Dương Thanh Ký

Chương 170: Ma Luyện




Ma Luyện

Lão nhân túc giận một hồi rồi khó nhọc nói tiếp

- Năm đó ta đến nơi này thì đụng độ Thanh Liên Tiên Tử, nàng chỉ một cái nhấc tay là đã phế đi toàn bộ công phu của ta, sau đó mang ta đi làm nô bộc, sau này một lần Tên Hắc Long phát hiện ra ta có hiểu biết về trận pháp, vì muốn tranh công với Xích Long nên hắn đã giam ta ở nơi này. Dưới sự hành hạ của hắn ta đã phải giảng giải cho hắn về Ngũ Linh Hóa Long Trận, haiz

Ta không muốn nghe lão kể khổ, lão rút cục là ai

Dương Thanh mở miệng cắt đứt lời của lão:

"Tiểu tử ngươi nghe cho kỹ đây. Lão phu đi không thay tên, ngổi không đổi họ, năm xưa tu sĩ đồng đạo xưng tụng lão phu là Tiêu Giao Vương, tên húy thượng Lưu hạ Hán. Lão phu chính là người sáng lập ra Ngũ Hành Tông.

- Hả

Dương Thanh há hốc mồm nhìn lão, Lưu Hán vậy tên Lưu Hán lần trước hắn gặp là thế nào?

- Lão nói lão là người sáng lập ra ngũ hành tông

Dương Thanh không lạ gì cái tên này, bởi vì Ngũ Hành Chân Ma Kinh và Ngũ Linh Thánh Mẫu của hắn đều lấy được từ đó. Bảo sao hắn thấy Ngũ Linh Hóa Long Trận có chút quen thuộc thì ra là cùng một gốc. nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn hỏi;

Ngũ Hành Tông ta cũng có biết một chút, ngươi nói ngươi là tông chủ có gì chứng mình.

"Chứng minh cái con mẹ ngươi” tên tiểu bối vô tri, nhớ năm xưa loại người như ngươi lão phu giết qua không biết bao nhiêu tên. Ta lại còn phải hướng một thằng ranh con như ngươi chứng minh hay sao”

Lão đạo đột nhiên giận dữ, quát mắng liên hồi, toàn từ ngữ thô tục.

Dương Thanh cười hắc hắc:

- Thôi, thế thôi đi, vãn bối vẫn là nên để tiền bối tĩnh tu ở chốn này,

Nói xong hắn và Giai Kỳ định quay đầu đi ra

- Khoan đã, ngươi muốn ta chứng minh thế nào

Lão già ngữ khí liền lập tức có mấy phần nhún nhường, lão hơi sợ hắn bỏ lão lại

"lão hẳn là người viết ra Ngũ Hành Chân Ma Kinh lão đọc một đoạn cho ta nghe thử

Lão già nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, nói:

Ngươi làm sao lại biết chân kinh đó, cái đó chỉ có từ đại đệ tử trở lên mới được học.

Hắn nghe vậy, cũng không tỏ vẻ gì mà nói:

- Ta làm sao biết không quan trọng. ta hỏi lão lão có đọc hay không

"Lúc đó ta còn trẻ những gì viết ra năm đó đã sớm quên... Lão già nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói

- Tuy nhiên ta có một bản chân ma kinh đã được chính ta tu bổ, ta cho ngươi nghe một đoạn, ngươi sẽ biết.

Lão gia mỉa mai nhìn Dương Thanh rồi khó nhọc lẩm nhẩm

“Năm loại thuộc tính, năm loại lực lượng, năm loại màu sắc, tương khắc, tương sinh, Mộc là rạng sáng, hỏa là giữa trưa, Thổ là chiều tà, Kim là Sẩm tối, Thủy là nửa đêm, ngũ hành ngũ nhãn…..”

Lão vừa đọc một đoạn, Dương Thanh đã hết sức kinh hãi, công pháp mà lão nói ra so với chân kinh mà hắn có không chỉ cao hơn một bậc, đây mới là chính tông truyền thừa, ngũ hành nhất mạch.

