Dương Thần

Chương 53: VƯƠNG CÔNG BÍ VĂN




- Đúng rồi phụ thân đại nhân. Con trông Hồng Dịch cũng không phải là một người tay trói gà không chặt nữa mà trong người hắn cũng có võ công. Hơn nữa, toàn thân hắn cân nhục sung mãn, từng thớ từng thớ thịt đều rắn chắc. Công phu như vậy tuyệt đối không thể mỗi ngày chỉ bắn hai mũi tên, mở hai lần cung mà có thể luyện thành được. Chắc chắn là phải có một loại quyền pháp cao thâm mà cũng không biết đến cùng là ai dạy hắn?

Hồng Hi bỗng lại nói. Mới vừa rồi hắn cùng Hồng Dịch đối nhãn nên nhìn ra được đại bộ phận tình hình của Hồng Dịch, điều này thể hiện nhãn lực phi phàm của hắn.

- Ngươi có thể nhìn ra thì vi phụ đương nhiên cũng có thể nhìn ra được. Ta biết, mẹ ngươi phái người tới quân doanh tìm ngươi cũng là vì chuyện của Hồng Dịch phải không?

Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Hi nói.

- Dạ! Không dám dấu phụ thân đại nhân. Mẫu thân đã từng phái Tằng ma ma tới quân doanh tìm con. Nhưng mà vào buổi đêm hôm đó Tằng ma ma lại trúng gió mà chết. Phụ thân người cũng biết, Tằng ma ma là lão nhân từ trong phủ nhà mẹ của mẫu thân mà theo về đây. Mụ một thân võ công cũng rất tốt thì làm thế nào lại trúng gió mà chết được cơ chứ? Chuyên này hài nhi nghĩ cần phải điều tra cho rõ mới được.

Hồng Hi cung kính khom người nói.

- Tra cái gì?

Hồng Huyền Cơ vuốt chiếc chặn giấy bằng ngọc hình Kỳ Lân trên mặt bàn, chậm rãi nói:

- Việc trong nhà ngươi không cần phải lo gì hết. Tất cả mọi việc ta tự có chủ trương. Còn nữa, ngươi là đại tướng của triều đình nên cần phải có phong độ của một đại tướng triều đình, không nên vì những chuyện vặt trong nhà mà động can qua. Hãy làm tốt những việc thuộc trách nhiệm của ngươi, vì triều đình mà dốc sức mới là điều quan trọng nhất, không nên phân tâm.

- Nhưng mà….

Hồng Hi biện bạch một câu.

- Ân?Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ ngươi đi tìm Hồng Dịch mà tra xem nhân vật đứng đằng sau hắn là ai ư? Ngươi thân là đại tướng của triều đình mà lại đi làm bẽ mặt huynh đệ thì sau này đó chính là một vết đen trên con đường thăng quan tiến chức của ngươi. Trong lòng ngươi tự biết được là tốt rồi!

Giọng nói Hồng Huyền Cơ gia tăng một chút.

- Phụ thân đại nhân dạy chí phải!

Hồng Hi vội vàng nói.

Sỉ nhục huynh đệ, dựa trên lế pháp là điều Bất đễ (không hòa thuận), cũng giống như bất hiếu đều bị người ta lên án. Sau này Hồng Hi nếu mà có được thăng quan thì sẽ có người chỉ trích đạo đức của hắn tất hắn sẽ có thua thiệt.

Hồng Huyền Cơ chỉ ra điểm này thì trong lòng Hồng Hi cũng hiểu được. Vẫn là phụ thân suy nghĩ sâu sắc.

- Được rồi, ngươi quay về doang trại đi. Luyện binh thật tốt vì có lẽ không lâu nữa sẽ có một trận chiến ác liệt. Đến lúc đó ngươi muốn vì triều đình lập công, thăng qun tiến chức thì đây chính là một cơ hội tốt, cũng là để chặn họng những kẻ phản đối. Sau này mẫu thân ngươi có sai người tới tìm ngươi thì ngươi phải trả lời rằng, phụ thân là người đứng đầu gia đình, hết thảy mọi việc là do người làm chủ. Biết rồi chứ?

Hồng Huyền Cơ lại nói.

- Hài nhi biết rồi!

Hồng Hi sờ lên bội đao bên hông rồi lui bước ra ngoài.

