Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 100: - Em thích chị




Diệp Thu mất một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, trên thực tế, chỉ sợ bị choáng ngợp, lần đầu cô gặp người có tính khí còn manh động hơn cả cô, cùng lắm cô chỉ làm lẫy, nhưng Lâm Thu Diệp là hành động trực tiếp.

Lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên của Diệp Thu chính là đuổi theo, Lâm Thu Diệp đang đứng ở cửa, quay lưng về phía cô. Nhìn từ góc độ này, Lâm Thu Diệp thực sự quá gầy, gân xanh trên cánh tay lộ ra qua lớp da, nhìn có chút lạnh.

Nhà của Diệp Thu, không có chìa khóa của Diệp Thu miễn rời khỏi, lớp cửa này nghe nói có tới mấy lớp khóa, cho nên, Lâm Thu Diệp bị chặn trước cửa.

"Lân Thu Diệp, em xin lỗi!"

Diệp Thu lớn tiếng xin lỗi, cũng không quan tâm Lâm Thu Diệp có để ý không.

"Em không hối hận đã giúp đỡ chị, em chẳng qua chỉ hối hận, chúng ta không có khởi đầu đúng nghĩa, chúng ta không nên bắt đầu bằng hình thức giao dịch, bởi vì, tâm ý em dành cho chị là thật lòng!"

Lâm Thu Diệp vẫn không trả lời, Diệp Thu chậm rãi tới gần Lâm Thu Diệp, nức nở.

"Bởi vì em thích chị, nên mới thích ôm, thích hôn, cho nên, em thật tâm hy vọng, chị hôn em ôm em cũng xuất phát từ điểm thích, chứ không phải vì để báo ơn."

Lâm Thu Diệp vẫn không động đậy, Diệp Thu đã đến sau lưng cô, hai tay run rẩy ôm lấy hông Lâm Thu Diệp, cô muốn ôm nhưng không dám ôm, nhưng cũng không muốn buông tay, cho nên hai tay chỉ đành nhẹ nhàng chạm vào vạt áo Lâm Thu Diệp, thấp giọng nói.

"Xin lỗi chị, Lâm Thu Diệp, em không nên nổi giận với chị, em ngày càng thích chị hơn, thấy chị vẫn không lạnh không nóng với em, trong lòng em rất khó chịu, chị đừng giận nha, được không?"

Diệp Thu nhẹ nhàng kéo kéo áo Lâm Thu Diệp, ý tứ cầu khẩn rõ ràng.

"Chị không phải muốn đông sơn tái khởi sao? Chúng ta cùng làm được không? Chị không muốn em trực tiếp tham gia, em biết chị không muốn em quản chuyện của chị, nhưng em nghĩ, thân phận chị bây giờ không thích hợp xuất đầu lộ diện, bằng không sẽ bứt dây động rừng, Quan Tư Thành chẳng phải tùy thời cũng có thể sẽ bóp chết chị sao?"

Diệp Thu nói khô cả họng, chỉ là Lâm Thu Diệp cũng không hất tay cô ra, đây chính là dấu hiệu tốt, dù chị ấy nói gì đi nữa cô cũng sẽ không buông ra.

"Cho nên, hãy để em xuất đầu lộ diện thay chị, nhé? Chúng ta trước không nói chuyện tình cảm, em biết bây giờ chị cũng không có tâm trạng yêu đương, chúng ta hãy cùng báo thù trước, đợi trả xong mối thù lớn, chúng ta lại nói chuyện tình cảm nhé..."

Diệp Thu đối diện người cường thế, không tự chủ bắt đầu làm nũng.

Diệp Thu nói A xong qua B, lời khen ngợi ca tụng gì cũng mang ra hết.

"Tóm lại, sau này em sẽ không quấn lấy chị đòi hôn, đòi ôm nữa, đợi đến khi chị động tâm với em, mới lại ôm h..."

Lời còn chưa nói xong, Lâm Thu Diệp đột nhiên xoay người, hai tay bưng mặt Diệp Thu lên, sâu đậm hôn xuống. Diệp Thu đang hăng hái sám hối, nụ hôn tới quá đột ngột quá hung mãnh, Diệp Thu thối lui liên tục mấy bước, ngồi xuống salon, thân thể tựa vào sau ghế. Nụ hôn nóng bỏng của Lâm Thu Diệp kéo dài rất lâu, theo động tác của Diệp Thu, Lâm Thu Diệp quỳ hai gối trên salon, ngồi lên đùi Diệp Thu, thế hôn hung mãnh, trước mắt Diệp Thu hiện lên cả rừng sao trời.

Lần này, là Diệp Thu không thể thở nổi mới bắt đầu giãy giụa, hai tay vuốt ve tấm lưng Lâm Thu Diệp, lúc này Lâm Thu Diệp mới chủ động kết thúc nụ hôn. Cả hai đều thở hổn hển, Diệp Thu xấu hổ dứt khoát không dám ngẩng đầu, cô biết Lâm Thu Diệp đang nhìn cô, nhưng mặt cô đang đỏ lắm a, Lâm Thu Diệp thiệt hảo công! Cô ngày càng thích hơn rồi phải làm sao đây?

Bộ dạng tiểu hài tử thẹn thùng của Diệp Thu thật sự chọc cho người yêu thích, khiến Lâm Thu Diệp có tức giận hơn cũng không thể tiếp tục, dành ra ngón tay nâng cằm cô lên, Diệp Thu tuy ngẩng mặt lên, nhưng đôi hàng mi vẫn rũ xuống, che đi hai con ngươi xấu hổ. Trong lòng Lâm Thu Diệp thầm than, thụ quá chừng, thiệt muốn khi dễ thêm vài phát, cơ mà, trước mắt còn chuyện chính, mới nhướng mi hỏi Diệp Thu.

