Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 30: Trốn không thoát cấm túc




—o0o—

Đây là lần thứ hai Harry nhìn tận mắt quá trình ấp trứng rồng.

Nhìn sinh vật nho nhỏ chậm rãi đánh vỡ vỏ trứng, mới lạ đi ra, cũng cắn một ít vỏ trứng rồng. Harry thật sự không thể hiểu được vì sao Draco lại kích động như vậy.

“A, nhìn xem. nhóc này cũng thật xinh đẹp.” Draco không ngừng tán thưởng nói, “Harry, cậu nói đúng, chúng ta không thể đem nó ở đây được, đám người điên kia sẽ làm nó bị thương mất, mình lập tức phải đi liên hệ với ba, đem tên nhóc đáng thương này đưa về cho nhóc ấy trưởng thành trong hoàn cảnh tốt hơn.”

“Cháu nói đúng, Draco,” Cùng Draco đạt thành mặt trận thống nhất, bác Hagrid đã bắt đầu thân thiết xưng hô tên cúng cơm của Draco, mà Draco lại không hề phản đối. Điều này thật sự khiến Harry không thể không cảm thán, “Tuy rằng bác luyến tiếc, nhưng mỗi khi nghĩ tới Norbert sẽ bị thương thì bác rất sợ hãi. Ầy, Norbert của bác nhỏ yếu như vậy, đám người Bộ Pháp thuật điên cuồng kia tuyệt đối sẽ cướp nhóc từ tay bác.”

Đối với cái từ ‘nhỏ yếu’ từ miệng bác Hagrid, Harry thật sự không hề muốn bình luận. Có lẽ con rồng nhỏ này rất yếu ớt, nhưng Harry không thể nào tưởng tượng được ra hình dáng con rồng sau mấy ngày nữa..

Mà đối với từ ‘nhóc’ chứ không phải ‘nó’ từ miệng bác Hagrid, Harry thật sự rất bất đắc dĩ.

“Được rồi, tối mai chúng ta sẽ đem nó đi được không?” Cuối cùng, nhìn Draco đang lưu luyến không rời, Harry thật sự nhịn không được chụp bàn nói, “Hay hai người định vài ngày sau đợi Norbert trưởng thành bị người khác phát hiện, hai người mới hối hận?”

“Harry, mình quên không nói với cậu có đôi khi rất lý trí cũng là một loại sai lầm.” Draco hơi hơi oán niệm nói.

“Nhưng quả thật có thể cứu lại lý trí của hai người, được không?” Không lý trí sẽ mang đến phiền toái, cậu đã tự mình thể nghiệm rồi.

Cuối cùng, bọn họ quyết định để Hermione và Ron đưa Norbert đi, nhưng Draco phải đi theo, nói là sợ người nhà mình phái tới không biết Ron cùng Hermione. Nhưng Harry biết cậu ta chỉ là muốn ở chung với Norbert lâu hơn một tí, Harry cho cậu ta một cái vẻ mặt ‘Không cứu chữa được’ rồi đưa cho cậu ta áo khoác tàng hình. “Buổi tối nhớ rõ phải cẩn thận một chút, nhất định sau khi đưa Nobert đi rồi phải phủ thêm áo khoác tàng hình, nhớ chưa?”

Draco vội vàng gật gật đầu, nhiều lần cam đoan mình đã nhớ kỹ.

Harry nghĩ sẽ không sao, cho dù Draco luyến tiếc Norbert như thế nào, có Hermione lý trí bên cạnh sẽ tốt đẹp, nhưng cậu không nghĩ tới, đợi đến Draco trở về lại nói cho Harry biết bọn họ bị tóm.

Là Kurt!

Sau khi Harry biết Kurt đi mật báo, bất đắc dĩ trợn trắng mắt – lúc trước là Draco, hiện tại là Kurt, tại sao mỗi lần đưa Norbert đi lại gặp chuyện không may thế.

“Chúng mình chỉ kịp đưa Norbert đi thì Kurt cùng giáo sư McGonagall đã xuất hiện rồi.” Draco không biết là nên may mắn đã đưa được Norbert đi, hay là nên bất đắc dĩ việc mình bị tóm, “Giáo sư McGonagall trừ chúng mình mỗi người 50 điểm, mình đi chết đây, mình biết giải thích thế nào với ba đỡ đầu cơ chứ.”

“Không phải chỉ là nội quy Nhà Slytherin thôi sao!” Harry gần như khinh thường nói, rút ra một chồng lớn tấm da dê từ trong ngăn tủ, “Hai người tự nghĩ biện pháp sửa tên trên đó thành tên mình là được rồi.”

“Mình có thể nói mình yêu cậu được không, Harry!” Draco nhìn tấm da dê trên tay, kinh hỉ nói.

“Yêu mình là tự do của cậu, nhưng có tiếp nhận hay không lại là chuyện của mình.” Harry cười khẽ nói.

“Mình muốn hỏi, Harry à, sao cậu lại có nhiều bản nội quy của Nhà thế?” Blaise tiến gần, tò mò hỏi.