- Lão Ngô, ngươi đi nói với Hồng Dịch, phải tuân theo ý chỉ của Nguyên Phi nương nương. Đọc sách tập võ để không phụ lòng ban thưởng của nương nương. Mặt khác chuyện hắn tập võ thì có thể đi theo Tuyết Kiều cùng nhau luyện. Rồi nói với Triệu phu nhân một tiếng, nói là tiền tiêu hàng tháng của Hồng Dịch tăng lên mười năm lượng bạc.

Chờ sau khi Hồng Hi ra ngoài, Hồng Huyền Cơ phân phó người bên ngoài một tiếng.

Một âm thanh già nua sau khi lên tiếng trả lời liến cất bước rời đi. Người đó chính là Ngô đại quản gia.

Cả thư phòng không hề có một tiếng động, nhất thời yên tĩnh trở lại

Hồng Huyền Cơ ngồi bất động. Sau đó hắn xoay người nhìn về phía bức Băng Tuyết Mai Hoa treo trên vách tường, cay mày tự nhủ:

“ Băng Vân, nàng thật ngu ngốc. Từ xưa tới nay muốn thay triều đổi đại thì có khi nào mà không có máu chảy thành sông, xương chất thành núi đây? Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ta sở dĩ làm điều này chỉ là ra sức để ổn định lại triều cuộc mà thôi. Hiện tại mắt thấy Đại Kiền triều ta đang cường thịnh nhưng mà ca ca ngươi lại Thi Giải chuyển thế, rồi lại muốn nhắc lại những chuyện năm đó, và nhất định phải đảo loạn triều cục. Việc Tòng long công thần( ND: Kiểu giống Cần vương của VN) năm đó khiến người người đều cảm thấy bất an làm thiên hạ, giang sơn xã tắc đang yên bình không có một chỗ nào tốt đẹp cả. Nếu như ca ca nàng cứ cố chấp thì nàng cũng đừng trách ta. “

Sau khi lẩm bẩm thật lâu, hắn đột nhiên đứng dậy đem bức họa hạ xuống rồi mang tới, đặt trong cái chum lớn bằng sứ dưới cái bàn. Đồng thời hắn lấy ra một mồi lửa rồi vứt nó vào trong chum cho cháy. Không bao lâu, bức tranh trong chậu lửa đã bị đốt, phút chốc thì cháy sạch chỉ còn lại một đống tro tàn.

………………………*******……………� ��…………

Gia!

Hai con ngựa giống hai đám hỏa vân phi như điện song song với nhau trên con đường dưới chân núi không một bóng người.

Người cưỡi ngựa là Hồng Dịch và người còn lại là Hồng Tuyết Kiều. Hai người hình như là đang đua ngựa, so bì kỹ thuật cưỡi ngựa.

Hồng Dịch dẫn đầu xông tới, so với Hồng Tuyết Kiều thì còn nhanh hơn ba bốn bước. Mặc cho Hồng Tuyết Kiều giục con ngựa đang chạy như điên dưới thân mình thế nào đi nữa thì cũng không thể đuổi kịp, luôn phải kém một tí chút.

Mặc dù đều là ngựa Hỏa La nhưng Truy Điện dưới thân Hồng Dịch rõ ràng là về thể lực, tốc độ còn cao hơn một bậc.

- Hừ!

Hồng Tuyết Kiều mắt thấy không đuổi kịp. Đột nhiên kẹp mạnh hai chân, con ngựa Hỏa La dưới thân nàng dường như biết ý chủ nhân, chân sau phát lực lao về phía trước. Hồng Tuyết Kiều nương theo lực lượng rất lớn này, thân thể nàng tựa như một con chim lớn từ trên lưng ngựa nhảy lên cao, mãnh liệt đánh về phía trước.

Hồng Dịch chỉ cảm thấy phía sau tựa như có một đám mây đem đang quét tới mà tối sầm lại. Nhanh chóng quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy Hồng Tuyết Kiều quả nhiên là đã lăng không nhảy tới ngay phía sau mình rồi. Hai tay nàng ôm chặt, đương nhiên là nàng ta muốn đem Hồng Dịch cùng nhau nhảy xuống ngựa.

- Bất hảo!

Hồng Dich không có nghĩ rằng trong lúc lao với tốc độ nhanh như vậy mà Hồng Tuyết Kiều dám lớn gan rời ngựa nhảy lên để đẩy mình từ trên lưng ngựa xuống như vậy.

- Phản ứng quá chậm rồi!

Hồng Tuyết Kiều hắc hắc cười một tiểng, nương theo thế của tay, vung lên một cái chặn hai tay của Hồng Dịch lại rồi sau đó ôm cả hai người đồng thời nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Rơi xuống ngựa, Hồng Dịch lập tức bật dậy nhưng còn chưa khôi phục lại tinh thần thì bên tai đã nghe thấy những âm thanh vù vù:

- Xem quyền!