Dương Thanh cũng đã tin tưởng hơn phân nửa lão này chính là Tiêu Giao Vương

Nhận ra hắn đã tin mình, lão già này không đọc nữa mà hỏi hắn:

- Nói cho ta biết, tông môn của ta thế nào rồi

- Đã bị giệt môn, Dương Thanh không nhanh không chậm nói với lão

Lão già tàn hồn nghe vậy, trong mắt lộ ra một chút vẻ mất mát, bất quá rất nhanh hắn lại khôi phục bộ dạng ban đầu

"Haizzda, nước chạy mây trôi, vật đổi sao dời, Thịnh cực tất suy, Cái này lão phu cũng không có cách nào. Ngũ Hành Tông còn truyền nhân nào nữa hay không

Dương thanh đang định trả lời thì bỗng nhiên nảy ra một ý, hắn kéo Giai Kỳ lên phía trước rồi nói:

- Chỉ còn lại nàng

Lão già ngẩn người ra, quay lại nhìn Giai Kỳ vốn lão định xem, đệ tử cuối cùng của tông môn do mình sáng lập trông thế nào. Nhưng Giai Kỳ vừa lọt vào tầm mắt, lão đã trợn trừng đôi mắt

- Tuyệt, tuyệt lắm, thân thể có đủ cả ngũ hành, trăm vạn người không có một

lão lầm bẩm mấy câu rồi cười ha hả:

- Ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không, có ta dạy dỗ, ngày sau ngươi nhất định dương danh đại lục

Giai Kỳ còn chưa nói gì, thì Dương Thanh đã truyền âm bảo nàng đồng ý, ngu sao mà từ chối, cảnh giới của lão có lẽ vô cùng cao cường, lại tu luyện Ngũi Hành nếu như Giai Kỳ theo lão, nàng sẽ phát huy hết thực lực, Hơn nữa thất huyền môn lại có thêm một cao thủ. Nhận được lệnh của chủ nhân Nàng nhìn lão già đang nằm dưới đất, rồi gật đầu:

– Tốt, mau dập đầu, ta nhận ngươi làm đồ đệ

lão gia nhăn nhó nở nụ cười

Dương Giai Kỳ tiến lên dập đầu sát đất ba cái.

Lão già cười ha ha nói lớn

tốt tốt, sau này ta là sư phụ của ngươi, hãy đi theo bên sư phụ, sư phụ dạy ngươi tu luyện.

Dương Thanh nghe vậy, không nói gì, trong nội tâm đã vui như mở hội, chỉ cần lão khôi phục thực lực sẽ là giúp ích rất lớn cho hắn

"tiền bối, làm sao để cứu người ra”

Lão già cười lạnh:

- Trận pháp này, không tính là cao minh gì các ngươi chỉ cần sử dụng Hỏa thuộc tính đánh thẳng vào Sinh Môn của trận pháp là được,

………………………

Tại động phủ của Thanh Liên Tiên Tử, lão già Lưu Hán đang ngồi bất động trên một chiếc ghê, bị giam cầm rất nhiều năm nhất thời lão còn chưa thích ứng kịp với tự do

- Ngươi nói, đám yêu thú hóa hình kỳ kia chỉ mở được một thông đạo bất ổn thôi sao

"Đàn bà... Nàng là người nào?" Hàn Lập nghe vậyLưu Hán hỏi.

"Đúng vậy, tiền bối, bọn chúng dùng hết sức lại thêm cả Ngũ hành hoạt cương thi của vãn bối mới miễn cươngx mở được. Dương Thanh cũng đã noischo lão biết về thân thế của Giai Kỳ,

Lưu Hán mở trừng hai mắt, tức giận nói.

Ngu xuẩn, Ngũ Linh Hóa Long Trận của ta, tương sinh tương khắc hoàn mĩ như vậy, sao lại có thể thế được, các ngươi chắc hặn vận hành còn có điều thiếu sót

- Tiền bối, nếu bây giờ do người vận hành liệu có mấy phần phá được phong ấn

"Ài... Nếu là tu vi của ta trước kia cũng chỉ tốn một phen công phu, nhưng bây giờ thì rất khó nói, Chúng ta có có ngũ linh ở đây rồi, cái thiếu chính là nguyên lực khổng lồ để làm xúc tác, cái này ta và ngươi đều chưa đạt yêu cầu. Lưu hán cảm thán một tiếng nói ra.