“Bởi vì mình nhận ra chủ nhiệm rất thích phạt chúng ta sao chép cái này khi phạm phải sai lầm, mình nhân lúc không có việc gì, chậm rãi sao chép, chậm rãi tích lũy, đảm bảo một ngày nào đó khi mình phạm sai lầm sẽ không hoảng loạn vì bị trừng phạt nghiêm khắc.” Harry nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói, đây là kinh nghiệm thu được từ Draco. Lúc trước khi Draco viết thư cùng cậu luôn oán giận ba đỡ đầu phạt cậu ta chép sách, cho nên cậu quyết định cần phải phòng ngừa chu đáo.

“Giỏi nha,” Blaise khích lệ nói, “Mình quyết định học tập phương pháp của cậu.”

Vào lúc ban đêm, trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, có vẻ hơi áp lực.

Có một học trò năm nhất mang đến lời nhắn từ thầy Snape – sắc mặt con rắn nhỏ chuyển đạt tin tức cực kỳ tái nhợt, thoạt nhìn là bị thầy Snape tức giận dọa mất mật rồi – nói là bắt đầu cấm túc Draco cùng Kurt từ tối mai, đến lúc đó sẽ do Filch an bài. Mặt khác, Draco cùng Kurt còn phải nộp 100 bản nội quy Nhà Slytherin nữa, Kurt vì thế mặt trắng bệch, Draco lại thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi – tấm da dê mà Harry giao cho cậu ta ít nhất đã sao chép được 60 bản, chỉ còn 40 bản, đối với cậu ta mà nói không quá khó khăn.

“Đều nói bên trong Slytherin cần đoàn kết. Tôi cảm thấy, nhất là dưới tình huống Nhà của chúng ta lại không được hiệu trưởng coi trọng, chúng ta không phải càng cần đoàn kết nội bộ sao?” Sau khi học trò kia rời khỏi, Harry nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra cậu đang châm chọc, “Nhưng tôi lại không nghĩ tới, cư nhiên có người bởi vì ân oán cá nhân lại tự đem khó khăn đến Nhà mình. Tôi rất ngạc nhiên, loại người chưa bao giờ có mưu kế rồi chỉ điểm vì sao lại được phân vào Slytherin.”

Nghe Harry nói như vậy, nhóm Slytherin ở đây không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía Kurt.

Harry qua lại với đám Gryffindor là chuyện mọi người đều biết, nhưng tình huống như vậy cũng không khiến Harry bất hòa với người cùng Nhà, hơn nữa lại làm dịu đi quan hệ giữa Slytherin cùng Gryffindor, cộng thêm biểu hiện của Harry và Draco trên lớp học rất ưu tú, khiến cho thái độ của nhóm giáo sư đối Slytherin tốt hơn nhiều.

Có lẽ những học trò năm trên có thể không biết rõ, nhưng những học trò năm dưới đặc biệt là năm nhất thì tình huống Gryffindor và Slytherin xảy ra đánh nhau quả thật rất ít, không thể không nói đó là công lao của Harry.

Nhưng hiện tại, lại có sự kiện học trò chỉ điểm học trò cùng Nhà tàng trữ rồng, hơn nữa lý do lại là ân oán cá nhân đáng cười nữa chứ, đối với học trò Slytherin mà nói, thật sự là sỉ nhục.

Học trò Slytherin cũng không vi phạm nội quy, bọn họ chỉ biết cách sử dụng nội quy mà thôi. Tựa như việc đi chơi đêm lần này chỉ cần không bị ai tóm được thì Draco sẽ không coi như làm trái nội quy trường học, mà đáng cười chính là người tố giác Draco lại là học trò Nhà Slytherin. Chuyện này mà ầm ĩ lên thì người bị khinh thường không phải là Draco bị bắt quả tang mà lại là Kurt đi mật báo.

“Trò Lewis,” Harry ngạo mạn nhìn Kurt, dùng giọng điệu quý tộc chậm rì rì nói, “Có lẽ, trong mắt trò, trò cảm thấy tôi cùng Draco không xứng là thủ tịch bậc một bậc hai. Như vậy hôm nay tôi sẽ không lòng vòng mà trực tiếp nói ở đây, trò bất mãn cái gì, có thể tìm tôi cùng Draco bất cứ lúc nào, nhưng mời trò không cần làm ra những hành động không phù hợp Slytherin như thế.”

Nói cách khác, chính là không được làm Slytherin hổ thẹn!

Harry nói rất rõ ràng, gần như nói trắng ra, khiến sắc mặt Kurt từ đỏ biến xanh, sang đen rồi cuối cùng trắng bệch, gần như cái bảng pha màu bình thường thay đổi nhiều loại màu sắc, không nói gì, trừng mắt nhìn Harry, thở phì phì rồi trở về phòng ngủ.

Những học trò năm nhất còn lại có vẻ như bị khí áp cao Harry đột nhiên tuôn ra mà sợ, trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám động đậy.

Harry không nói gì nữa, lôi Draco và Blaise trở về phòng ngủ, lưu lại đám học trò năm trên hai mặt nhìn nhau.

