Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 42: - Hạ quyết tâm




Sắc mặt Quan Tư Thành hoàn toàn kết thành băng, kết quả này đáy lòng hắn sớm đã dự đoán, nhưng đả kích lại không dễ đón nhận như hắn nghĩ, đã qua một lúc lâu mà hắn vẫn giữ im lặng, cúi đầu như thể đang suy nghĩ chuyện gì. Thẩm Cảnh Nhiên thấy Quan Tư Thành không lên tiếng, thử thăm dò nói tiếp.


"Tư Thành, kể cả là đàn ông, cũng chẳng mấy dễ dàng, nếu hạnh phúc đã tìm đến anh, anh thật sự có thể truy cầu. Tôi vô cảm với hôn nhân, không thể mang lại hạnh phúc cho anh, đây cũng là điều thiếu sót ở tôi. Tôi rất muốn bù đắp, nhưng trên phương diện này chính tôi cũng bất lực, cho nên, điều tôi có thể làm được, chỉ có chấm dứt cuộc hôn nhân này càng sớm, anh mới có thể càng nhanh tìm được hạnh phúc của riêng mình."


Quan Tư Thành cười lạnh, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, cô ngược lại để tôi phải nhìn với cặp mắt khác."


Lời này rõ là châm biếm, Thẩm Cảnh Nhiên nhấp mím môi, cũng không nói lại.


"Cô muốn nhanh kết thúc cuộc hôn nhân này đến vậy, sao hả, đã có người mình thích?"


Quan Tư Thành không muốn lạnh lùng giễu cợt, nhưng, hắn không ngờ, Thẩm Cảnh Nhiên lại đưa ra đề nghị kết thúc cuộc hôn nhân này trước, rốt cuộc hắn có điểm nào không xứng với cô?


"Tư Thành, tôi nói rồi, tôi đối với chuyện tình cảm, luôn vô cảm."


Thẩm Cảnh Nhiên nhấn mạnh lần nữa, Quan Tư Thành giống như được nhắc nhở, hừ cười, than thở.


"Phải, cô đã từng nói, cô chỉ nhiệt tình với công việc, chỉ nảy sinh tình cảm với sự nghiệp, đó cũng là sinh mạng cô."


Lời này khiến trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên rơi lộp bộp, Quan Tư Thành bỗng xoa trán than thở.


"Có một số việc quả thật không thể cưỡng ép."


Quan Tư Thành lại ngẩng đầu, lần này sắc mặt đã hòa hoãn đi không ít, giọng điệu cũng thế.


"Tôi biết, cô ngoài miệng đề nghị, nhưng trong lòng lại đã quyết, nếu cô đã nói là đề nghị, vậy cũng cho tôi chút thời gian để suy tính, mặc dù, dù cô vô cảm với tôi, nhưng tôi là thật tâm thật ý với cô."


Nói tới cuối, còn thêm vài phần thâm tình, Thẩm Cảnh Nhiên không ngờ Quan Tư Thành sẽ sảng khoái đồng ý như vậy, hắn cười khổ nói.


"Chúng ta hãy cho đối phương khoảng thời gian cuối cùng này để suy nghĩ, suy nghĩ thật cẩn thận, chúng ta bên nhau cũng đã 3 năm. Cô nhìn lại quan hệ của chúng ta, tôi cũng sửa sang lại tâm tình của mình, nhưng, tôi mong là chuyện của Đồng Đồng không để kéo dài."


"Được."


Thẩm Cảnh Nhiên không phải người dông dài, nếu Quan Tư Thành đã sảng khoái như vậy, cô cũng sẽ không gây khó dễ.


"Sáng mai tôi sẽ dẫn Đồng Đồng đi làm."


Sáng sớm ở nhà, Lâm Thu Đồng biểu hiện vô cùng nhu thuận, Quan Tư Thành dặn dò cô phải học tập thật giỏi, sớm ngày thành nghề, lần đầu tiên Lâm Thu Đồng lại thuận theo như vậy, nói tôi sẽ, Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy mùa xuân sắp tới rồi! Thế nhưng, vừa mới rời khỏi nhà, cô liền phát hiện, hình như cô đã lầm tưởng. Lâm Thu Đồng chán nản ngồi rụt cổ cạnh ghế lái, biểu hiện hăng hái hừng hực ý chí chiến đấu ở nhà vừa rồi cứ như chỉ là giả tạo, Thẩm Cảnh Nhiên không phán xét, suy nghĩ có thể tối qua Lâm Thu Đồng ngủ không được ngon giấc mới thế.


Tại cuộc họp tổ chức thường lệ đầu tuần Thẩm Cảnh Nhiên giới thiệu Lâm Thu Đồng, trong buổi họp Lâm Thu Đồng biểu hiện chỉ kém phường đạo tặc một tí, giới thiệu bản thân được đúng hai câu, một là tôi tên Lâm Thu Đồng, câu còn lại cảm ơn. Thẩm Cảnh Nhiên đứng ra nói vài câu để giảm căng thẳng, nếu Lâm Thu Đồng đã yêu thích chụp ảnh, vậy cô trước cho Lâm Thu Đồng làm quen với công việc của đội chụp ảnh, để người đứng đầu đội chụp ảnh đặc biệt dẫn dắt, nhưng hắn lại bị ánh mắt Lâm Thu Đồng trực tiếp xem thường. Sau khi tan họp, Thẩm Cảnh Nhiên rời đi, lưu lại đội trưởng đội chụp ảnh cùng Lâm Thu Đồng, đội trưởng không phải ai khác, chính là Trần Phóng. Trần Phóng cười haha, dường như rất vui vì có nhiều cơ hội tiếp xúc Lâm Thu Đồng hơn, Lâm Thu Đồng liếc hắn, dửng dưng nói.


