Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 670: Biến mất quỷ dị, Quan Âm tái hiện




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Nữ Oa nương nương cảm thấy may mắn, hôm nay nàng còn mạnh hơn thời kỳ thượng cổ nhiều.

Nếu không, muốn đoàn tụ Kim Ô thần hỏa và tu bổ thân hình Kim Ô không trọn vẹn, chỉ sợ nàng phải mất thời gian một năm.

...

Ầm...

Đường Tăng rơi từ trên trời xuống đất, vào lúc hắn va chạm với mặt đất, mặt đất xuất hiện địa chấn nhỏ, mặt đất bốn phía nổ tung như có quả bom ngay bên cạnh.

Lúc này thân thể Đường Tăng trần trụi, áo cà sa rách nát đã bị Nữ Oa nương nương đánh thành phấn vụn.

Lúc này, hai mắt Đường Tăng nhắm nghiền, tròng mắt không ngừng chuyển động, hắn muốn mở ra nhưng dường như có lực lượng gì đó ngăn cản, hắn không cách nào mở mắt ra.

- Tình huống thân thể của ta như thế nào?

Đường Tăng lo lắng kiểm tra thân thể của mình, hắn nhanh chóng phát hiện tu vi chính mình lại biến mất.

Đúng vậy, chính là biến mất, biến mất như vậy rất kỳ quái, không giống như bị phế sạch tu vi, mà là tu vi trực tiếp biến mất.

- Dường như có phần không hợp lý...

Đường Tăng thân là danh sư lục tinh, tăng thêm hai mươi bốn điểm ý chí, tầm mắt của hắn đã rộng hơn trước rất nhiều.

Hắn nhanh chóng đoán ra, sở dĩ tu vi của mình biến mất, rất có thể là Nữ Oa nương nương vận dụng thủ đoạn gì đó làm pháp tắc Tam giới không thừa nhận tu vi của hắn.

Không chiếm được pháp tắc Tam giới thừa nhận, tu vi của hắn biến mất giống như không tồn tại.

Có câu nói gọi là ‘ tồn tại tức là hợp lý ’, nhưng hiện tại Nữ Oa nương nương biến tu vi của hắn thành ‘ không hợp lý ’, cho nên hắn không được pháp tắc thừa nhận.

Trừ việc đó ra, Đường Tăng lại phát hiện, lực lượng ý chí của mình cũng bị phong ấn, hoàn toàn giam cầm trong người không thể phóng thích ra ngoài, không cách nào ảnh hưởng chung quanh.

Giống như có lực lượng khủng bố đang giam cầm ý chí của hắn.

Đường Tăng muốn tiếp tục kiểm tra, trừ ý chí và tu vi ra, đột nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, ngay sau đó hắn không biết gì cả.

Đại khái qua gần nửa giờ, một tia sáng từ trên trời bay xuống và đáp bên cạnh Đường Tăng, chính là Dương Thiền.

- Đường Tam Tạng, ngươi làm sao thế?

Dương Thiền sốt ruột nâng Đường Tăng dậy, bởi vì quá lo lắng cho Đường Tăng, cho nên nàng không phát hiện thân thể Đường Tăng đang trần trụi.

- Này, ngươi tỉnh lại đi...

Vành mắt Dương Thiền đỏ lên.

Nhưng Đường Tăng trừ khí tức bình thường ra, hắn đã bất tỉnh.

Bỗng nhiên, Dương Thiền phát hiện tu vi của Đường Tăng không còn, gương mặt nàng tái nhợt:

- Nữ Oa nương nương... Lại phế bỏ tu vi của ngươi?

Tuy khí tức Đường Tăng vẫn hư vô mờ mịt, có loại cảm giác thần bí nhưng tu vi thật sự biến mất.

Dương Thiền không nghĩ tới, Nữ Oa nương nương lại ác như vậy.

