn về phía Tịch Mân Sầm đang cúi đầu kiểm tra thương thế của Mạn Duẫn. Xem ra, so với tiếp tục đánh nhau với hắn, Cửu vương gia càng lo chữa thương thật tốt cho con bé kia hơn, hắn bèn nhảy về hướng cửa rừng, hoàn toàn đá rớt mọi người ở sau lưng.

“Cửu vương gia, Phụ Hoàng chạy rồi.” Sử Minh Phi biết rõ võ công của Phụ Hoàng là ở mức nào, ở đây, ngoại trừ Cửu vương gia ra, không có một người nào có thể bắt giữ được hắn.

Tịch Mân Sầm không phải không chú ý tới điều này, nhưng so với việc đuổi tận giết tuyệt Sử Lương Sanh, hắn đau lòng cánh tay của Mạn Duẫn hơn nhiều. Kẻ kia thì về sau có thể lại giết, nhưng cánh tay của Mạn Duẫn nếu không trị liệu cho tốt thì sợ rằng sẽ tàn phế suốt đời. Xé mở tay áo bào, cánh tay Mạn Duẫn lúc này đã huyết nhục mơ hồ. một đao kia của Sử Lương Sanh chém ra là muốn tính mạng của người khác, nên xuống tay không một chút lưu tình. Nếu không phải vì Mạn Duẫn phản ứng nhanh, cánh tay này nhất định sẽ bị một đao kia chặt bỏ.

Ai nấy đều thấy được Cửu vương gia vô tâm tham chiến, Sử Minh Phi nắm chặt quyền đến kêu răng rắc, cứ để cho Phụ Hoàng chạy thoát dễ dàng như vậy sao? Nhưng xem ra, mục tiêu của Phụ Hoàng từ xưa đến nay thực sự chỉ chằm chằm nhắm vào một mình Cửu vương gia, hẳn sẽ không tiếp tục làm ra việc gì thương tổn đến Nam Trụ quốc nữa. Mà chuyện ám sát trên Thái Thất Sơn chắc chắn cũng là vì Phụ Hoàng muốn ám sát Cửu vương gia nên mới tỉ mỉ bài bố rồi! Như vậy, toàn bộ đội ngũ sứ giả lúc ấy đều là vô tội mà chết oan nha.

Nỗi hận thù của Phụ Hoàng đã làm cho ngài đạt tới mức độ liều lĩnh rồi.

“Chu Dương, trên người có mang kim sang dược không?” Tịch Mân Sầm đi đến kế thân cây, đá đá vào thân Chu Dương đang không đứng dậy nổi.

Sát chiêu kia của Sử Lương Sanh ít nhiều gì cũng đã được huynh đệ Chu gia chặn một nửa, chứ nếu không thì thân thể nhỏ bé của Mạn Duẫn làm sao có thể bình yên vô sự mà sống sót được.

Chu Dương run rẩy lôi bình thuốc trong túi áo ra, đưa cho Tịch Mân Sầm, “Vương gia, ngài nên dành lại cho thuộc hạ một chút nha.” Đưa tay ôm tại một chỗ đang nhói đau từng chặp sau lưng, có khi gãy xương rồi không chừng!

Chu Phi có nội lực tốt hơn nhiều so với Chu Dương, đã đứng lên khỏi mặt đất, tiến tới nâng đệ đệ cùng đứng lên.

“Vương gia, đều do Chu Phi bất lực không bảo hộ chu toàn.” Nhìn thương thế trên cánh tay Mạn Duẫn, Chu Phi vô cùng tự trách.

Tịch Mân Sầm mím miệng, một hồi lâu sau mới nói: “Hai ngươi đã tận lực.” Cho dù Chu Phi Chu Dương có hợp lực lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Sử Lương Sanh, đưa chính thân thể mình ra đỡ chiêu này cho Mạn Duẫn, chắc hẳn nội thương của hai bọn họ sẽ khá nghiêm trọng.

trên cánh tay lúc này như bị cạo một lớp da, Mạn Duẫn cảm thấy miệng vết thương như đang bị hỏa thiêu, cháy bỏng đau đớn.

“Đau không?” Tịch Mân Sầm đổ ra một chút kim sang dược, xoa lên trên miệng vết thương của Mạn Duẫn.

Kim sang dược này là thuốc chữa thương thượng đẳng, trong Hoàng cung cũng không có được mấy bình. Tịch Mân Sầm đổ ào một phát thế này chắc phải đi cả nửa bình chứ không chơi.

