Dương Thần

Chương 17: DẠ DU CẢNH GIỚI




Sau khi tuyết rơi nhiều là ngày mấy trời tạnh, mây đen tan hết, bầu trời ban đêm xuất hiện điểm diểm những ngôi sao thưa thới, cho dù là còn xa mới bằng bầu trời ngân hà rực rỡ vào những đêm hè.

“Thần hồn tồn tại ở giữa trán, giữa trán, nơi ở của chúng thần, là mộ của chúng phật. Tưởng tượng rằng khí của trời của các ngôi sao thông qua đỉnh đầu mà vào, dần dần đi sâu vào rồi cùng thần hồn kết hợp, ảo giác sẽ sinh ra, thần hồn trở nên thoải mái, cực nóng, toan lạt(???), lại có thể thấy được Quỳnh lâu ngọc nữ trên bầu trời, lại có thể thấy được Tu La ác quỷ, có thể thấy được thiên nữ chư Bồ Tát, có thể thấy được thiên địa chúng thần, có thể thấy được thượng cổ thánh hiền, lại cảm nhận được bị đày đọa trong luân hồi, lại cảm nhận được mình đang ở trên chiến trận mà chém giết, lại cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương, lại cảm nhận được sự ngiêm khắc của cha,sự từ ái của mẹ, lại cảm nhận được mình võ lực ngút trời, phiên giang đảo hải, lại cảm nhận được cả người mục rữa, xương trắng rầu rĩ và rất nhiều ảo giác khác nhau. Nhưng hết thảy đều mặc kệ, thủ định tâm thần, tưởng tượng trên hư không có nhất Phật tên A di đà, kết Di đà pháp ấn, vị Phật ấy là diện mạo sẵn có của thiên địa chúng sinh, bảo vệ không cho bất cái gì động đến bổn niệm nên có thể tránh tai ương. Bỗng nhiên lại cảm thấy, khí của trời của các ngôi sao tiếp xúc rồi dùng sức lôi kéo thần hồn về phía trước, làm người như chuẩn bị phi thăng, lúc này hãy cố hết sức định lực định thần, giữ cho thân thể ở giữa trạng thái chìm và nổi, chắc chắn đó không phải là chân ý xuất khiếu, đã có rất nhiều trường hợp tương tự nhưng tất cả đều là vô căn cứ...............”

Ban đêm giờ tý, bốn phía không người, là một mảnh yên tĩnh, Hồng Dịch đứng ở căn phòng trong viện tử của mình, ngẩng đầu nhìn sao trời thưa thớt, nhìn thật sâu vài lần, sau nhắm mắt lại, ngâm nga phương pháp tu hành trong kinh văn.

Đọc kĩ một ngày, hắn đã đại khái hiểu được kinh văn trong “ Di Đà kinh “, một môn phương pháp khởi điểm ban đầu để làm lớn mạnh thần hồn.

Yên lặng đọc một thiên, cảm thấy được rằng đã lý giải hoàn toàn ý tứ trong thiên kinh văn này.

Trên mặt đất trải đơn giản một cái đệm, Hồng Dịch ngồi xếp bằng lên trên, lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, chăm chú nhớ kĩ, qua nửa nén hương công phu, hắn hầu như đem sao trời toàn bộ ghi tạc trong đầu, đột ngột lại nhắm mắt lại, học tôn Phật đang ngồi ở trung tâm “Di Đà kinh “ nọ, hai tay ôm ở trước bụng, hai ngón tay cái đối nhau, kết thành Di đà ấn.

Sau khi nhắm mắt đem bầu trời đầy sao ghi nhớ trong đầu, Hồng Dịch yên lặng ngồi, còn tưởng tượng những ngôi sao rực rỡ trên không trung soi xuống phía dưới, chiếu lên đỉnh đầu mà vào, từng tấc từng tấc tiến vào trong đầu.

Bởi vì Hồng Dịch có kinh nghiệm tu luyện “ Bảo tháp quan tưởng “, bản thân cũng định được thần, lúc tĩnh tâm thì không có tạp niệm, tu luyện phương pháp phát triển thần hồn trên Di Đà kinh này, cũng không phải là quá khó.