Việc này cũng không kỳ quái, thời điểm Nữ Oa nương nương tốt thì rất tốt, có thể vô tư kính dâng, yên lặng trợ giúp người.

Nếu có ai chọc giận nàng, như vậy không thể trách nàng vô tình, Trụ vương đã từng từng khắc dâm thơ trước pho tượng của nàng mà mất đi giang sơn, bản thân cũng bại vong.

- Sư phụ...

- Sư phụ ở bên kia, nhanh...

Bỗng nhiên Dương Thiền nghe thấy giọng nói của đám người Tôn Ngộ Không vang lên.

- Tề Thiên đại thánh?

Đôi mắt Dương Thiền sáng ngời:

- Tề Thiên đại thánh lợi hại như vậy, khẳng định có biện pháp...

Bảy tia sáng xuất hiện bên cạnh Dương Thiền, chính là đám người Tôn Ngộ Không.

- Tam Thánh mẫu, tại sao ngươi ở đây?

- Sư phụ đâu rồi?

- Tam Thánh mẫu, ngươi có nhìn thấy sư phụ ta hay không?

Đám người Tôn Ngộ Không hỏi thăm, vẻ mặt bọn họ rất sốt ruột.

Dương Thiền cảm thấy rất kỳ quái, chẳng phải Đường Tam Tạng đang ở trước mặt bọn họ hay sao, tại sao bọn họ không nhìn thấy?

- Hắn ngay tại...

Dương Thiền đang muốn mở miệng, nàng nhìn sang và ngạc nhiên không nhỏ, bởi vì vừa rồi Đường Tăng đang ở trước mặt, vậy mà chẳng biết hắn biến mất lúc nào.

- Đường Tam Tạng...

Dương Thiền khẩn trương.

- Tam Thánh mẫu, sư phụ đâu?

Tôn Ngộ Không nghi ngờ hỏi thăm.

- Tại sao lại không thấy rồi? Vừa rồi hắn nằm ở ngay chỗ này, tại sao đột nhiên biến mất không thấy?

Dương Thiền vội vàng đi tìm kiếm chung quanh, thỉnh thoảng ôm đầu:

- Rốt cuộc đã xem nhẹ điểm này, tại sao lại không tìm thấy?

Đám người Tôn Ngộ Không quay mặt nhìn nhau, qua thật lâu mới làm rõ tình hình.

- Tam Thánh mẫu, ngươi nói là, vừa rồi sư phụ ta đang ở ngay chỗ này, nhưng bây giờ đột nhiên không thấy?

Tôn Ngộ Không hỏi.

- Ân, vừa rồi nằm ngay chỗ này, ta chỉ mới chớp mắt, hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Dương Thiền nói:

- Đúng rồi, tu vi của hắn...

- Như thế nào?

- Tu vi như thế nào?

Tôn Ngộ Không cảm thấy nội tâm nặng nề.

- Không có.

Dương Thiền nói:

- Nữ Oa nương nương phế tu vi của hắn.

- Cái gì?

- Tại sao có thể như vậy?

Đám người Tôn Ngộ Không quá sợ hãi.

- Ha ha, sống...

Đột nhiên Như Lai Phật tổ cười to, đang muốn chế ngạo, đột nhiên cái mũi biến thành mũi heo, nàng vội vàng dùng tay che lại và áp nó trở về.

Dương Thiền bất mãn nhìn Như Lai Phật tổ, tuy phát hiện Như Lai Phật tổ có phần quen thuộc nhưng nàng không nghĩ nhiều.

- Chẳng lẽ bị yêu quái bắt đi?

- Không tốt, chúng ta mau đi tìm...

Mấy người hóa thành tia sáng bay khắp bốn phương tám hướng, Như Lai Phật tổ vốn không muốn đi, nhưng đột nhiên lỗ tai lớn lên, biến thành lỗ tai heo, nàng đành phải hậm hực đi tìm.

