Dương Thần

Chương 244: Bước Đầu Tiên Báo Thù!




- Ngô đại quản giá, ngươi có khí huyết hùng hậu, quyền ý to lớn, quả thật không tệ chút nào, thế nhưng chẳng lẽ chỉ vì thế mà thần niệm của ta không thể tới gần ngươi được sao? Pho tượng này chính là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, là từ mỗi một thần niệm của ta ngưng luyện mà thành, để ta xem thể lực của ngươi có được bao nhiêu mà đòi đánh nát những bồ tát này? Xem ngươi duy trì được bao lâu nữa?

Hồng Dịch vẫn đứng ở trên mặt nước như cũ, nhìn bốn pho tượng "Thủy Bồ Tát" vây công Ngô đại quản gia, sắc mặt vẫn không chút biểu tình.

Bốn pho tượng Đại Uy Thiên Long "Thủy Bồ Tát" kia chính là do thần niệm của hắn ngưng tụ mà thành.

Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, lực lượng khổng lồ, lấy sức mạnh để xưng hùng trong chư phật, khi ngưng tụ thành hình thể cũng tự nhiên uy mãnh vô cùng, thích hợp nhất để giao chiến với võ đạo cao thủ, nhất là với võ thánh như Ngô đại quản gia.

Ngô đại quản gia có khí huyết hùng hậu, lực lượng cường đại, nhất là không gian chừng mười trượng xung quanh thân thể của lão được bao phủ bởi một luồng khí huyết nồng đậm khiến cho quỷ thần bất xâm.

Căn bản không phải bất cứ thứ pháp thuật nào cũng có thể phá được.

Mặc dù Hồng Dịch có thể thi triển đủ loại biện pháp, lật ngược cả hòn đảo lại, nhấn chìm Ngô đại quản gia vào trong nước, thế nhưng làm vậy lại gây ra động tĩnh quá lớn.

Tuy nhiên mới vừa rồi Hồng Dịch vận thần hồn lực mang một lượng nước lớn bay lên không trung, để cho Ngô đại quản gia vận dụng tinh thần, khí thế phá vỡ thần hồn lực của bản thân, nước hồ từ đó mà mãnh liệt đổ xuống, giội ướt thân thể của Ngô đại quản gia, khiến cho khí huyết của đối phương giảm đi chút ít.

Hiện giờ đang là trời đông giá rét, bị nước hồ giội xối xả vào thân thể, gió lạnh phần phật thổi qua cũng có thể kết thành băng nhũ, trạng thái như vậy, kể cả là võ thánh cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, khí huyết cũng khó tránh khỏi bị yếu bớt đi.

Hồng Dịch tiếp tục vận thần niệm, xuất ra từng pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát một, tiêu hao thể lực của Ngô đại quản gia, khiến cho khí huyết của hắn một lần nữa lại càng trở nên suy yếu, đến cuối cùng, thể lực của đối phương kiệt quệ, khí huyết khô kiệt, lúc đó thì dễ như trở bàn tay, muốn giết thế nào thì giết thế đấy!

Huống chi, trong lòng Hồng Dịch vẫn toan tính bắt sống Ngô đại quản gia, ép hỏi ra phương pháp tu luyện Chư Thiên Sinh Tử Luân, thậm chí còn để hỏi rất nhiều chuyện của mẫu thân của mình năm đó.

- Ngô quản gia. Ta tới giúp người.

Y phục tơ lụa trên thân thể của Hồng Khang rung lên dữ dội, thể hiện ra sự dũng mãnh quyền pháp của một cao thủ cảnh giới đại tông sư. Nhìn thấy bốn pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát từ trong nước trồi lên, phóng thẳng lên hòn đảo, hắn không khỏi điên cuồng hét lên một tiếng, đưa tay đẩy ra một quyền. Quyền phong bốc lửa dũng mãnh tạo thành chấn động dữ dội, nắm tay đỏ bừng, toàn thân tản ra một cỗ huyết khí nóng hừng hực.

- Tu Di ấn!

Trong tiếng hét cuồng bạo, Hồng Khang bộc phát ra toàn lực.

- Long Tượng ấn!

Hồng Dịch nhìn thấy Hồng Khang thi triển ra Tu Di ấn, quyền pháp phát động khí thế cực lớn, lực lượng cương mãnh, lúc quyền kình còn chưa chạm đến thân thể của pho tượng Đại Uy Thiên Long "Thủy Bồ Tát" thì pho tượng "Thủy Bồ Tát" này cũng đã có chút chao đảo, vì thế thần niệm liền động, một đạo khí dương cương cùng với một luồng gió chợt nổi lên, ngay lập tức thân thể của pho tượng Bồ Tát này trở nên rắn chắc mạnh mẽ, xuất ra một chiêu Long Tượng pháp ấn, chống lại Tu Di ấn của Hồng Khang.