"Không còn cách nào hay sao”

Dương Thanh không cam lòng, hắn không muốn sống trong này cả đời, ngoài kia hắn còn rất nhiều việc phải làm

"Cũng không phải là không có cách, nhiều năm như vậy ta dựa vào hiểu biết của mình, tính toán ra rằng, trận pháp này tồn tại chính là lấy linh lực từ nhật nguyệt hỏa châu, tinh tú, Bản nhân đã tính toán mấy lượt đoán chừng trận pháp này yếu nhất chính là lúc Ngũ Tinh Liên Châu. Lúc đó cơ hội thoát ra là rất lớn. Lưu Hán đắc ý rung đùi nói

Ngũ tinh liên châu... Mấy chữ này, làm Dương Thanh trong lòng chấn động, hắn cau mày hỏi:

“ Thứ cho vãn bối ngu muội, Ngũ tinh liên châu là thế nào “

"Ngươi vì sao đối với những sự kiện thường thức mà lại ngu dốt như vậy, thật quá mức cô lậu quả văn Lưu Hán không trả lời hắn mà lại hỏi.

"vãn bối tư chất ngu dốt, hơn nữa lại luôn luôn bế quan không mang thế sự”

Dương Thanh thấy lão hỏi thì ôn tồn đáp

Lưu Hán nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, lão vuốt vuốt chòm râu rồi nói

Ngũ tinh liên châu chính là, cứ vạn năm là 1 Đại nguyên, 10 vạn năm là 1 Chính nguyên – cứ 1 đại nguyên thì trận pháp sẽ yếu đi một lần, ngươi chỉ cần hiểu thế là được. giải thích cho ngươi chỉ tổ mất thì giờ

Lưu Hán vừa mới mới mở miệng, đã mỉa mai Dương Thanh

"Như thế nào, ta nói không đúng hay sao, thật đúng là kiến thức hạn hẹp,

Lư Hán nhíu đôi lông mày nhíu lại hỏi ngược lại. khi thấy hắn định cãi

Ngừng một lát lão nói tiếp

"Hừ, tiểu ngươi loại này là phàm phu tục tử, sao có thể lý giải thiên địa kinh thái tuyệt diễm Tốt rồi, tóm lại theo ta dự đoán, không đến nửa năm nữa, Ngũ tinh liên châu sẽ xuất hiện, từ giờ đến lúc đó, ta cũng không thể tìm đâu ra đan dược được, cho nên, mọi chuyện đều phải dựa vào ngươi và dai kỳ, hai người các ngươi hảo hảo mà tu luyện. nếu không….

"Lưu tiền bối mời nói đi." Dương Thanh nhún vai, khi thấy lão úp úp mở mở:

- Nếu không, ngươi có thể chờ ở đây khi nào tu vi của ngươi vượt qua đại thừa kỳ, chúng ta lại bàn luận tiếp

Lưu Hán l ho nhẹ một tiếng, nói không chút khách khí:

- Nhìn ngươi ta thấy ngươi có thể đạt đến Ngưng Nguyên đã là trời đất thương tình rồi,chứ đừng nói tới vượt qua Đại Thừa

Dương Thanh ngờ vực hỏi lão:

- Tiền bối sau đại thừa kỳ là cảnh giới gì?

Lưu hán hơi có chút xấu hổ lẩm bẩm nói:

- Sau đó là cảnh giới gì thực sự ta cũng không biết. ta cũng mới chỉ là Hóa Anh Hậu Kỳ viên mãn mà thôi.

Trời ạ, Hắn suýt ngất xỉu, chỉ là hậu kỳ viên mãn mà thôi, cứ như lão nói thì cảnh giới Ngưng Nguyên có thể gặp như rau cải ngoài chợ.

Theo lời Lưu Hán kể lại, Năm xưa xư phủ lão chính là người ở tiên giới đi xuống, sư phụ lão biết rất rõ sau Đại Thừa là gì, và còn nhiều chuyện thiên địa khác, nhưng người không nói, có lúc lão tò mò thì sư phụ lão chỉ bảo, thực lực có boa nhiêu thì biết bấy nhiêu, biết nhiều chưa hẳn là tốt, Lão đi theo sư phụ nhiều trăm năm, sau đó sư phụ lão đại chiến với một con yêu thú cổ đại trong một bí địa mà tọa hóa.

Chán nản, lão lưu lạc khắp nơi rồi lập ra Ngũ hành tông. ở vào đỉnh cao lão lại nhận lời thách đấu mà tiến vào Thất Sát Cốc, sau đó thì như Dương Thanh thấy hiện tại

Lão thở một hơi dài rồi nói:

- Cho nên, người không cần tò mò, thực lực như thế nào thì biết được bí mật như thế ấy. việc cấp bách chính là nâng cao cảnh giới, nâng cao pháp lực chờ đón Ngũ tinh liên châu,

Lão nhìn ngắm Dương Thanh rồi lắc đầu,

- Đột phá Ngưng Nguyên Sơ Kỳ là không thể rồi, ngươi chỉ có thể tăng sức mạnh, bắt đầu từ hôm nay, ngoại vi động phủ này, chính là nơi ngươi luyện tập,

- Luyện tập, luyện tập thế nào:?

