Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 4 - Chương 12




Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar ​

Lấy công lực làm thuốc dẫn?

Khó trách phụ vương lại giấu diếm nàng…

Mạn Duẫn rốt cuộc nên vì tình cảm của phụ vương mà cảm động, hay là nên tức giận vì hắn giấu diếm nàng như vậy?

“Ta không đồng ý.” Thanh âm trong trẻo mà kiên định, Mạn Duẫn thản nhiên lắc đầu: “Quyết định này, ta không đồng ý”.

Giống như biết rõ Mạn Duẫn sẽ nói như vậy, Tịch Mân Sầm nói: “Bổn vương có cho con cơ hội lựa chọn sao?”

Chu Dương và Tề Hồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thật tình yêu nhau, sẽ luôn vì đối phương mà suy nghĩ.

“Phụ vương, Sầm vương phủ có bao nhiều kẻ thù chứ? Nếu chuyện người không có công lực bị bọn họ biết được, chúng ta sẽ bị lâm vào hiểm cảnh!” Cho dù không để ý đến suy nghĩ của nàng, phụ vương cũng nên hiểu rõ, làm như vậy, thực lực của bọn họ sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.

Có ai không kiêng kị Cửu Vương gia võ công tuyệt đỉnh chứ?

Mạn Duẫn không muốn vì mình lại khiến phụ vương mất đi một thân võ nghệ cao cường.

“Cho dù bổn vương không có nội lực, bọn họ cũng không dám đụng đến bổn vương”. không hài lòng với giả thiết của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đè lại đầu vai nàng, vô cùng trịnh trọng mà nói: “Huống chi, chỉ là vài năm công lực mà thôi, mấy thứ này đối với phụ vương không là gì cả”.

Mạn Duẫn tràn ngập nước mắt nhìn ba người, vẻ mặt của Tề Hồng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Phụ vương, người bất quá chỉ muốn an ủi con thôi. Công lực trọng yếu như thế nào chứ, nói bỏ là bỏ sao! không phải chỉ là hàn chứng thôi sao, con không cần trị. Chỉ cần không bị lạnh, bệnh này chắc chắn không có cơ hội phát tác”. Mạn Duẫn tận lực khuyên bảo phụ vương buông tha ý niệm ban đầu, làm như vậy không đáng, thật sự không đáng.

“Duẫn nhi!” Thấy Mạn Duẫn quá mức kích động, hai tay Tịch Mân Sầm cố định nàng, ‘Nghe phụ vương nói, nội lực bổn vương hùng hậu, chỉ lấy đi một ít công lực, thật sự không ảnh hưởng gì tới bổn vương”.

Tịch Mân Sầm tập võ nhiều năm, tình huống của chính mình, hắn rất rõ ràng. hắn không phải là người không biết chừng mực, vây hãm bản thân trong cục diện nguy hiểm.

Mạn Duẫn không tin lời phụ vương nói, phụ vương lợi hại thế nào, học võ lâu năm như vậy. Vài năm công lực chính là tương đương với một thân công phu, phụ vương sao có thể nói nhẹ như vậy.

Chu Dương dường như nghĩ tới cái gì, lấy tay áo lau khóe mắt: “Tiểu quận chúa, Vương gia nói là thật. Cửu Vương gia tập võ thật sự không giống người khác.”

Chu Dương chuyển mình sang phe đối lập, ánh mắt nghi hoặc của Mạn Duẫn hướng về phía hắn.

Chu Dương tuy rằng chỉ biết một chút, thật sự muốn nói ra, có điều hắn lại không thể tổ chức được ngôn từ. Ánh mắt chuyển qua người Tịch Mân Sầm, hắn nói: “Vương gia, vẫn là tự ngài giải thích đi”.

Bởi vì có Chu Dương mở đường, cảm xúc của Mạn Duẫn cũng bình tĩnh không ít.

Tịch Mân Sầm sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của nàng, thay nàng lau mồ hôi, lại nói: “Người bình thường tập võ, đều là đánh cột trụ, sau đó mới học chiêu thức. Bổn vương lại tập nội công trước, sau đó mới tập chiêu thức ngoan chuẩn.”

Mà hắn trời sinh vốn là kỳ tài tập võ, cho nên năm đó học võ đều là cùng lúc học nội công lẫn chiêu thức. So với người khác lại có thêm ưu thế, cho nên võ công của hắn mới có thể cao cường như vậy. Cộng thêm việc học võ công bí tịch cùng chuyên tâm tu luyện nội công, nội lực của hắn phi thường hùng hậu, cũng cao hơn rất nhiều so với người khác.

Dùng một ít trị bệnh cho Mạn Duẫn, đối với thân thể hắn thật sự không ảnh hưởng. hắn không đành lòng nhìn Mạn Duẫn mỗi khi phát bệnh, lại phải nhẫn nại chịu đựng. Bất quá cũng chỉ là vài năm công lực mà thôi, so với sự khỏe mạnh của Mạn Duẫn, cái sau rõ ràng trọng yếu hơn nhiều.