Hai quyền va chạm.

Một tiếng nổ đột ngột vang lên.

Đại Uy Thiên Long Thủy Bồ Tát lập tức biến thành vô số bọt nước.

Trong khi đó Hồng Khang bị chấn động dữ dội, liên tục lùi về phía sau mấy bước! Sắc mặt trở nên tái nhợt, sau một nhịp hô hấp mới có thể trấn áp được huyết khí đang sôi sục trên cơ thể, khuôn mặt lúc này mới khôi phục lại huyết sắc.

Rất dễ nhận thấy được rằng, một quyền của hắn tuy rằng đánh nát Thủy Bồ Tát, thế nhưng bản thân cũng bị lực lượng chấn động không nhỏ.

- Không tệ, không tệ, lại có thể đỡ được hai tia thần niệm của ta.

Hồng Dịch khẽ mỉm cười, dường như đã đoán trước được thực lực của Hồng Khang.

- Khang thiếu gia cẩn thận, hắn đang dùng đạo thuật điều khiển nước hồ cuốn tới đây để tiêu hao thể lực, giảm bớt khí huyết của ta đấy! Chúng ta phải nghĩ biện pháp xuyên qua màn hư không ảo ảnh này để thoát được lên bờ! Bây giờ có sự bảo hộ của lão nô, hắn tạm thời không dám đến gần chúng ta. Chắc hắn hắn đề phòng lão nô thi triển Chư Thiên Sinh Tử Luân quyền ý, bộc phát khí huyết, thi triển sát chiêu cuối cùng.

Ba tiếng nổ, ba pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lại bị Ngô đại quản gia nhanh như thiểm điện đánh nát, hóa thành bọt nước!

- Ngô đại quản gia, ngươi là võ thánh, thể lực bền bỉ, ta không tin rằng thần hồn lực của hắn lại cường đại như vậy! Làm sao có thể liên tục phân ra ý niệm để chúng ta đánh nát như vậy chứ!

Lúc này Hồng Khang đã hoàn toàn trấn định được tâm thần, vội vàng nói.

- Thần hồn của hắn cường đại không thể tưởng tượng được. Thần hồn lực của quỷ tiên đều có một giới hạn nào đó, vậy mà thần hồn lực của hắn quả thực vô cùng vô tận, những quỷ tiên thông thường không thể bền bỉ như thể lực của lão nô được! Đánh nát mấy trăm tia thần niệm của hắn xong thì lực lượng của lão nô cũng cạn kiệt, lúc đó sao có thể chạy trốn được nữa! Không biết hắn tu luyện thứ công phu gì nhỉ?

Ngô đại quản gia vừa nói vừa nhìn thấy Hồng Dịch tiếp tục chỉ tay về phía trước, trên mặt hồ lại xuất hiện tám pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, rồi lập tức phóng về phía hòn đảo, từ đó lão cũng biết thần hồn lực của Hồng Dịch bền bỉ vô cùng, chỉ sợ cho dù tiêu diệt một ngàn tia thần niệm cũng không thể tiêu hao hết thần hồn lực của hắn.

- Phù Quang Lược Ảnh! Thần Quyền Bát Đả!

Lúc tám pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xông lên bờ, Ngô đại quản gia một lần nữa thi triển tuyệt thế thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, thân hình chợt lóe lên, loáng thoáng xuất hiện tám bóng người, động tác cực nhanh, quả thực có thể nói là quỷ mị linh hoạt đến thế nào cũng không bằng một nửa thân pháp của Ngô đại quản gia!

Tám tiếng nổ vang lên, Thủy Bồ Tát đều bị đánh nát!

- Dịch thiếu gia, cậu nếu tự cho rằng có bản lĩnh thần thông cái thế, pháp lực khôn cùng, ngay cả Hầu gia cũng không để vào trong mắt. Vậy thì hãy lên đảo, cùng lão nô đường đường chính chính giao phong, không cần phải đứng thật xa để thi triển đạo thuật tiêu hao thể lực của lão nô như vậy! Thần hồn của thiếu gia nếu như quá bộ lên đảo, đỡ được một kích toàn lực của lão nô mà không tiêu tán, lão nô lập tức thúc thủ chịu trói.

Sau khi mãnh liệt thi triển ra Thần Quyền Bát Đả, Ngô đại quản gia lại quay về phía Hồng Dịch quát lên một tiếng.

