Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 66: Vĩ thanh




Ngồi trên mã xa, A Tài rất muốn dùng sức xoa bóp eo, nhưng vừa động đã thấy rất đau.

Nhớ lúc xuất môn, Triển Cảnh Nham hỏi hắn có chắc chắn hôm nay còn muốn đến nha môn, sớm biết như vậy hắn sẽ không cậy mạnh, thành thật nằm sấp trên giường thì tốt rồi.

Thổ Đậu xuyên qua bức màn nhìn đường lớn náo nhiệt, rất nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn sư phụ ngồi đối diện mặt thống khổ hơn bị táo bón, quan tâm hỏi, “Sư phụ, ngươi không sao chứ?”

A Tài cố gắng mỉm cười, thản nhiên nói, “Không sao.”

“Có phải tối hôm qua ngủ không ngon?” Hai mắt thâm quầng, còn liên tục ngáp.

“Ngạch…… Đúng vậy.” A Tài chột dạ trả lời, liếc nhìn người khởi xướng bên cạnh.

“Sư phụ, có phải đột nhiên phân giường ngủ với Thổ Đậu nên không quen? Buổi tối sư phụ có thể đến chỗ ta ngủ?” Thổ Đậu gửi lời ‘Mời’.

Nhìn hai mắt đơn thuần của Thổ Đậu, A Tài nhất thời im lặng, “Ngạch……”

“Tối hôm qua sư phụ ngươi thu dọn đồ đạc, cho nên khuya mới ngủ.” Triển Cảnh Nham trực tiếp nói, trả lời mời trở về.

A Tài nghiêng qua, liếc y, không vạch trần.

“A……” Thổ Đậu hiểu rõ gật gật đầu, hôm qua nó dọn nhà cũng cảm thấy vậy, nên rất hiểu vẻ mặt mệt mỏi của sư phụ.

“Thổ Đậu, muốn xem mã xa đi thế nào không?” Triển Cảnh Nham đột nhiên hỏi.

Trong mắt Thổ Đậu lóe chờ đợi, dùng sức gật đầu, nó muốn biết rõ.

“Lên phía trước xem, đừng ảnh hưởng xa phu.” A Tài cảm giác, đề nghị này của Triển Cảnh Nham không hề có mục đích đơn thuần.

Thổ Đậu thuần thục leo lên phía trước, trong xe chỉ còn lại hai người.

Triển Cảnh Nham nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của A Tài, xem ra tối hôm qua thật sự quá phóng túng, “Ta giúp ngươi xoa thắt lưng, sẽ thoải mái rất nhiều.”

A Tài híp mắt như đang hỏi, chỉ đơn giản như vậy?

“Ta sẽ không sờ loạn.” Triển Cảnh Nham cam đoan.

A Tài đẩy bức màn nhìn nhìn bên ngoài, cách nha môn còn một đoạn khá xa, mà nụ cười của Triển Cảnh Nham lại rất thành khẩn, “…… Được rồi, chỉ xoa thắt lưng.”

Y gật đầu, vỗ vỗ vị trí bênh cạnh.

A Tài chầm chậm dịch tới cạnh Triển Cảnh Nham, nằm úp sấp trên đùi của y, “Không được sờ loạn.” Sau đó nói câu cảnh cáo.

Triển Cảnh Nham mỉm cười, dùng khí lực thích hợp ấn huyệt vị nơi thắt lưng của hắn, giảm bớt đau nhức.

“Ngô, đó …… Ân…… Mạnh một chút.” Thật là thoải mái. A Tài thích thú thở dài……

Triển Cảnh Nham đột nhiên dừng tay, “Tiếp tục……” A Tài nhắm mắt nói.

“Ngươi ân…… Ân…… A…… A…… Như vậy, đang dụ dỗ ta sao?” Triển Cảnh Nham nỗ lực khắc chế.

Lúc này A Tài mới ý thức nguy hiểm, giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị ôm vào lòng.

Lo lắng người ở ngoài nghe được, A Tài không dám lớn tiếng kêu, “Ngươi đã nói không xằng bậy.”

“Ta đâu có làm gì.” Triển Cảnh Nham nâng lên hai cánh tay, vô tội nói.

“Ta muốn đứng dậy……” A Tài đưa lưng về phía Triển Cảnh Nham, không nhìn biểu tình trêu chọc của y. Dùng lực đứng dậy, ai ngờ mã xa xóc nảy một cái, hắn lại ngã vào lòng Triển Cảnh Nham.

“Cái này xem như yêu thương nhung nhớ sao?” Triển Cảnh Nham khiêu mi, hỏi.

A Tài nghẹn đỏ mặt, “Nhất định ngươi cố ý……”

“Mã xa xóc nảy, sao bảo ta cố ý?” Quá oan uổng y.

“Mã xa là của phủ ngươi …… Xa phu cũng của phủ ngươi ……” Nào có trùng hợp như vậy.

“Bên cạnh xa phu là đồ đệ ngươi.”

“Thổ Đậu nhà ta trẻ người non dạ, khẳng định một chút cũng không liên quan tới nó……”

Tranh luận vô nghĩa như vậy duy trì liên tục tới cửa nha môn.

Có lẽ cuộc sống tương lai cũng tiếp tục vô nghĩa như vậy, nhưng có sao. Chỉ cần cùng đúng người bên nhau, bình bình đạm đạm cũng là hạnh phúc.