Đương nhiên là đau rồi, nhưng Mạn Duẫn vẫn không kêu ra tiếng mà chỉ cắn răng chịu đựng. Thấy Phụ Vương còn muốn tiếp tục đổ kim sang dược ra, Mạn Duẫn vươn tay kia ra cản lại, “Chu Phi Chu Dương cũng bị thương, phần còn lại để cho hai người bọn hắn đi.”

Chu Dương cảm kích rơi lệ đầy mặt, mà trong nội tâm Chu Phi cũng xúc động run rẩy như một cung đàn.

Tịch Mân Sầm nhíu mày, đưa bình dược cho hai người, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Mạn Duẫn nghiêng qua nghiêng lại xem vết thương vài lần, rồi như vẫn chưa đủ yên tâm, “Quay về Hoàng cung, kêu Thái y đến xem.”

Nếu không phải do bản thân hắn khinh suất, Mạn Duẫn làm sao có thể bị thương. Đứa nhỏ mím chặt đôi môi trắng bệch, hai bên thái dương còn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, thuyết minh rõ ràng cánh tay có bao nhiêu đau đớn. Mà nàng vẫn không rên một tiếng, chỉ cắn răng mà chịu đựng. Tịch Mân Sầm xoa xoa cái trán của Mạn Duẫn, “Duẫn nhi, lần sau bị thương, có đau liền la lên, được không? “

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang cố nén đau đớn, trái tim của Tịch Mân Sầm đều co thắt lại.

“Phụ Vương, thực sự không đau.” Giọng Mạn Duẫn có chút cố sức.

Có thể la lối đau đớn, thì không phải là thật sự đau! Khiến người thương yêu mình đau lòng, đó là đau mà không kêu ra tiếng.

Đôi môi lạnh lẽo thoáng nhẹ nhàng hôn phớt ở trên trán Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: “Phụ Vương biết rồi.”

Sử Minh Phi thấy động tách dùng môi hôn trán Mạn Duẫn của Tịch Mân Sầm thì kinh ngạc đến dừng lại bước chân, rồi sau đó lại đùng đùng tức giận trong lòng. Cửu vương gia có biết là một phụ thân thì nên làm cái gì, không nên làm cái gì hay không? Có chuyện hôn môi nữ nhi như vậy ngay trước mặt người khác sao?

Nỗi tức giận này dường như còn mãnh liệt hơn so với khi biết chính Phụ Hoàng đã bài bố trận ám sát lần đó.

Nhóm cấm quân đang rửa sạch thi thể của đám hắc y nhân kia. Khi lột xuống cái khăn đen che mặt, những người này hóa ra lại là tướng sĩ thuộc quân doanh của Nam Trụ. Đây chẳng phải là gà nhà bôi mặt đá nhau đó sao? Khi khổng khi không lại tổn thất một đám binh lính anh dũng.

Xe ngựa bị chém nát không còn hình thù gì, còn mấy rương gỗ rải rác xung quanh đã được đám hắc y nhân nâng đi trước khi cấm quân đuổi tới, chỉ để lại một đống lửa tàn lụi.

Tịch Mân Sầm dắt đến một con ngựa, tung người lên, giơ mã tiên giục ngựa phi nước đại về hướng Kiền thành.

Cung nữ thái giám trong Điềm Uy cung thấy Cửu vương gia đã rời đi giờ lại quay lại, lập tức ở trong tình trạng rối loạn đội hình.

“đi thỉnh Thái y.” Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn ngồi xuống, thanh âm lạnh như băng vừa vội vã vừa bức bách.

một cánh tay của Mạn Duẫn được cuốn tay áo cao lên lộ ra ngoài không khí, trên cánh tay là một miệng vết thương nhìn thấy đã ghê người, cung nữ lập tức cả kinh ngã sấp ngã ngửa đi ra khỏi cửa, vội vã chạy tới Thái Y Viện.

Mạn Duẫn đã xé bỏ một ống tay áo, miệng vết thương đã được xử lý đơn giản qua nên cũng không thật đáng sợ như đã tưởng. Khi cảm thấy các cung nữ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, Mạn Duẫn lại buông cánh tay xuống.

Lão thái y hấp tấp đeo theo cái hòm thuốc tiến đại sảnh, thấy tiểu Quận chúa có sắc mặt tái nhợt đang dựa vào trên người Cửu vương gia thì lão liền nhủ bụng, tiểu Quận chúa này là thần thánh phương nào vậy, ba ngày thì kêu lão đến trị thương hết hai lần rồi, bộ thực sự cho là thân thể của nàng là làm bằng sắt, kim cương bất hoại à!

“Tiểu Quận chúa đặt tay lên bàn, cho lão thần nhìn một cái.” Lão thái y đầu tiên là hành lễ với Tịch Mân Sầm, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh hai người.