- Dịch thiếu gia, thực lực của lão nô còn chưa được một phần mười thực lực của Hầu gia. Nếu thiếu gia muốn từ trên người lão nô cảm nhận được sự huyền bí chân chính của Chư Thiên Sinh Tử Luân vậy thì xin mời bước lên đảo đánh một trận! Trong Chư Thiên Sinh Tử Luân của lão nô có một chiêu 'Nghịch Chuyển Luân Hoàn', đây chính là một chiêu tàn phá huyệt khiếu trên thân thể, trong nháy mắt bộc phát ra tất cả lực lượng, có thể quét sạch quỷ thần! Không biết Dịch thiếu gia có thể đỡ được một chiêu này hay không? Nếu như Dịch thiếu gia không đỡ được thì căn bản không có tư cách để khiêu chiến với Hầu gia. Không biết Dịch thiếu gia có dám quá bộ lên đảo cùng lão nô đánh một trận hay không!

- Hừ!

Hồng Dịch nghe thấy lời khích tướng của Ngô đại quản gia, căn bản vẫn bất động, chẳng qua chỉ dừng thi triển đạo thuật, hừ lạnh một tiếng.

- Chuyện của ta và Hồng Huyền Cơ cũng không đến lượt kẻ nô tài như ngươi xen vào! Chỉ bằng vào bản lĩnh của một võ thánh sơ cấp mà cũng có tư cách muốn cùng gia chân chính giao thủ sao? Vừa rồi chẳng qua là ta mới chơi đùa với ngươi một chút thôi, nhân tiện nhìn thoáng qua Chư Thiên Sinh Tử Luân của ngươi mà thôi! Được, nếu ngươi muốn đánh với ta một trận, ta đây sẽ thể hiện sơ qua một chút thủ đoạn của ta, để xem ngươi có nghênh đỡ được không, nếu như ngươi đỡ được, ta sẽ làm theo mong muốn của ngươi!

Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch phân ra một nửa thần hồn lực, một luồng gió nóng mênh mông cuồn cuộn thổi phần phật xuống mặt hồ, lập tức một lượng nước lớn ngưng tụ lại, biến thành một pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, so với ban nãy thì cao lớn hơn gấp mười lần.

Pho tượng Bồ Tát này cũng không nói nhiều lời, liền ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, sau đó tung ra một quyền.

Nắm đấm khổng lồ to như một miệng hang động ầm ầm bay về phía trước.

Cuồng phong đột ngột bốc lên, cây cối xung quanh cũng bị cuồng phong nhổ bật tận gốc.

Uy lực một quyền này, so với uy lực lúc Kim Chu pháp vương thi triển đạo thuật đánh lén đám người Hắc Lang vương ở khu rừng rậm nhỏ bên ngoài Thiên Vu thành ngày đó còn dữ dội hơn nhiều.

Cả hòn đảo cũng chấn động mãnh liệt, giống như sắp bị trận cuồng phong này thổi bay lên trời.

Vù!

Hồng Khang thoáng cái cũng bị thổi bay lên không trung, cả người rơi tõm xuống hồ nước.

Lúc này Ngô đại quản gia không hề có khả năng chiếu cố cho Hồng Khang nữa, bàn tay vung lên như mưa, hai cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích thấm đẫm máu tươi của bản thân, hơn nữa, cùng lúc đó, hắn dùng một tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được, vung tay lên, một cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích lập tức phóng đi, đâm thẳng vào trong trận cuồng phong.

Ầm!

Giống như một viên định phong châu (ngọc trấn gió), cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích này vừa nện về phía trước, trận cuồng phong lập tức dừng lại, đồng thời pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kia liền từng tấc từng tấc tan ra.

Nhưng sự tan rã này lại diễn ra không hoàn toàn. Trong nháy mắt khi đang tan rã, ở trung tâm thân thể của pho bồ tát này, một quả cầu nước phóng ra ngoài, hóa thành một khối thiểm điện hình cầu mang theo những sợi tơ sấm sét, mãnh liệt phóng đến sát người Ngô đại quản gia.

Ngô đại quản gia một lần nữa xoay người, điên cuồng hét lên! Cây thước còn lại đập thẳng vào quả thủy cầu kia, thế nhưng, quả thủy cầu này còn chưa bị thước đánh trúng liền lập tức nổ mạnh!

Vừa phát nổ, từ trong khối thủy cầu, vô số mũi tên nước, đao nước, chùy nước, gậy nước, đủ mọi thứ phóng ra, lúc ẩn lúc hiện.