Một nắm tay hiện ra trong khóe mắt đang nhanh chóng lớn dần. Tiếng gió vù vù như muốn đánh nổ đầu người ta vậy.

“Ngưu Ma Đạp Đề! Đỉnh Giác!”

Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, Hồng Dịch tiến nhập cảnh giới linh hồn thể xác hợp nhất, dưới chân tự nhiên chấn động, lực, lực tập trung vào cánh tay, hai đấm đặt tại hai bên trán ( Tựa như là cái sừng bò đó đó), rồi đột nhiên đánh ra đón lấy nắm đấm đang đánh tới.

Phịch!

Hai quyền chạm mạnh vào nhau. Hồng Dịch hắn chỉ cảm thấy xương cốt đối phương tựa như được làm bằng sắt, khi va chạm khiến nắm tay mình đau đớn muốn nứt ra vậy.

“ Hổ ma Luyện cốt quyền quả nhiên lợi hại. Xương cốt giống như là cương thiết vậy.”

Hồng Dịch trong lòng thầm kêu lợi hại. Thân thể như một con châu chấu nhảy thoát ra rồi lại giở ra tư thế nhìn tới Hồng Tuyết Kiều, kẻ vừa đánh lén mình.

- A! Đây là võ công gì vậy? Ngươi mấy ngày nay võ công tiến triển thật nhanh đó. Ngay cả Tiểu Thiên Cương Cầm Nã thủ pháp của ta ngươi cũng học xong rồi. Nếu cứ như vậy thì không tới một năm rưỡi nữa ta cũng không thể thắng ngươi mất.

Một quyền Hồng Tuyết Kiều đánh ra nhưng cũng không có tiếp tục truy kích mà chỉ lui một bước, cau mày hỏi Hồng Dịch.

- Ta cũng chỉ là suy nghĩ lung tung rồi dưới tình thế cấp bách như thế mà đánh ra thôi.

Hồng Dịch lấy cớ nói qua loa cho qua chuyện.

Mấy ngày này, hắn được sự cho phép của Hồng Huyền Cơ, cuối cùng cũng có thể được tập võ mà không bị ước thúc. Vì vậy, hắn như một con chim xổ lồng, mootix ngày đều ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên, tập côn luyện quyền nên tất nhiên là võ nghệ tiến triển rất lớn. Và hôm nay hắn cùng với Hồng Tuyết Kiều ra ngoài so tài cưỡi ngựa.

- Ba ngày sau là ngày thi rồi. Ta trông mấy ngày nay ngươi đều cưỡi ngựa bắn cung, luyện quyền luyện côn. Ngươi một chút cũng không có chuẩn bị sao?

Hồng Tuyết Kiều đổi chủ đề, hỏi

- Trước cuộc thi mà không chịu chuẩn bị trước thì đó là một tên thư sinh nhu ngốc.

Hồng Dịch âm thầm xoa xoa chỗ đau đang muốn nứt ra trên tay mình, nói:

- Đúng rồi, con cháu những vương công quý tộc có luyện võ tại Ngọc Kinh thì ai là người có quyền pháp cao nhất Tuyết Kiều tỷ, ngươi có thể

- Đừng nhìn đám con cháu vương công quý tốc chơi bời lêu lổng này, kì thật trong đó cũng có người ngọa hổ tàng long. Đương nhiên luận về võ công thì đương nhiên là Hồng Hi. Hắn đã hiểu được rất sâu cái tinh túy của Chư Thiên Sinh Tử Luân quyền pháp của phụ thân. Còn lại thì có Tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành, Âm Dương Lưỡng Cực quyền của hắn cũng sâu không lường được. Mặt khác, thế tử Thành thân vương, thế tử Thần Uy vương, Vĩnh Xuân quận chúa. Những người này đều vô cùng lợi hại, thâm tàng bất lộ. Song nói thực sự là lợi hại nhất thì hiện tại có mấy hoàng tử. Trong đó chỉ sợ chưa biết chừng có cả cao thủ Đại Tông Sư mà Thái Tử gia cũng không phải thích khoe khoang.

Kiến thức của Hồng Tuyết Kiều so với Hồng Dịch thì hơn rất nhiều. Hồng Dịch mấy ngày nay đi theo nàng tập võ quả thực cũng biết không ít những tin tức bí mật của con cháu những vương công quý tộc.