"Máy tính của chị phải làm sao?"

Diệp Thu vừa nghe thấy, đây là hết giận, chuẩn bị giải quyết vấn đề, Diệp Thu vội vàng như hiến tặng bảo vật nói.

"Em có một người bạn cao thủ tin học, để cậu ấy xem giúp chị đi."

Đưa ra thái độ thành khẩn, Diệp Thu liền móc di động trong túi, gọi điện trước mặt Lâm Thu Diệp, đôi ba lời liền giải quyết, cúp máy nói.

"Bây giờ em mang máy của chị đi, nhé?"

Diệp Thu đột nhiên ngoan như vậy, khiến Lâm Thu Diệp rất muốn cười, còn nhớ mỗi lần sau khi con gái phạm lỗi đều là siêu cấp tích cực như vậy. Cơ mà, trên mặt, Lâm Thu Diệp vẫn rất nghiêm túc, đứng dậy khỏi người Diệp Thu nói.

"Đi đi."

Diệp Thu vã mồ hôi hột, biết trận ồn ào hôm nay coi như tạm xong, tiến vào phòng ngủ, Diệp Thu lau mồ hôi, tính khí người phụ nữ này còn nóng hơn cả cô. Chẳng qua, vừa rồi Lâm Thu Diệp chủ động, không phải nói rõ cô ấy cũng có chút động tâm với cô sao? Diệp Thu say sưa nghĩ, nhưng, lại cảm thấy cũng có thể không phải động tâm, không đúng, là nhất thời tức giận phát tiết mới đúng? Haiz, rốt cuộc có phải không đây?

Diệp Thu lấy túi ra đựng laptop liền chuẩn bị ra ngoài, thấy Lâm Thu Diệp cũng mặc áo khoác xong, có chút hoảng loạn.

"Không phải chị định nhân lúc em mang laptop đi sửa bỏ đi đấy chứ?"

Lâm Thu Diệp liếc cô một cái, sửa sang lại cổ áo, thong thả nói.

"Chị sẽ đi cùng."

À! Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, cả hai trên xe đều im lặng, thi thoảng Diệp Thu liếc trộm, không biết Lâm Thu Diệp đang nghĩ gì. Diệp Thu quấn quít nửa buổi.

"Lâm Thu Diệp, vừa rồi chị hôn em, có phải cũng có chút động tâm với em không?"

Vẫn là không nhịn được, hỏi ra.

Lâm Thu Diệp quay đầu đi, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, Diệp Thu tựa như tiểu động vật nhỏ nhìn sư tử sợ hãi vậy.

"Bớt nói nhảm, tập trung lái xe."

Giờ này, mà đường xá vẫn đông nghịt, Lâm Thu Diệp nhìn ra ngoài cửa xe, à, thì ra hôm nay là 31/12, giao thừa.

Laptop, Diệp Thu cầm mang vào nhà người bạn, Lâm Thu Diệp ngồi đợi trong xe. Người bạn bày tỏ laptop rơi vỡ biến dạng luôn rồi, còn muốn mang đi sửa? Trực tiếp thay cái mới không phải tốt hơn sao. Diệp Thu nghĩ cũng đúng, laptop này là của Lâm Thu Diệp, đợi khôi phục dữ liệu xong, cô sẽ mua cái mới cho cô ấy, cho nên, nhân tiện, cô hỏi người bạn xem có loại laptop nào tương đối được không.

Một giờ sau, laptop được sửa xong, Diệp Thu chưa bao giờ vui vẻ như thế, ôm laptop hết sức phấn khởi xuống lầu, huýt sáo bước lên xe, mới phát hiện người trong xe đang ngủ.

Vốn nên trực tiếp nổ máy cho xe chạy, Diệp Thu lại ngắm nhìn đôi môi đỏ hồng của Lâm Thu Diệp, càng xem càng thấy mê người, cứ như có sức hút vậy, Diệp Thu càng xem càng sáp lại gần. Cuối cùng, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi Lâm Thu Diệp liếm mút, mãi hôn hít hăng say, mới phát giác, cứ thấy môi mình hình như đang bị duyện mút thì phải? Diệp Thu hốt hoảng ngồi ngay ngắn lại, Lâm Thu Diệp dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn cô, Diệp Thu khụ khụ hai tiếng vội vàng nổ máy cho xe chạy, mặt nóng bừng không chịu được.

Đến trước cửa nhà, cả hai một trước một sau vào trong, Lâm Thu Diệp sau lưng cô đột nhiên mở miệng, nói.

"Vừa rồi em hỏi chị, có phải là động tâm với em..."

Diệp Thu nghe thấy đề tài này, đột nhiên dừng bước, Lâm Thu Diệp đằng sau trực tiếp đâm vào người cô. Diệp Thu ôm chầm lấy Lâm Thu Diệp, mắt to chớp chớp, cẩn thận nhìn Lâm Thu Diệp, Lâm Thu Diệp nhấp mím môi, bỗng thản nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói.

"Quả thật chị thấy có chút thích em."

Nếu nói ghét, đã không đáp lại, nhưng, đúng như Diệp Thu nói, trọng tâm bây giờ của cô là báo thù, không có thời gian cho chuyện yêu đương.

Dù chỉ là thích chút xíu thôi, Diệp Thu cũng đã hưng phấn không chịu được, bỗng ôm lấy Lâm Thu Diệp xoay mấy vòng.

Đêm đó, các cô ngủ chung giường, đương nhiên, là Diệp Thu cầu xin trèo lên giường Lâm Thu Diệp bằng được mới thôi.