Ngô đại quản gia bị khối thủy cầu này bất thình lình phát nổ, cả thân thể chấn động ngã xuống đất, ngay sau đó liền lập tức xoay người bò dậy, trên cánh tay, trên mặt xuất hiện rất nhiều vết rách, thế nhưng lại không thấy máu tươi chảy ra.

- Bảo Nguyệt Quang Vương! Vô Lượng Quang! Vô Lượng Thọ! Vô Lượng Trang Nghiêm!

Ngay sau khi dùng thủ đoạn thủy lôi đánh ngã Ngô đại quản gia, Hồng Dịch cũng không dừng lại, thân thể đang đứng trên mặt nước liền nhất động, biến thành một đường cầu vồng, vô số ánh sáng rực rỡ ngưng tụ lại trên thân thể của hắn, sau đó đột nhiên phóng xuống hòn đảo, mặt đối mặt với Ngô đại quản gia!

Hồng Dịch một thân ánh sáng, tay cầm cương xoa, một chiêu nối tiếp một chiêu, liên tục thi triển Lôi Tật Hồ Quang, Âm Dương Luyện Ngục, cương xoa hoàn toàn bao phủ lên thân thể của Ngô đại quản gia.

- A! Lôi Tật Hồ Quang, Âm Dương Luyện Ngục!

Ngô đại quản gia vừa bị chấn ngã xuống mặt đất, mặc dù đứng lên được thế nhưng khí huyết không ổn định, lực lượng không tụ, còn chưa khôi phục lại tinh thần, ngay lúc đó thần hồn của Hồng Dịch đã hạ xuống hòn đảo, mang theo chân vũ quyền ý hừng hực bổ xuống thân thể của lão!

Cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích còn lại của Ngô đại quản gia bất thình lình cuồn cuộn phóng ra, mãnh liệt ngăn cản cương xoa của Bảo Nguyệt Quang Vương Thân do Hồng Dịch ngưng tụ lại.

- Thần hồn của thiếu gia tại sao lại có chân vũ quyền ý như vậy! Không ngờ thiếu gia lại có thể lĩnh ngộ được cảnh giới vô pháp vô niệm!

Trong lúc mãnh liệt chống đỡ, Ngô đại quản gia nhìn thấy thần hồn của Hồng Dịch không hề sợ máu võ thánh của lão, nhất thời khuôn mặt biến hóa kịch liệt!

- Thiên Địa Hồng Lô!

Hồng Dịch cũng không cho Ngô đại quản gia cơ hội lấy lại hơi, trong nháy mắt, Bảo Nguyệt Quang Vương Thân do thần hồn lực ngưng tụ lại liền thi triển ra một chiêu cường đại nhất trong Lôi Ngục Đao Kinh, Thiên Địa Hồng Lô.

Rầm!

Trong thần hồn của Hồng Dịch, đạo chân vũ quyền ý kia vận chuyển dữ dội, một cỗ khí tràng phô thiên cái địa bao phủ lên Ngô đại quản gia, cương xoa như mãng xà, giao long, cuồn cuộn bổ tới.

Trong ánh mắt của Ngô đại quản gia, thiên địa giống như thật sự biến thành một lò luyện đỏ hồng cực lớn, mang bản thân lão nhấn chìm trong đó để nung luyện.

Nếu như là một khắc trước đây, khi Ngô đại quản gia còn chưa bị chấn ngã xuống mặt đất, thì còn có thể mãnh liệt ngăn cản được một chiêu này. Thế nhưng bây giờ hắn vừa mới lồm cồm bò dậy, không cách nào điều chỉnh được khí huyết, lực lượng không thể ngưng tụ lại được nữa rồi.

Nói một cách khác, đây chính là bị đánh đến nỗi trở tay không kịp.

Phụt!

Cương xoa hung hãn đâm thẳng vào cổ lão! Một lượng lớn máu tươi phun trào ra!

Cương xoa vừa bị máu tươi thấm đẫm, lập tức vỡ vụn ra! Cùng lúc đó thân thể của Hồng Dịch bay lên, lơ lửng đứng trên bầu trời, máu tươi cũng không thể phun đến thân thể của hắn.

Trên cổ của Ngô đại quản gia bị cương xoa đâm vào, tạo thành một lỗ nhỏ to bằng đầu ngón tay. Trong lúc máu tươi bắn phụt ra liền chấn nát bấy cương xoa do ác niệm ngưng tụ lại, sau đó lão gầm lên một tiếng cực lớn, lùi nhanh về phía sau, lấy tay bịt lại lỗ thủng trên cổ, nhấn mạnh một cái, máu tươi lập tức ngừng chảy, thế nhưng sắc mặt tái nhợt, tay chân rõ ràng không còn khí lực nữa!