Mạn Duẫn không nghe khuyên bảo, vài năm công lực cũng vẫn là công lực.

Phụ vương không cần hy sinh như thế, nàng cứng đầu tuyệt không muốn nhận tấm lòng của Tịch Mân Sầm.

“Phụ vương, tâm tư của người con hiểu. Nhưng mà, con có lý do gì mà nhận phần quà này chứ? Người chẳng lẽ muốn con ngày ngày sống trong bất an sao?” Hốc mắt đã tràn lệ, lại cứng rắn không chịu chảy xuống.

Mạn Duẫn không muốn ruồng bỏ hứa hẹn, lại cường ngạnh đem nước mắt bức trở về.

“Con cũng không thể thay đổi ý định của ta…” Hai tay Tịch Mân Sầm giữ chặt vai Mạn Duẫn, lại nói lại một lần.

Mạn Duẫn giật mình hoàn hồn, vừa muốn lui ra phía sau, cái ót đã bị trúng một chưởng…

Mọi vật trước mắt dần dần biến mất, trong đầu nàng giờ chỉ còn một mảnh âm u…

Tịch Mân Sầm ra tay đã cân nhắc kĩ nặng nhẹ, sẽ không làm tổn thương đến Mạn Duẫn. hắn cúi đầu ghé vào tai nàng: “Nếu đã cho rằng không có lý do gì nhận lễ vật của phụ vương, vậy con liền dùng cả đời để hoàn lại đi.”

“Chờ về kinh thành, chúng ta liền…”

Câu nói tiếp theo, Mạn Duẫn không nghe rõ, đã lâm vào hôn mê. Trực giác nói cho nàng biết, câu nói kế tiếp mới là câu nói quan trọng nhất. Nhưng cho dù nàng muốn thanh tỉnh thế nào, cũng không thể mở ra hai mí mắt đang dần khép lại.

“Vương gia…” Chu Dương và Tề Hồng trăm miệng một lời.

“Mạn Duẫn không có việc gì, tranh thủ thời gian nhanh chóng đem đem dược nấu thuốc.” nhẹ nhàng chạm vào mặt Mạn Duẫn, chỉ cần là vì nàng, cho dù muốn phế bỏ toàn bộ võ công của hắn, hắn cũng sẽ không oán không hối.

một người cường đại cũng không phải chỉ do võ công cao thấp quyết định. Cho dù không có võ công đi nữa, trên đời này, ai dám khi dễ trên đầu hắn?

Cửu Vương gia đã quyết, Chu Dương và Tề Hồng cũng không khuyên nhiều. Việc Cửu Vương gia muốn làm, bọn họ sao có thể ngăn cảm?

Chu Dương xoa tay vào quần áo, đem dược liệu trân quý bỏ vào trong ấm sắc thuốc, thêm chút nước, liền nhóm lửa bắt lò.

Tề Hồng cũng không nhàn rỗi, không ngừng đem ít dược liệu nghiền thành bột.

Mỗi loại dược liệu ở đây đều cực kỳ trân quí. Có đôi khi cho dù ngươi nguyện ý bỏ tiền, cũng không nhất định sẽ mua được. Vì kiếm đủ mấy thứ này, vương gia đã mất không ít thời gian.

Chậm rãi sắc khoảng hai ba canh giờ, cũng hầm được một chén thuốc.

Tịch Mân Sầm cầm thiên liên nhụy, đầu tiên đem từng cánh hoa bóc ra, bỏ vào ấm sắc, sau đó đem nhụy hoa bỏ vào trong. Nhụy hoa rơi xuống bình thuốc, nước trong suốt liền biến thành màu đỏ như máu.

Từng trận hương thơm phiêu đãng trong phòng, nước dần dần sôi trào.

Bởi vì có thêm dược liệu, mùi thuốc bây giờ lại thêm chút vị ngọt nhè nhẹ.

Chu Dương do dự một lúc lâu, đứng bên cạnh ấm sắc thuốc, “Vương gia, việc này vẫn nên để thuộc hạ làm đi. Võ công của thuộc hạ, có cũng được mà không có cũng không sao, so với Vương gia, nó cũng không trọng yếu”.

Dám làm ra quyết định như vậy, hành động của Chu Dương, không thể không khiến Tề Hồng nhìn hắn với cặp mắt khác.

Tịch Mân Sầm thản nhiên liếc Chu Dương một cái, cho dù không nói gì, nhưng hảo ý này, hắn nhớ kỹ. Chu Dương vốn thiên tính thiện lương lại ngay thẳng, nếu không phải là người trọng yếu với hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý hy sinh bản thân.

Bất quá, Tịch Mân Sầm càng muốn bản thân vì Mạn Duẫn mà làm việc này. Những người khác không thể thay thế.

“Nội lực của ngươi không đủ, dược này phỏng chừng phải hầm vài canh giờ, nội lực của ngươi chưa hầm xong đã hao hết”. Tịch Mân Sầm không phải hù dọa Chu Dương, nếu là Chu Phi ở đây, có thể hắn còn cầm cự được hai canh giờ.