Tiểu Quận chúa chìa cánh tay ra, vết máu đã bắt đầu khô lại, thuốc bột kim sang dược thượng hạng được đổ đầy trên tay, nhiều chỗ thuốc đã bị nhuộm hoàn toàn thành màu đỏ. Cũng may lúc này máu đã ngừng chảy, chứ nếu không thì mất máu quá nhiều cũng sợ sẽ khó cứu cái mạng nhỏ này.

“Rót một chậu nước sạch đến.”Lão thái y quay đầu phân phó cung nữ, lấy trong cái rương được sắp xếp đâu vào đấy ra một tấm khăn trắng.

“Nữ nhi của bổn Vương thế nào rồi?” Lo lắng nhất của Tịch Mân Sầm lúc này là liệu cánh tay của Mạn Duẫn có thể bị phế bỏ hay không.

Tuy hắn có thể nuôi dưỡng Mạn Duẫn cả đời, nhưng vẫn muốn Mạn Duẫn được an khang khỏe mạnh vui vẻ.

Cung nữ áo đen đặt chậu nước lên trên bàn, lão thái y cầm mảnh khăn nhúng vào trong nước cho ướt, xong rồi mới nói: “Chờ lão thần nhìn xem thương thế của tiểu Quận chúa thế nào mới có thể phán đoán được.”

Sau khi khăn đã ướt, lão thái y vắt ráo, rồi chậm rãi lau dọc theo miệng vết thương của Mạn Duẫn. Mạn Duẫn cắn môi, không để cổ họng phát ra một tiếng nào. Lão thái y nhìn thấy thì rất bội phục. Vết thương loại này cho dù là tướng sĩ từng lăn lộn trên chiến trường cũng sẽ đau đớn mà kêu ra hai tiếng, thế mà đứa nhỏ này dù mồ hôi đổ đầm đìa nhưng vẫn kiên trì chịu đựng như trước.

Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc làn da xung quanh miệng vết thương, hỏi: “Có đau hay không?”

Thấy tiểu Quận chúa không đáp lời, lão thái y lập tức trầm mặt xuống, “Tiểu Quận chúa, ngài không hợp tác như vậy, lão thần không thể phán đoán được thực tế thương thế của ngài đâu.”

Mắt Mạn Duẫn hơi chớp, liếc mắt nhìn Phụ Vương một cái, gật gật đầu.

“Đau.”

Nghe thấy được một từ “Đau” này, một hơi mắc nghẹn trong ngực của lão thái y cuối cùng được thở hắt ra.

“Đau là tốt, có thể cảm nhận được đau đớn có nghĩa là cánh tay ngài còn có thể cứu.” Lão thái y quên hết tất cả vỗ vỗ tay, lại nói tiếp: “Có một đôi khi, đau không đáng sợ, mà sợ nhất là không cảm thụ được cái đau. Nếu cánh tay ngài không cảm thấy đau, vậy xác định chắc chắn là phải phế bỏ đấy.”

Hàm ý trong lời giải thích này cũng không khác lắm so với suy nghĩ trong lòng Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm nghe thấy lời này, dường như nghĩ đến cái gì, cũng gật gật đầu đồng ý.

“Thương tích này sẽ để lại sẹo?”

Miệng vết thương to như bàn tay, lòi ra cả thịt sâu bên trong. Tịch Mân Sầm không muốn trên người đứa nhỏ lại lưu giữ bất kỳ ấn ký nào không thuộc về hắn.

“Việc này...” Lão thái y khó xử thu hồi cái khăn, “Nếu có thuốc mỡ Hoa Ngọc Lộ để dùng, mỗi ngày đều bôi lên, hẳn là sẽ không để lại sẹo.” Nhưng Hoa Ngọc Lộ là một loại thuốc tiên, ngoại trừ Tiên Hoàng và Hoàng Thái hậu Nam Trụ ra, lão chưa từng nghe qua có ai có thuốc này trong tay. Vật này là được một nước nhỏ tiến cống hơn mười năm trước. trên thiên hạ chỉ có mỗi hai bình này mà thôi.

Tịch Mân Sầm đang nghĩ xem làm cách nào để lấy Hoa Ngọc Lộ tới tay, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng hô “Hoàng Thượng giá lâm”.

Sử Minh Phi vô cùng lo lắng cho thương thế của Mạn Duẫn, sau khi xử lý chu đáo chuyện xảy ra ngoài thành liền lập tức gấp gáp quay trở về.