Đồng thời, hắn đã đọc kĩ Đạo kinh, cũng biết phương pháp tu luyện thần hồn dựa trên cơ bản đều là quan tưởng ( xem và tưởng tượng), lấy giả làm thực.

Mặc dù tưởng tượng rằng những ngôi sao rực rỡ dang chiếu thẳng lên đỉnh đầu cũng giống như là tưởng tượng trong miệng mình có quả mơ vậy, trong miệng sẽ tiết đầy nước bọt, kỳ thật trong miệng không có mơ đó chỉ là giả tượng mà thôi.

Nhưng mà loại giả tưởng này, lại có thể khiến cho thần hồn thậm chí cả thân thể có đủ loại phản ứng.

Hồng Dịch ngồi một nén nhang thời gian, dần dần tiến nhập trạng thái quan tưởng.

Ở trong tưởng tượng của ý niệm, tất cả các ngôi sao trên trời từ những khoảng cách rất xa lấp lánh trong hư không, đều chiếu xuống tia sáng dài vô cùng, toàn bộ rơi xuống trên đỉnh đầu của mình, dần dần đi vào.

Giả tượng ánh sáng của những ngôi sao vừa vào não, mới đến bì mô, Hồng Dịch đột ngột liền cảm giác được toàn thân mát lạnh, giống như đắm chìm trong gió mát, trong các lỗ chân lông toàn thân đều hô hấp những luồng thanh khí, cả người thoải mái, vô cùng thư sướng.

Cảm giác thư sướng như vậy, Hồng Dịch cả người đều cảm giác thoải mái muốn rên rỉ, loại thoải mái này xâm nhập vào cốt tủy, giống như là trong Thảo Dường bút ký miêu tả một ít quý tộc tiền triều Đại Chu hít ”Phúc Thọ cao” (chắc dạng ma túy tổng hợp ).

Loại cảm giác thoải mái này, cho dù là Võ sĩ, Sõ sư, thậm chí Tiên thiên võ sư, Đại tông sư có tâm thần kiên định đều ngăn không được hấp dẫn. Hồng Dịch cũng có một loại cảm giác say mê.

May mắn hắn đọc kinh văn, biết rằng tưởng tượng ánh sáng rực rỡ cửa sao trời nhập não sẽ sinh ra rất nhiều ảo giác, gió mát thổi lên cơ thể, thoải mái, là cảm giác đệ nhất trọng.

Ngay tại lúc đang say sưa, Hồng Dịch trong lòng cảnh giác, thình lình tưởng tượng trong sao trời xuất hiện một pho tượng Phật đà màu vàng, hiền lành, thân thiết, giống như là tiền sinh của mình trăm ngàn đời trước.

Phật tôn này chính là Phật tôn nọ trên bức tranh của “ Di Đà kinh “.

Trên kinh nói, tưởng tượng ra A di đà Phật tôn này, có thể trấn áp mọi loại tâm ma, biết được diệm mạo vốn có của mình trăm ngàn đời trước.

Hồng Dịch biết, trên kinh thư nói cũng không khoa trương. Bởi vì này bưc vẽ Phật này đã đem tất cả kinh nghĩa Phật giáo đều cô dặc vào trong đó.

Không nói Phật, mà nói tới nhân vật của nhính bức tranh, đã là đỉnh cao của họa đạo, loại cảnh giới này có thể so sánh với võ đạo Nhân tiên, với tiên đạo Dương thần.

Hồng Dịch có một loại cảm giác, nếu là Bạch Tử Nhạc thấy được Phật tôn này, chỉ sợ không cần tu luyện kinh thượng, là có thể tiến thêm một bước.

Phật tôn này vừa xuất hiện trong óc, trong bầu trời sao. Lập tức! Hồng Dịch tất cả cảm giác thoải mái đều biến mất, thay thế vào đó là sự hồi phục thần trí.

Thiên địa vẫn là thiên địa như trước.