Nhưng hầm dược không thể gián đoạn, nếu không… Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Như vậy thuộc hạ hầm trước một canh giờ, còn lại để cho vương gia?” Ánh mắt Chu Dương tràn ngập mong đợi, hắn nguyện ý trung thành với vương gia suốt đời, cho dù là mạng mình, chỉ cần Cửu Vương gia muốn, hắn cũng sẽ không kêu một tiếng mà dâng lên.

“Chu Dương, ngươi cũng biết việc đó là không thể. Nếu gián đoạn, dược hiệu sẽ bị giảm đi. Đến lúc đó có thể chữa bệnh cho Duẫn nhi không, cũng không chắc chắn, bổn vương không thể mạo hiểm như vậy?” âm thanh lạnh như băng của Tịch Mân Sầm lại vang lên, hắn đẩy Chu Dương đang đứng phía trước ra. Tay dùng chút lực, một cỗ nội lực mắt thường có thể thấy được chầm chậm chuyển động. Khí cùng hỏa va chạm kịch liệt, ngọn lửa nhất thời bùng lên, màu sắc cũng trở nên kiều diễm.

Tề Hồng đi qua vỗ mạnh vai Chu Dương, an ủi nói: “Việc chúng ta có thể làm chỉ có vậy, Cửu Vương gia đã lựa chọn thì chúng ta nên tôn trọng quyết định của ngài ấy”.

Bọn họ không giúp gì được, nên chỉ có thể đứng nhìn.

Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, nước trong ấm sắc cũng hừng hực rung động, Mùi hương của thuốc đậm đặc lan tỏa khắp phòng.

Ba người lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn ấm sắc, chỉ sợ bị bại lộ.

Lúc này, Tề Hồng nghiền nát bột thuốc, đổ vào ấm sắc. một bình thuốc như vậy, rốt cuộc phải hao phí bao tâm huyết!

Nội lực cuồn cuộn không ngừng được đưa vào, trên trán Tịch Mân Sầm cũng nhễ nhại mồ hôi. Mà hắn giống như không cảm thấy không khí khô nóng xung quanh, mặt không chút thay đổi, vẫn duy trì động tác kia.

Chân trời đã ngày càng sáng rõ, ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua tầng mây, chiếu xuống địa cầu. Hành lang vũ trụ bao trùm trong ánh vàng huy hoàng. Thế giới bên ngoài kia, theo ánh mặt trời mà ngày càng trở nên náo nhiệt. Còn trong này, ba người ở đây dường như không cảm nhận được bình minh, vẫn im lặng đứng đó không phát ra âm thanh, cứ như vậy một đêm trôi qua.

Đến buổi trưa, bình thuốc đã muốn cạn đến đáy. Lúc này Tịch Mân Sầm mới thu hồi nội lực, thân mình lung lay một chút, sau đó mới đứng thẳng thắt lưng.

không gọi Chu Dương Tề Hồng hỗ trợ, Tịch Mân Sầm cầm khăn tay, bao lấy ấm thuốc nóng bỏng, đem nước bên trong còn sót lại, đổ vào một cái chén làm từ bạch ngọc.

“Nâng tiểu quận chúa dậy” không cần nghỉ ngơi, Tịch Mân Sầm sau khi làm xong hết thảy liền phân phó việc.

Việc làm của Cửu Vương gia, Chu Dương và Tề Hồng đều xem ở trong mắt, không khỏi cảm thán ma lực của tình yêu thật to lớn. Chỉ một chữ “Tình” mà làm bao người hoang mang! Lại có bao nhiêu người chỉ mải theo đuổi chữ “Tình “ này.

Đầu tiên là bi kịch của Sử Lương Sanh, nay lại khiến Cửu Vương gia khốn đốn vì tình.

Nam nhân cho dù có cường đại thế nào, cũng không thoát được ma lực của tình yêu.

Chu Dương nâng tiểu quận chúa dậy, để nàng tựa mình vào mép giường.

Hôn mê đã vài giờ, cảm giác được thân thể bị người khác di chuyển, Mạn Duẫn rốt cuộc cũng có thể mở mắt.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phụ vương bưng chén thuốc lại chỗ nàng, hốc mắt cay cay nước mắt đảo quanh. Mạn Duẫn gắt gao cắn môi, nhìn phụ vương từng bước, từng bước tiến lại.

“Đừng cắn, cắn nữa sẽ chảy máu”.

Từ khi nào, phụ vương cũng từng nói với nàng những lời này.

Đó là lần đầu tiên gặp lại….

Khóe mắt Mạn Duẫn chua xót, rốt cuộc cũng không kiềm nén được, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.

“Con có hối hận, áy náy hay cảm động thế nào đi nữa… Trước tiên cũng đem bát thuốc này uống vào đã. Chẳng lẽ con nhẫn tâm thấy phụ vương hao tổn nhiều công lực như vậy, lại không chiếm được hồi báo sao?” Tịch Mân Sầm ngồi ở mép giường, lau đi nước mắt của Mạn Duẫn, cầm chén thuốc lại gần.