Dương Thanh Ký

Chương 129: Chương 129: Thái Tử Ma Giới




Tia phân thần vừa dung nhập vào tượng đá, thì bí văn xung quanh thân tượng chợt trở nên sống động vô cùng, chúng chậm rãi biến đổi, đan xen giao thao lẫn vào nhau, thay vì tỏa ra ánh sáng vàng kim như trước thì chúng lại tỏa ra hắc quang màu tím nhạt. từ bốn phương tám hướng vô số luồng ma khi rít gào kéo tới, mang theo âm phong khiến người ta phải trợn mắt lứu lưỡi. chúng vờn quanh thân tượng rồi dùng một tốc độ nhanh đến kinh hãi dung nhập vào tượng đá. Lúc này trên thân tượng bí văn dần dần mờ nhạt, vở ngoài ma thân vang lên tiếng lách cách rồi không hề báo trước chúng vỡ vụn.

Một thân ảnh từ trong luồng hắc mang hiện ra, thân ảnh này mặc Hắc bào màu đen, sau lưng đeo một tấm áo choàng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, ngũ quan trên khuôn mặt đạt đến độ cân xứng hoàn hảo, mà không có từ ngữ nào miêu tả được, giữa mi tâm là một đồ án hắc liên mười hai cánh, khi thân ảnh này mở mắt, một uy áp ngập trời tỏa ra. Đám người Dương Thanh cơ hồ bị uy áp này ép cho không thở được. Thân ảnh này cúi xuống ngắm nghía cơ thể của mình rồi ngửa mặt lên trời cười lớn,

-Các ngươi hãy đợi đấy. bản thái tử đã hồi sinh rồi, kẻ nào năm đó âm mưu với ta, ta cam đoan kẻ đó sẽ sống không bằng chết.

Thân ảnh lẩm bẩm một hồi chú ngữ cổ xưa, tu vi của hắn ầm ầm bạo tăng cho đến Luyện Thân Sơ Kỳ đỉnh phong mới có dấu hiệu dừng lại, hắn lạnh lùng cảm nhận ma lực trong cơ thể mình rồi đưa tay ra đánh lên không trung vô số thủ ấn kỳ lạ:

-Lấy huyết mạch của Ma tộc Hàn Nguyệt tộc gọi về chí bảo của tộc ta, Hàn Nguyệt Thương.

Hắn vừa dứt lời từ trong không trung hiện ra một vết rách khổng lồ, trong trong vết rách một đạo bạch quang bay ra hướng về phía hắn, khi bạch quang tiêu tán trên tay hắn hắn hiện ra một thanh trường thương màu trắng bạc, khí tức tang thương hiện ra khiến không ai dám đưa mắt nhìn lâu, Dương Thanh chỉ liếc qua cây thương môt cái đã phải kinh hãi trong lòng, đây tuyệt đối là chí bảo chỉ có thể gặp trong truyền thuyết. thân ảnh hắc bào vẫn chưa ngừng lại mà lại cắn mạnh đầu lưỡi phun ra vô số máu tươi, đám mau này lơ lửng trên không trung tỏa ra ma khí ngập trời, hắn đưa tay điểm vào đám máu, linh lực của hắn ào ạt tiết ra, cảnh giới của hắn nhanh chóng từ Luyện Thần Sơ Kỳ giảm xuống Hóa Anh Đại viên mãn, Hóa Anh Hậu Kỳ rồi tiếp tục giảm xuống đến Hóa Anh Sơ Kỳ mới dừng lại, hắn lại lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa của Hàn Nguyệt Tộc:

-Lấy máu huyết cổ xưa thuần khiết của Triệu Phong ta gọi về pháp bảo trấn tộc, Âm Hồn Kiếm Giáp.

Chỉ thấy đám máu huyết của hắn chợt trở nên vặn vẹo rồi nhanh chóng co rút lại chỉ còn bằng một ngon tay, trình độ áp súc linh khí đã đến mức kinh tâm động phách, đến khi đám máu thu nhỏ lại chỉ bằng một giọt nước thì nó chợt nổ tung, từ chỗ đó xuất hiện một vết rách không gian vô cùng lớn, trong vết rách lơ lửng một quả cầu làm bằng một thú tài liệu vô cùng hiếm gặp, Dương Thanh dựa vào ký ức nhiều vạn năm của Ngũ Hành Chân Nhân chợt nhận ra đây chính là tơ của Vạn Niên Tuyết Tằm pha trộn với Long Tinh vô cùng quý hiếm, hai thứ tài liệu này lại được thiêu đốt bằng Nguyên Thần của tu sĩ cho đến khi tu sĩ khô kiệt mà chết, số lượng tu sĩ cao giai để luyện nên thứ pháp bảo này quả thật là quá kinh người, Triệu Phong lập tức biến mất tại chỗ, khi hắn xuất hiện trở lại thì đã ở trước vết rách kia, thò tay vào trong đó nắm lấy quả cầu rồi ấn vào mi tâm của mình, đưa nó tiến vào não hải. ở trong đó quả cầu lập tức biến đổi thành một bộ giáp tí hon trên bộ giáp là vô số hình rồng năm móng uốn lượn, có tổng cộng 12 con rồng và 240 chiếc móng.

Cùng với lúc Triệu Phong thu được Hàn Nguyệt Thương và Âm Hồn Kiếm Giáp. Tại Sâm La đại lục cách ngọn Tây Nhạc Sơn này vài trăm năm toàn lực phi hành, tại Hàn Nguyệt Tộc, một tiếng thét giận giữ phát ra, tiếng thét lan đến đâu ở noi đó toàn bộ đều sụp đổ. Đám tu sĩ cấp bậc thấp kém còn tự bạo thể mà chết. một trong nói âm u mang theo sự điên cuồng truyền khắp Hàn Nguyệt Tộc:

-Hàn Nguyệt Tam Ma, các ngươi mau điều tra cho ta, là kẻ nào, kẻ nào dám lấy đi chí bảo của tộc, tộc ta thề không chết không ngừng.