Dương Thiền tốc độ chậm nhất, cho nên nàng chỉ có thể tìm ở gần đó, hận không thể đào ba thước đất lên, nàng tìm không thấy Đường Tăng.

- Tại sao đột nhiên biến mất? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Hốc mắt Dương Thiền đỏ bừng, cảm giác phi thường bất lực.

Đây là việc không bình thường, trước đó nàng không cảm giác có chút yêu khí nào, thậm chí Tề Thiên đại thánh cũng không có cảm ứng được nơi này có yêu khí.

Nhưng là hắn lại biến mất, quá kỳ quái.

Một giờ sau, đám người Tôn Ngộ Không quay trở lại, sắc mặt bọn họ rất khó coi, bọn họ đã tìm khắp từng tấc đất trong phạm vi vạn dặm, căn bản tìm không thấy.

- Sư phụ, ngươi chết thật thê thảm ah...

Bỗng nhiên Sa Tăng quỳ rạp xuống đất.

Bốp!

Trư Bát Giới căm tức đá Sa Tăng một cước:

- Lão Sa ngươi muốn chết hay sao, ngươi dám nguyền rủa sư phụ!

- Đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát, thỉnh ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?

Dương Thiền thật sự không có biện pháp, đột nhiên rưng rưng nước mắt cầu nguyện.

Những người còn lại im lặng không nói gì, Quan Âm Bồ Tát đã chết, cầu nguyện có làm được cái gì?

- Xuy xuy xùy...

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, đôi mắt lập loè, hàm răng bén nhọn lộ ra ngoài, trên hầu trảo có cốt giáp khi thì nhô ra, khi thì rút vào.

- Ta đi tìm Nữ Oa nương nương!

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, hắn muốn phóng lên trời nhưng Ngưu Ma Vương vội vàng kéo hắn lại.

- Buông ra!

Tôn Ngộ Không tức giận nói.

- Hầu tử đáng chết, ngươi đừng làm càn, hiện tại Nữ Oa nương nương đang nổi nóng, ngươi đi không phải đổ thêm đầu vào lửa hay sao? Ngươi đánh thắng được nàng sao?

Ngưu Ma Vương nói.

- Vậy làm sao bây giờ?

Tôn Ngộ Không nói:

- Ân?

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy có một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, một lực lượng thần bí từ trong tối tăm hàng lâm nơi đây.

- Quan Âm?

Như Lai Phật tổ sững sờ, nàng hoảng sợ nói ra, nàng cũng nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ kia.

- Cái gì Quan Âm?

Đám người Trư Bát Giới cảm thấy khó hiểu, bọn họ đều nhìn lên không trung, đó là một vòng xoáy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đúng lúc này, trong đất bùn bên cạnh xuất hiện một bình sứ trắng nhỏ, nó đang bay lên cao.

Tất cả mọi người khiếp sợ.

- Ngọc Tịnh bình?

Tôn Ngộ Không hoảng sợ nói ra.

- Đại đạo bảo bình của Quan Âm Bồ Tát?

Tiểu Bạch Long cũng kinh hãi, không phải Quan Âm Bồ Tát đã vẫn lạc hay sao?

Chỉ thấy Ngọc Tịnh bình bay lên ba mét giữa không trung, đột nhiên bên trong xuất hiện tia sáng trắng.

Ngay sau đó tia sáng lóe lên, một nữ tử mặc váy dài màu trắng và đầu đội sa trắng xuất hiện, một tay nâng Ngọc Tịnh bình, nàng đứng giữa không trung, trong mắt không mang theo chút tình cảm nhân loại nào, trên người lại tỏa ra khí tứ trách trời thương dân, nàng lại nhìn sang Dương Thiền.

- Quan... Quan Âm Bồ Tát...

- Quan Âm...

Đám người Tôn Ngộ Không cả kinh hét lên, đột nhiên Như Lai Phật tổ mở to mắt nhìn.