Cũng không có tinh quang nhập thể, hết thảy đều là ảo giác.

“Ảo giác thật quá mạnh..... May mắn có thể tưởng tượng ra Di đà Phật, bằng không sẽ chìm đắm trong đó rồi. Nguy hiểm vạn phần.”

Hồng Dịch cũng biết, nếu không phải mới rồi mình đúng lúc tưởn tượng ra Di đà Phật, sợ rằng thật sự sẽ chìm đắm trong cảm giác gió mát nhập thể và sẽ không thể tự bảo vệ mình, mà nếu làm không được về sau sẽ điên điên khùng khùng.

Tu luyện thần hồn quan tưởng, giữ được yên tĩnh, tâm toàn thân đi vào, lấy thực làm giả, lấy giả làm thực. Một khi tâm thần không giữ được, lập tức sẽ vạn kiếp bất phục. Tu luyện nguy hiểm, so với tu võ còn lớn hơn nhiều.

“Có kinh nghiệm vừa rồi, thử lại một lần không còn sợ nữa.”

Hồng Dịch lại định thần, tĩnh tọa, kết ấn, nội xem tinh quang nhập não.

Quả nhiên, đương lúc tưởng tượng ra ánh sáng của ngôi sao vừa vào bì mô (ngoài da), toàn thân gió mát lại vờn quanh trở nên thư thái.

Hồng Dịch có kinh nghiệm, không hề quản tới, cố gắng trấn định tâm thần, từng bước một tiếp tục tưởng tượng, quả nhiên, đương sau khi ánh sáng sao đi vào não thẩm thấu qua bì mô, ảo giác lại thay đổi, làm toàn thân đau đớn, đầu đau muốn nứt ra, theo sau lại là ngọt bùi cay đắng tất cả tư vị trào ra trong lòng.

Hồng Dịch như trước gắt gao bảo vệ cho tâm thần.

Bỗng nhiên, lại là một cảm giác khác, trước mặt ác quỷ sinh ra thành từng cụm từng cụm, tu la quỷ dạ xoa, ma quỷ bốn phía vờn quanh, mỗi con đều muốn tấn công vào để ăn thịt uống máu người.

Hồng Dịch như rơi vào trong Tu La địa ngục, bên tai hình như là truyền đến những tiếng kêu thê lương, vây quanh không dứt.

Hắn cũng không để ý tới, nhanh giữ tâm thần.

Bỗng nhiên lại biến hóa, như rơi vào trong một nơi đầy ôn nhu, mỹ nữ như mây, phảng phất như ẩn như hiện, triền miên ôn nhu, hát hay múa giỏi.

Hồng Dịch trải qua hấp dẫn.

Bỗng nhiên lại biến, bốn phía chém giết, thi sơn huyết hải( núi xác biển máu), đặt mình vào trong chiến trường một rừng đao với thương.

Hồng Dịch lại nhanh giữ.

Bỗng nhiên trong lúc đó, chính mình toàn thân mục rữa, đầy ruồi muỗi giòi bọ, tiếp đó là xương trắng lộ ra ngoài.

Hồng Dịch như trước nhanh giữ tâm thần, trong khoảnh khắc trong lòng hiểu rõ cái gì là sinh tử vô thường, những cái làm khủng bố tâm mình đều bị diệt hết.

Ảo giác biến hóa đủ kiểu, đột nhiên trong lúc đó:

Oanh!

Ánh sáng sao tưởng tượng tựa hồ cùng thần hồn của mình kết hợp cùng một chỗ, Hồng Dịch liền cảm giác được bầu trời trong hư không, lờ mờ truyền đến đại lực không thể kháng cự, đem thần hồn của mình kéo ra bên ngoài cơ thể, hướng bầu trời thổi đi.

Loại cảm giác này phi thường chân thực, cũng phi thường tốt, giống như là đã trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua chín chín tám mốt nạn cầu Đạo giả, rốt cục đã vượt qua một cửa cuối cùng, cử hà(???) phi thăng.

Thần hồn Hồng Dịch không chịu được làm cho này cỗ đại lực này kéo rời khỏi thân thể, dục hướng bầu trời bay đi.