….

Trên đỉnh Vọng Nguyệt Lâu, Triệu Phong lặng yên nhìn vào chiếc tài bằng thủy tinh lấp lánh, Hồng Liên của hắn, mối tình vạn năm của hắn, chí bảo của hắn, nàng đang nằm ở đó, lặng yên, hắn chỉ muốn nàng mở mắt nói với hắn một câu, nhưng hắn biết điều đó là không thể, nàng thực sự đã chết rồi, ngay cả hắn là chí tôn của Ma giới cũng không có cách nào thay đổi được, năm đó hắn biết nàng thích ngắm trăng nên đã dùng Bích Ngọc Ma Châu tạo ra nơi này, cho nàng yên nghỉ, giờ đây một lần nữa khôi phục lại thân thể, hắn đã có con đường của mình.

-Hồng Liên, ta nhất định sẽ tìm ra kiếp sau của nàng dù có phải trải quá vô số luân hồi đi nữa,

Một vẻ quyết đoán hiện ra trên gương mặt hắn, Thủy tinh quan lập tức vỡ vụn, một luồng ma hỏa bùng lên, trong nháy mắt thân xác phầm trần của Hồng Liên biến mất:

-Nàng hãy đợi ta, nhất định ta sẽ đi tìm nàng.

Làm xong việc này. Hắn thở một hơi dài như được giải thoát. Dương Thanh đứng đó hồi lâu mới lên tiếng:

-Tiền bối sau này có dự định gì.

Triệ Phong quay lại trả lời hắn:

-Còn có dự định gì, tất nhiên là khôi phục tu vi năm xưa, rồi báo thù rửa hận, sau đó đi tìm Hồng Liên của ta.

Khi nhắc đến Hồng Liên ánh mắt Triệu Phong không tự chủ ánh lên vẻ hy vọng. Dương Thanh cũng gật đầu với Triệu Phong:

-Điểm này vãn bối cũng hiểu một chút tâm trạng của người:

-Thôi, bản thái tử trước giờ không thích thứ bậc rườm rà. Ngươi cứ trực tiếp gọi tên ta là được rồi

-Vãn bối không dám

Dương Thanh vẫn cẩn thận lắc đầu, đàu hay sao, gọi một cường giả Luyện Thần Kỳ cảnh giới ngang hàng. Điều này hắn còn chưa dám. Triệu Phong trợn mắt lên với hắn: -

-Ngươi lắm điều y như mấy tên ở tộc ta, ta bảo được thì chính là được. sau này lão tử bế quan, một số việc còn cần ngươi giúp đỡ, yên tâm lão tử sẽ không bạc đại ngươi, có lão phu chỉ điểm người nhất định chắc chắc Hóa Anh.

-Đa tạ Tiền… à không Triệu Phong đạo hữu.

Triệu Phong không nói gì mà quay sang liếc nhìn đám người đi theo Dương Thanh, khi hắn nhìn đến đám Mã Đức Hoa, đám này vội vã ôm quyền ra mắt:

-Chúng vãn bối xin ra mắt Triệu tiền bối.

Triệu Phong gật nhẹ đầu rồi nói:

-Đám nhóc các ngươi trung thành hộ chủ lão tử rất thích, ta có cái này cho các ngươi. Coi như nể mặt tên nhóc con kia.

Lão vừa nói vừa vung tay ra bốn luồng hào quang xuất hiện trước mặt bọn người Mã Đức Hoa, Đàm Công Trung, Liễu Kiến Thành và Lệ Xuân. Khiến bốn người trợn mắt líu lưỡi.

-Tiền bối đây là….

Mã Đức Hoa vẫn còn chưa khép miệng lại được, sau khi nhìn thấy bảo vật trước mặt mình,

-Đây là Giới chỉ, không như giới chỉ thông thường chỉ có vài chục trượng, giới chỉ này của ta diện tích lên tới gần ngàn trượng * vuông chưa kể đến, một khi đã nhận chủ, ngoài các ngươi không ai mở được.

( * 1 trượng = 4.7 m)

Bốn người vội vã thu lấy Giới chỉ luôn miệng tạ ơn, tuôn ra vô số lời nịnh nọt, khiến Triệu Phong vốn âm trầm cũng phải cười thành tiếng. rồi Triệu Phong lại nhìn sang Tử Nguyệt vẻ ngạc nhiện hiện ra trên mặt lão:

-Pháp bảo hóa hình sao. Ngàn năm kho gặp, tuy tu vi cao nhưng tiên thức quá yếu. ta có cái này cho người.

Lão sờ nắn hồi lâu trong người rồi lôi ra một ngọc giản vứt cho tử nguyệt, lão lại móc ra một cái ngọc giản khác đặt lên trán một hồi lầu rồi cũng đưa nốt cho nàng:

-Dẫn Thần Thuật và Thiên Ma Quyết của ta, cực kf thích hợp với pháp bảo hóa hình như người, luyện đến viên mãn tiên thức cảu người sẽ theo kịp tu vi, thậm chí còn tinh tiến hơn không it.

Tử Nguyệt tiếp lấy ngọc giản rồi lên tiếng:

-Đa ta tiền bối.

Lão phất tay, “ Không cần cảm tạ” các ngươi mau đi đi. Ta cần nói chuyện với tên khốn này một chút.

-Ta mà là tên khốn….

Hắn chưa nói xong thì đã bị Triệu Phong túm lấy thắt lưng tiến vào trong Âm Dương Giới.