“Thương thế Tiểu Quận chúa như thế nào?” Vừa mới bước vào cửa, Sử Minh Phi đã túm lấy lão thái y mà hỏi.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vết thương của tiểu Quận chúa không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng... tay trái này về sau sẽ không linh hoạt được như tay phải, cũng không thể nhắc được vật nặng.” Vết thương này đã ăn sát đến tận gân cốt mạch máu. Cánh tay không bị phế bỏ đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi.

Mạn Duẫn nghe thái y khai bệnh tình của chính mình, vô cùng bình tĩnh.

Tịch Mân Sầm thì nhíu chặt mày kiếm lại, thù mới hận cũ, giờ lại thêm một mối nữa. Sử Lương Sanh, lần sau gặp mặt, bổn Vương tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, dám tổn thương bảo bối của ta, không bắt ngươi trả giá đại giới thì đừng nghĩ cứ như vậy mà qua loa cho xong.

Ánh mắt bắn về phía Sử Minh Phi, Tịch Mân Sầm nói: “Nam Trụ Hoàng, bổn Vương muốn kêu ngươi đưa dược ra.”

Cửu vương gia thật sự là thuộc phái hành động nha, lão thái y lắp bắp phun ra vài chữ: “Hoa Ngọc Lộ?”

Mạn Duẫn cũng quay đầu, nhìn mặt Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương, Mạn Duẫn không sợ để lại sẹo.”

Kiếp trước, trên người nàng chả thiếu mấy vết sẹo to sẹo nhỏ kiểu này. Sẹo đạn, sẹo đao kiếm đều có đủ.

Tịch Mân Sầm rất ít khi mở miệng đòi hỏi thứ gì, Sử Minh Phi vừa nghe hắn đòi này nọ liền nghĩ, Cửu vương gia thật sự rất thương yêu tiểu Quận chúa. Chỉ cần là tốt cho Mạn Duẫn, cho dù Cửu vương gia không cầu hắn, hắn cũng sẽ giúp.

Liền lập tức gật đầu, “Đêm nay trẫm sẽ đi gặp mẫu hậu, tin rằng chỗ ngài còn giữ thuốc này.”

“Bổn Vương cũng đi.” Tịch Mân Sầm ôm sát đứa nhỏ vào lòng.

Mẫu hậu của Sử Minh Phi cũng chính là Hoàng Thái hậu Nam Trụ, là một nữ nhân cực kỳ thủ đoạn. Chỉ với một câu của Sử Minh Phi, sợ rằng muốn lấy được Hoa Ngọc Lộ dường như cũng khá khó khăn.

Sử Minh Phi không phản đối, Cửu vương gia nghĩ cái gì, hắn cũng đã từng nghĩ qua.

Mẫu hậu cực kỳ yêu thích Hoa Ngọc Lộ, bởi vì dược này là do chính tay Phụ Hoàng đưa cho nàng làm lễ vật đính ước năm xưa. Phụ Hoàng có một lọ, trong tay mẫu hậu cũng có một lọ.

Tuy rằng người mà Phụ Hoàng yêu nhất không phải là mẫu hậu, nhưng trái tim của mẫu hậu thủy chung vẫn tràn đầy hình ảnh của hắn. Sử Minh Phi từng rất nhiều lần nhìn thấy mẫu hậu nâng niu Hoa Ngọc Lộ trong lòng bàn tay, lẩm ba lẩm bẩm nói chuyện như đang hồi tưởng lại điều gì.

“Ta không cần bình Hoa Ngọc Lộ kia đâu.” Mạn Duẫn kéo lấy vạt áo Phụ Vương, chẳng qua chỉ một vết sẹo thôi mà, trừ bỏ ảnh hưởng mỹ quan thì chẳng có tính thương tổn gì.

Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng dứt khỏi vạt áo.

Lúc này, lão thái y đang đứng một bên xen mồm: “Có Hoa Ngọc Lộ là tốt nhất, dù sao công hiệu của thuốc này tốt hơn gấp chục lần so với thuốc bột chữa thương bình thường. Nếu có nó, tay trái của tiểu Quận chúa nói không chừng còn có thể khôi phục sự linh hoạt như trước kia.”

Nghe xong lời này, Tịch Mân Sầm càng hạ quyết tâm lấy được Hoa Ngọc Lộ vào tay.

“Cứ định vậy đi, Cửu vương gia.” Sử Minh Phi nhìn vết thương trên cánh tay Mạn Duẫn, ẩn ẩn vẻ đau lòng.

Nếu như Phụ Hoàng của hắn không ra một chiêu ngoan độc thế này, Mạn Duẫn làm sao có thể gánh chịu một vết thương đến bực này!

Ăn xong một bữa cơm chiều vô cùng đơn giản, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, sóng bước với Sử Minh Phi đi tới Từ Ân cung bái kiến Hoàng Thái hậu.