"Anh chớ vội đắc ý, tôi sẽ nói chuyện với Thẩm Cảnh Nhiên."


Nói xong, Lâm Thu Đồng liền đứng dậy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, Khang Mạc bộ dạng định ngăn cô lại, Lâm Thu Đồng liền bắt lấy cổ tay cổ, nói.


"Tôi muốn gặp Thẩm Cảnh Nhiên."


Khang Mạc trước một bước tới trước cửa phòng tổng giám đốc, cất cao giọng.


"Lâm nhiếp ảnh, muốn vào phòng tổng giám đốc, cần dựa theo đúng quy trình phải báo trước."


"Vậy à?"


Lâm Thu Đồng cố tỏ vẻ kinh ngạc.


"Để tôi vào thông báo luôn một thể."


Lâm Thu Đồng bộ dạng định đẩy cửa, Khang Mạc chẳng qua chỉ đứng nhìn, cũng không tỏ ý ngăn cản. Lâm Thu Đồng vừa đụng vào nắm cửa, Thẩm Cảnh Nhiên đã mở cửa, Khang Mạc xoay người cúi thấp đầu xin lỗi, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn lướt qua Lâm Thu Đồng, giọng ôn tồn.


"Khang Mạc, cô đi làm chuyện của mình đi."


Khang Mạc rời đi, trước khi đi, còn thấy Lâm Thu Đồng thị uy nhìn mình, Khang Mạc cắn môi cúi đầu rời đi. Thẩm Cảnh Nhiên xoay người trở lại phòng làm việc, Lâm Thu Đồng vội bước theo vào, nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, tôi không muốn người khác dẫn dắt."


"Lâm Thu Đồng, ở đây là công ty, không phải ở nhà em, chị hy vọng em có thể phân rõ công tư."


Thẩm Cảnh Nhiên làm mặt lạnh, tỏ rõ thái độ công tư phải phân minh của mình.


"Nếu em thật sự muốn học hỏi cho ra hồn, thì phải làm theo phương pháp của chị, chị mới có thể giúp em sớm ngày thành nghề."


Thẩm Cảnh Nhiên thật sự muốn dạy Lâm Thu Đồng thật tốt, như vậy, Quan Tư Thành mới không còn lý do để từ chối ly dị.


Trời mới biết, Lâm Thu Đồng cơ bản không phải tới học hành, cô càng không muốn thành nghề sớm để rời tập đoàn Cảnh Trí, cô tới Cảnh Trí với một mục tiêu duy nhất, chính là Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng để lộ biểu cảm thì ra là thế, Thẩm Cảnh Nhiên tưởng cô đã hiểu rõ, còn định tán thưởng gật đầu, nào ngờ, Lâm Thu Đồng rất vô sỉ nói.


"Em mặc kệ, em muốn làm thư ký của chị!"


Chưa kể Thẩm Cảnh Nhiên không đồng ý, Quan Tư Thành khi nghe thấy chuyện này liền nổi giận, vừa vào công ty đã ỷ vào mối quan hệ, buổi trưa Quan Tư Thành lập tức tới trước cửa công ty đợi Lâm Thu Đồng cùng ăn cơm, thuận tiện dạy bảo cô một phen. Lâm Thu Đồng đang làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo Thẩm Cảnh Nhiên vui phải chết, một cú điện thoại Quan Tư Thành liền làm rối loạn kế hoạch của cô, trong điện thoại hắn trầm giọng nói.


"Thu Đồng, hôm nay ăn cơm với ba một buổi."


Lâm Thu Đồng vừa nghe máy, liền liếc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên thấy cô một bộ ta đây đã biết trước, trong lòng bực tức, nhất định Thẩm Cảnh Nhiên đã cáo trạng.


"Con nhìn lại mình mà xem, còn một chút tiền đồ nào không?"


Quan Tư Thành quả thật không thể nhịn nổi, hổ phụ mà lại sinh ra khuyển nữ, hắn mang chí hướng hùng bá giới thương nghiệp, mà Lâm Thu Đồng lại chí hướng làm thư ký cho Thẩm Cảnh Nhiên! Thật tức chết hắn mà. Lâm Thu Đồng không ngờ Thẩm Cảnh Nhiên lại tố cáo lẹ dữ vậy, bà chị ngốc này có cần làm gián điệp thân thiết cho ba cô đến vậy không, cô sắp tức hộc máu rồi đây!


Lâm Thu Đồng cúi đầu cơ bản không ăn, vùi đầu rất thấp, không thể thấy được biểu cảm. Quan Tư Thành rất bất ngờ, hôm nay Lâm Thu Đồng lại không cãi lại, không giống con gái hắn, hay tại hắn đã quá nặng lời? Không đúng, con gái cũng có chính kiến của nó, Quan Tư Thành tự kiểm điểm, hắn cũng vì quá đau lòng mới quên hỏi suy nghĩ của con gái, Quan Tư Thành chậm lại, ôn nhu nói.


"Đồng Đồng, ba không phải muốn trách mắng con, con đang có suy nghĩ gì cứ nói ra, nếu hợp lý ba ủng hộ."


Lâm Thu Đồng nghe mà thấy buồn nôn, bây giờ cô vẫn chưa thích ứng với hành động cùng lời nói quá mức thân thiết, xa cách đã 15 năm, không thể cứ muốn là có thể thân thiết ngay được. Lâm Thu Đồng vẫn luôn không ngẩng đầu, buồn buồn nói.


"Tôi chính là cảm thấy, theo bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, sẽ học được rất nhiều điều."


Chân tướng chỉ Lâm Thu Đồng là rõ, cũng không biết từ thời khắc nào, nhưng cô đã hạ quyết tâm, phải theo đuổi Thẩm Cảnh Nhiên cho bằng được.