Phập! Phập!

Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng:

- Ngươi muốn phế võ công của ta, ta liền phế võ công của ngươi!

Trong lúc bàn tay vung lên, hai dòng nước bay lên, ngưng tụ thành hai thanh đao sắc bén, xé gió lao đi.

Phập, phập!

Toàn bộ gân tay, gân chân của Ngô đại quản gia bị cắt đứt.

Lúc này thân thể của Ngô đại quản gia hoàn toàn mềm nhũn, khí huyết không ngưng, tinh thần tan rã, không còn tản ra thứ khí huyết dương cương khiến cho quỷ thần bất xâm như mới vừa rồi nữa!

Huyết khí dương cương, nếu như tại lúc thể lực đầy đủ, tinh thần sung mãn thì mới có thể huy động được. Bây giờ thể lực của Ngô đại quản gia kiệt quệ, tinh thần tiêu tán, làm sao còn có năng lực chống đỡ lại được đạo thuật?

- Xem ra sinh mệnh của ngươi còn mạnh mẽ đấy, chưa chết được đâu! Tuy nhiên một thân võ công coi như bị phế bỏ hoàn toàn. Ta để cho ngươi nếm thử tư vị bị phế bỏ võ công xem sao! Đi theo ta nào! Nếu như không mang bí mật của Chư Thiên Sinh Tử Luân cùng một số chuyện năm đó nói ra cho rõ ràng, thì cho dù ngươi muốn chết cũng sợ rằng chết không được đâu!

Năm ngón tay của Hồng Dịch co lại thành trảo, nhấc Ngô đại quản gia lên. Ánh mắt của hắn đảo qua, nhìn thấy Hồng Khang ở trong nước, bàn tay lại chộp về phía trước một cái, một luồng thần niệm phóng ra, nhất thời trên mặt hồ xuất hiện một bàn tay lớn, nhấc Hồng Khang lên rồi vứt xuống hòn đảo.

- Hồng Dịch! Ngươi dám giết ta sao!

Hồng Khang bị Hồng Dịch quăng lên đảo, cả người bị một khối nước bao chặt lại, không cách nào giãy dụa động đậy được.

Lúc này, đứa con trai ngông cuồng tự cao tự đại này của Vũ Ôn Hầu, từ trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi.

- Tất nhiên là ta sẽ không giết ngươi, chẳng qua chỉ làm cho ngươi biến thành ngu ngốc mà thôi! Ngươi làm tuần phủ của Thủy Dương tỉnh chắc hẳn rất có tư vị nhỉ! Ta ở trong Vũ Ôn Hầu phủ, nếu không phải là do Hồng Huyền Cơ áp chế thì bây giờ ta cũng đã sớm lập được chiến công hiển hách rồi. Bây giờ ta mượn thân thể này của ngươi, thử cảm thụ tư vị của một tuần phủ xem sao!

Hồng Dịch khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi muốn làm gì!

Hồng Khang kinh hãi nói.

- Không làm gì cả, chỉ muốn cho ngươi biết thế nào là đạo thuật phụ thể thôi!

Hồng Dịch cười một tiếng rồi nói:

- Ta mang một tia thần niệm bám vào trên người của ngươi, khống chế thân thể của ngươi, sau đó thu thập cục diện, chờ thêm năm bữa nửa tháng nữa, khi gió êm sóng lặng, trong lúc ngươi tu luyện võ công, tẩu hỏa nhập ma, biến thành đần độn, như vậy không ai biết được sự việc!

- Dịch thiếu gia, cậu không nên làm hại Khang thiếu gia! Lão nô sẽ đem bí mật của Chư Thiên Sinh Tử Luân nói cho cậu biết!

Ngô đại quản gia soạc hai chân ngồi trên mặt đất, đầu tóc tán loạn, từ trong cổ họng phát ra thanh âm cực nhỏ.

- Ta, có thù báo thù, có oán báo oán! Hôm nay không giết ngươi, chỉ phế đi võ công của ngươi, đã là thi đại ân đối với ngươi rồi. Triệu phu nhân giết chết mẫu thân của ta, lúc đó tên nô tài ngươi sao không cầu xin mụ ta dừng tay!

Hồng Dịch chẹp miệng cười một tiếng, vung tay một cái liền nhấc bổng thân thể lão lên không trung.

Cùng lúc đó, một tia thần niệm của hắn mãnh liệt bắn thẳng vào trong đầu Hồng Khang.