Ngay tại lúc khẩn yếu quan đầu này, đột nhiên, trong bầu trời sao lại xuất hiện Di đà Phật tôn nọ, giống như là kiếp trước của mình.

Thần hồn đang muốn thoát ly thân thể phi thăng lên trời một cái liền trấn định trở lại.

Hồng Dịch sau khi thanh tỉnh, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

“Nguyên lai một cửa cuối cùng ảo giác lại lợi hại như vậy! Đích xác, trải qua tất cả gian nan, trăm cay nghìn đắng tôi luyện, rốt cục để đạt mục đích, đó là nguyện vọng phi thăng lên trời không ai có thể khống chế được. Cho dù là thánh nhân.”

Hồng Dịch biết, chính mình nếu vừa rồi thật sự thần hồn xuất xác, bay lên trên trời thì bây giờ đã hồn phi phách tán. Cho dù là tu luyện tới Quỷ Tiên, hồn bay lên trên trời tới khoảng cách cực cao, cũng sẽ bị gió thổi một chút là tan biến.

Cuối cùng cái loại cảm giác phi thăng lên trời này là cửa ảo giác cuối cùng.

Hồng Dịch lại ngồi vào chỗ của mình, lại thử ngiệm tưởng tượng đến cửa này.

Lần này có càng nhiều kinh nghiệm, rất dễ dàng để vượt qua tất cả ảo giác, Hồng Dịch lại thử tới loại cảm giác bầu trời mạnh mẽ kéo thần hồn của mình thoát khỏi thân thể để phi thăng.

Vì thế hắn cố gắng cùng cỗ lực lượng này đối kháng.

Cảm giác rằng hồn ở trong cơ thể lúc nhìm lúc nổi, như là một người sắp chết đuối mà vùng vẫy.

Rốt cục, Hồng Dịch cân bì lực tẫn( kiệt sức), ầm ầm một cái, ý niệm toàn bộ tiêu tán, toàn thân có cảm giác muốn ngủ ngay lập tức.

Hắn biết thần hồn mình tiêu hao quá lớn, giống như là đọc sách mà suy nghĩ quá độ.

“Không thể ở trong sân ngủ, bằng không sẽ chết cóng.”

Cố gắng chống đỡ thân thể của mình, Hồng Dịch mơ màng tiến vào phòng, nằm ở trên giường, đắp cái chăn lên người liền lập tức đi ngủ rồi nhanh chóng tiến sâu vào trong giấc ngủ.

Chí nhân vô mộng ( một người đứng đắn hiếm khi nằm mộng).

Vừa mới tỉnh dậy thì trời đã bình minh.

Ánh dương quang xuyên qua cửa sổ tiến vào. Hồng Dịch chỉ cảm thấy tinh thần mẫn tiệp, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái thật muốn hét to lên.

Liên tiếp bốn năm buổi tối, Hồng Dịch đều tu luyện phương pháp tưởng tượng trên “ Di Đà kinh”.

Đột nhiên, buổi tối hôm nay, Hồng Dịch trong phòng đốt một nén nhang, ngẫu nhiên thử xem thần hồn xuất xác.

Vừa mới xuất xác, tiếp xúc với ngoại giới, Hồng Dịch có một loại dục vọng như người vừa mới học được cách bơi lội nhìn thấy nước liền mãnh liệt muốn xuống đó vùng vẫy.

Trong Đạo kinh ghi lại, Bạch Tử Nhạc cũng nói qua, sau khi hồn xuất xác mà xuất hiện loại dục vọng này chính là đã tới Dạ du cảnh giới.

Hồng Dịch thử đem hồn ra khỏi phạm vi khói hương.

Quả nhiên, không còn có cái loại cảm giác vô lực rét lạnh lúc trước, ngược lại có một loại vẫy vùng thoải mái.

Hứng trí lên, hồn Hồng Dịch phiêu đãng ra cửa.

Ban đêm du đãng!

Rốt cục tu luyện tới Dạ du cảnh giới.