Dương Thanh Ký

Chương 126: Chương 126: Chìm trong ký ức




Nguyên Anh của Ngũ Hành Chân Nhân khi trông thấy nụ cười của Dương Thanh liền cảm thấy một nỗi sợ vô hình, lão biết vận mệnh của mình đến đây là kết thúc. Lão gào thét trong nỗi sợ hãi vô bờ bến:

-Đồng Mã Kỳ ta nguyên rủa mười tám đời nhà ngươi, con trai sinh ra thì ba chân bốn tay còn con gái thì phải đi làm thiếp.

Một đạo pháp quyết từ tay Dương Thanh bắn ra dung nhập vào trận pháp trực tiếp đánh lên Nguyên Anh, lão rú lên một tiếng kêu đau đớn nhưng cũng không quên thóa mạ:

-Đồ khốn Đồng Mã Kỳ, ta nguyền rủa ngươi sẽ chết không được tử tế, ngươi muốn Luyện Hồn Phân Thân Thuật ư. Lão tử nhất quyết không cho. Con rùa đen Đồng Mã Kỳ, đừng để lão tử thoát ra được.

-Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu

Lão còn tuôn ra vô số lời nguyền rủa, nhưng Dương Thanh không để lọt tai một lời nào. Dưới sự giúp sức của Tử Nguyệt hắn điên cuồng rót linh lực vào trận pháp. Mỗi một lần Tỏa Hồn Đại Trận sáng lên, lại có vô lượng vô số tia sáng đánh thẳng vào Nguyên Anh của Ngũ Hành Chân Nhân khiến Nguyên Anh của lão phải rú lên đau đớn đồng thời dần dần nhạt màu đi, cho đến một canh giờ sau Nguyên Anh cảu lão đã gần như bị hủy diệt hoàn toàn, nằm co quắp trong một góc trận pháp, nó suy yếu đến mức lung lay như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Lúc này hắn đánh ra một đạo pháp quyết cuối cùng, Ngyên Anh lập tức bị hắn hút về phía mình, tay phải hắn đặt lên thiên linh cái của Nguyên Anh sử dụng thuật trừu hồn, tay trái cấp tốc miết vào Âm Dương Giới lôi ra một nắm đan dược nhét vào miệng, Giờ đây trong đầu hắn tràn ngập hàng ngàn đoạn ký ức vô cùng xa lạ. Một đợt sóng tràn ngập những hình ảnh nhấn chìm hắn, ào ạt trôi vào tiềm thức.

Hắn thấy mình là một đứa trẻ con khoảng sáu tuổi đang ngồi trong một căn nhà siêu vẹo, trong chớp mắt hắn như biến thành đứa trẻ ấy, ký ức của đứa trẻ cũng như là của hắn, hắn đã hóa thân thành đứa trẻ, phía xa xa là một người đàn ông vô cùng vạm vỡ đang đứng trước lò rèn, cái búa trên tay người đàn ông liên tục vung lên hạ xuống, đó chính là cha hắn, cha hắn vừa làm vừa thỉnh thoảng lại quay ra nhìn hắn và mỉm cười, hắn biết rằng cha hắn có vất vả thế nào chỉ cần nhìn thấy hắn là sẽ nở nụ cười như vậy, phía sau hắn là một thiếu phụ trung niên vô cùng xinh đẹp, nàng đang chải đầu cho hắn, khẽ thì thầm vào tai nó những câu hát du dương, nó thất thích những lúc này, lúc mà thiếu phụ thường nựng nó, Kiếm Nam con trai ngoan của ta….

Nguyên Anh của Ngũ Hành Chân Nhân co rúm lại vì đau đớn, trong tia thanh tỉnh cuối cùng, lão không hề muốn ai nhìn thấy ký ức của lão. Thậm chí lão còn hối hận sao ngay từ đâu không giao công pháp ra, người thanh niên mà lão coi là kiến hôi này tuyệt đối không hề dễ chọc như lão nghĩ nhưng tất cả đã quá muộn.