“Kẻ Được Chọn trưởng thành thật nhanh chóng.” Có người nói như vậy.

“Không hề giống lúc vừa mới khai giảng.”

“Đang dò thử chúng ta sao?”

“Chúng ta làm được, vì sao cậu ta lại không chứ?”

“Tôi cảm thấy cậu ta đã thăm dò chúng ta rồi, nhưng chúng ta vẫn còn không biết tính cách của cậu ta.”

Bình thường biểu hiện là một người ôn hòa, đêm nay lại không hề nể tình, hay Kẻ Được Chọn này ngay từ đầu đã chế ra một hình tượng giả cho bọn họ nhìn?

“Chúng ta cần phải quan sát thêm sao?”

“Vừa mới tức thì, tôi cảm thấy khí thế đó giống với khí thế trên người chủ nhiệm khiến tôi không dám động đậy.” Có người nói.

“Có thể nào sự huy hoàng kế tiếp của Slytherin sẽ do Kẻ Được Chọn của chúng ta mang đến hay không?” Thủ tịch Nhà Zakas Dirkus nhẹ nhàng nói một câu khiến tất cả mọi người ở đây ngậm miệng, “Trước khi chúng ta không thể thăm dò Kẻ Được Chọn, các bạn cần phải cẩn thận một chút, về phần Kurt tốt nhất không cần đi học. À thêm nữa, không nên nhìn Kẻ Được Chọn hiện tại tuổi không lớn nhưng dù sao cậu ta đã là gia chủ gia tộc Potter. Nếu cậu ta liên hợp cùng gia tộc Malfoy, đến lúc đó tôi hy vọng các bạn sẽ không hối hận.”

Kẻ Được Chọn này tuyệt đối không thể khinh thường!

Mà bên kia, Harry hoàn hoàn toàn toàn không biết khí thế vừa mới vô ý thức bộc phát ra đã khiến nhóm rắn liên can kiêng kị, sau khi cậu trở lại phòng ngủ, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp đổi áo ngủ, ngủ.

Buổi tối ngày hôm sau, Harry nhìn Draco sau khi ra ngoài cùng Blaise nháy mắt, phủ thêm áo tàng hình, cũng theo đi ra ngoài.

Một đường theo đuôi Draco và Kurt, đến khi Filch đem mấy người giao cho bác Hagrid, Harry lúc nào cũng chú ý cùng bọn họ bảo trì khoảng cách nhất định.

Sau đó bác Hagrid nói cho bọn họ nội dung cấm túc – tiến vào Rừng Cấm.

Harry nhìn đến bốn người tựa hồ đều có điểm khiếp sợ, mà Kurt thậm chí là bất mãn kêu lên, “Ông không thể làm như vậy!”

“Nghe này, nếu về sau trò không muốn thế thì không cần phải làm chuyện ngu xuẩn là bán đứng bạn cùng học!” Đối với người mật báo khiến cho Draco bị tóm – Kurt, bác Hagrid khá bất mãn. Ông nhận ra vì để Norbert đáng yêu của ông rời xa nguy hiểm nên Draco mới có thể đi đêm vốn là không có chuyện gì, nhưng bởi vì Kurt mật báo mới có thể dẫn tới bây giờ. Đối với Kurt, ngay từ đầu Hagrid vốn không định cho cậu ta một sắc mặt hòa nhã.

Sau đó bọn họ tiến vào Rừng Cấm, Harry vẫn đi theo phía sau, bởi vì áo tàng hình không thể làm ánh sáng đũa phép cũng biến mất theo được nên Harry không thể nào dùng ‘Lumos’.

Bất quá cũng may mắn cậu vẫn quen với đêm đen, cho nên đi trong bóng tối đối với cậu mà nói, cũng không quá khó khăn.

Cuối cùng đến một lối rẽ, bác Hagrid phân Kurt và Ron một tổ, để bọn họ đi đường bên trái, mà Hermione cùng Draco một tổ đi đường ở giữa, một mình bác Hagrid đi đường bên phải.

“Nếu gặp được cái gì, lập tức gửi tín hiệu, hiểu không?” Bác Hagrid dặn bọn họ một phen, mới mang đèn rời khỏi.

Mà còn lại bốn người, đũa phép đều sáng, cũng chia đường mà đi.

Harry đứng ở lối rẽ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi bên nào.

Lâu như vậy, cậu đã không còn nhớ rõ lúc trước là nơi nào gặp được Quirrel đang hút máu bạch kỳ mã, nếu chính mình đi nhầm đường, vậy thì cái tổ gặp được Quirrel là cực kỳ nguy hiểm.

Do dự một hồi, Harry quyết định đi đường ở giữa.

Cậu nhớ rõ đi một lúc trên con đường đó sẽ gặp được một con bạch kỳ mã đã chết, cậu có thể ăn may ở đấy.

Cậu luôn luôn là vật thể thu hút phiền toái mà không phải sao? Lúc trước, Draco đã nói mỗi đường cậu đi đều có thể  đụng tới một lần phiền toái.

Gặp Quirrel đang hút máu bạch kỳ mã xem như phiền toái đi?

– Hết chương 30 –