Cảnh lại đổi, Hắn thấy mình ngày một lớn lên cho đến năm hắn mười tuổi, năm đó cha mẹ hắn đã xin cho hắn theo học một vị đại nho có tiếng tăm ở cách đó một huyện thành, hắn biết rằng nhà hắn rất nghèo, để có thể cho hắn đi tới đó, cha mẹ hắn đã phải vô cùng vất vả, hắn không dám lười biếng bao giờ, trong đám bạn học, hắn luôn cố gắng nhất, thức khuya nhất, dậy sớm nhất, dần dần hắn đã đọc thông hiểu thạo rất nhiều kinh sử, vị đại nho kia cũng quý mến hắn vô cùng, có ý thu hắn làm quan môn đệ tử. Ngày sinh nhật của mẹ hắn, hắn xin phép vị đại nho về thăm nhà, trên đường đi hắn mua một con vịt quay, đó là thứ mà cha mẹ hắn không mấy khi dám bỏ chút ngân lượng ra ăn uống, ba ngày sau hắn đã xuất hiện ở quê nhà, nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh hắhn không khi nào quên được, thôn trang của hắn, quê nhà của hắn, nơi có niềm hy vọng và sự nhớ thương của hắn, tất cả đã không còn, thay vào đó là cảnh hoang tàn đổ nát, thì ra vài ngày trước một đám quan quân thua trận đã chạy qua đây, trong lúc chạy chúng cướp phá lương thực và còn cả phụ nữ, hắn đảo mắt nhìn quanh, dưới mặt đất toàn là xác chết, có rất nhiều người quen của hắn. Liễu đại thẩm hay cho hắn màn thầu, Linh nhi và Bảo nhi hai cô bé thường chơi đá cầu với hắn, còn Cẩu Tử nữa tất cả đã chết, tất cả đã chết rồi, trên vẻ mặt của họ còn một sự sợ hãi vô cùng nồng đậm, có thể họ chẳng thể ngờ rằng, mình lại có kết cục như vậy, trên tay Bảo Nhi vẫn còn cầm quả cầu, giờ đây nó đã bê bết máu. Một nối lo sợ dâng lên trong lòng hắn, con vịt quay rơi khỏi tay hắn lúc nào hắn cũng chẳng hay, hắn điên cuồng chạy đi, chạy về hướng có căn nhà xiêu vẹo, có thể chả mẹ hắn đang chờ hắn, vừa chạy hắn vừa lẩm bẩm, sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định cha mẹ ta sẽ không sao cả, hắn cứ lầm bẩm như thế cho đến khi hắn nhìn thấy nhà hắn thấy xác của cha mẹ hắn, hắn hoàn toàn sụp đổ. Trên cổ cha hắn là một vết cắt lớn, còn mẹ hắn trước ngực cắm một con dao, hắn biết con dao này, nó là quà tặng của một vị trưởng bối trong nhà lúc hắn mới sinh ra. Mẹ hắn chắc chắn đã chọn cái chết để không bị giày vò, bà không còn lựa chọn nào khác, mắt mẹ hắn vẫn mở trừng trừng nhìn về phía huyện thành, như muốn thu vào tầm mắt đứa con của mình lần cuối, nước mắt bất giác chảy đầy trên khuôn mặt trẻ con của hắn, Hắn lặng lẽ quỳ xuống bên cha mẹ hắn cúi đầu quỳ lạy:

- Cha, mẹ Kiếm Nam đã về muộn rồi.

Cảnh lại thay đổi

Hắn thấy mình vô cùng vất vả mất bảy ngày bảy đêm để bò lên đỉnh núi, nơi mà theo truyền thuyết của quê hương hắn nơi đó có tiên nhân, hắn lại thấy mình tay chân rách tướp toàn máu tươi, quỳ trên đỉnh núi ba ngày ba đêm nữa cho đến khi ngất đi…

…..

Cảnh lại đổi

Một lão già giương ánh mắt đau xót nhìn thi thể một đứa trẻ con gầy gò nằm thoi thóp trên mặt đất, mặc dù sắp chết, nhưng trong miệng nó vẫn lẩm bẩm bốn chữ không dứt “ Ta muốn tu tiên”, rồi như đã quyết xong một điều gì đó, lão phất tay, một luồng linh lực dung nhập vào nó, chớp mắt thân thể nó lại tràn đầy sức sống. lão nói với nó đang trong cơn mê sảng,

-Từ nay tên của con là Phong Hỏa.

….

Dưới sự trợ giúp của sư phụ hắn hôi phục dần, rồi hắn trải qua những ngày tu luyện vô cùng khắc khổ, thiên tư của hắn vô cùng tốt, lại thêm sự thù hận thúc đẩy khiến hắn tu luyện có thể nói là điên cuồng, hắn chỉ mất sáu mươi năm đã Kết Đan, lại thêm 100 năm nữa để tu luyện đến Ngưng Nguyên sơ kỳ, trong cơ thể Nguyên Anh đã bắt đầu thực chất hóa.

….

Mùa thu năm hắn đạt đến Ngưng Nguyên Sơ Kỳ, toàn bộ đại quân hai mươi vạn người của quân đoàn Phi hổ bị tiêu diệt toàn bộ không một ai sống sót, tất cả đều chết vô cùng thống khổ, trên đại doanh của quân đoàn Phi Hổ cắm một cây cờ màu đen có vô số hoa văn vô cùng kỳ dị, cây cờ này thu toàn bộ hồn phách của hai mươi vạn người này khiến cho họ vô pháp tiến nhập luân hồi mãi mãi không được siêu sinh, đây là Hắc Sắc Đại Hồn Phiên pháp bảo hùng mạnh nhất mà sư phụ hắn truyền cho hắn. mặc dù đã giết rất nhiều người nhưng hắn vẫn chưa vơi thù hận, kẻ thù năm xưa đã chết sạch không còn ai nhuwngc gia đình của họ vẫn còn, mười ngày sau tại quốc gia này có hàng ngàn gia đình bị giết chết, máu chảy thành sông. Xác chết đầy nghĩa địa, Dương Thanh đang dung nhập trong luồng ký ức cũng phải hận thù, dạng thù hận gì có thể khiến hắn giết hàng chục vạn người mà không chớp mắt…. trong cuộc giết chóc này, Hắc Sắc Đại Hồn Phiên của hắn đã đại thành thần thông, nhưng không may cho hắn trong một gia đình mà hắn giết lại là hậu duệ cuối cùng của một vị lão tổ của một môn phái lớn, hậu duệ bị giết lão không tiếc vận dụng cả lực lượng của một môn phái truy sát hắn, khiến hắn phải chạy trốn khắp nơi,

Cảnh lại đổi….