Hắn ngờ vực hỏi lại,

Lưu Hán tức giận vuốt cằm:

- Còn thế nào, mỗi ngày mang về đây hai mươi con yêu thú cấp ba cho ta, thiếu một con hôm sau tăng gấp rưỡi,

- Trời ơi

Dương Thanh rên lên một tiếng

…………….

Dưới một tán cây cổ thụ không lồ, Dương Thanh thân người toàn máu đang thở dốc nhìn đầu yêu thú cấp năm trước mắt.

Lão già Lưu hán này thật ác

Hắn vừa lau đám máu trên mặt vừa nguyền rủa.

Lão giao cho hắn nhiệm vụ này thật không dễ chút nào, hai mươi đầu yêu thú cấp ba đối với cảnh giới của hắn cũng không khó khăn gì, mấy ngày đầu ở xung quanh động phủ hắn dễ dàng làm được, sau này do yêu thú bị giết nhiều, hắn phải đi xa hơn, mà đi xa nguy cơ càng lớn, ngoài yêu thú cấp thâp, yêu thú cấp cao cũng nhiều hơn, hắn phải đối mặt với càng nhiều nguy hiểm, ngay như con Hỏa Thử này cũng vậy. một đầu cấp năm hàng thật giá thật, tương đương với Kết Đan hậu kỳ nhân loại nhưng nhục thân thì lại cường hãn hơn gấp mười lần

Vừa nhìn thấy con Hỏa Thử này hắn đã biết nó cực kỳ khó đối phó.

chân khí âm thầm vận chuyển trong cơ thể. Hắn đề phòng từng chút một, Ngay khi đầu Hỏa Thử định tấn công hắn thì lập tức chân khí trong người hắn vận chuyểnnhảy lùi về phía sau. Hai tay cấp tốc xô ra, một đoàn hắc mang hùng hậu bổ xuống

Không khí chung quanh chấn động tạo ra tiếng rít gào, lực lượng cường hãn bạo phát ra chung quanh. Khiến đất đá bay loạn xạ

Gruuu

Bất ngờ trúng chiêu, con yêu thú đau đớn ngẩng đầu rít gàonó, nhảy về phía trước đem móng vuốt đánh về cổ của hắn

- Con mẹ nó nhanh thế!

Dương Thanh không nghĩ tới yêu thú này lại có tốc độ nhanh tới như vậy, hắn vội vàng nhảy sang trái ba thước, há miệng phun ra vô cực đao, chém thẳng vào lưng Hỏa Thử

- Chát

một cỗ kình khí bạo ngược khuếch tán ở trong không gian, tuy lưng của Hỏa Thử bị trúng đạo nhưng chỉ có một vết xước nhỏ, tuy thế cũng làm cho nó chịu một chút đau đớn

Ngao....

Hỏa Thử rít lên một tiếng, nó đã thực sự nổi giận

hacái miệng ra gòa lên, một đạo hỏa diễm màu vàng được phun ra,, cả thân thể của nó cũng được bao phủ bởi hỏa diễm màu vàng. Dưới hỏa diễm kia, Dương Thanh cảm thấy dường như cơ thể đang bị quay trong lò bát quái

Nhờ có Hỏa Lân bào che chắn,hắn vẫn còn có thể chống đỡ được, tuy nhiên cây cối vá đất đá xung quanh hắn bắt đầu tan chaỷ.

Hít một hơi chân khí thân ảnh của hắn cấp tốc di động, vô cực đạo trong tay lại được ném ra:

- Muốn chơi lửa với ta, được thôi

Phanh phanh.

Đao phong cường hãn đập vào lưng một lần nữa khiến cho Hỏa Thử bị hất văng sang một bên, rơi bịch trên mặt đất. lần nay nó bị đau thực sự

Gru Gru

Nó giơ chân trước lao lên một lần nữa quyết định ăn thua với hắn, thấy vậy hắn nhanh chóng lùi lại, thúc dục thần niệm. lẩm nhẩm

- Âm Phủ Ma Châm

Phập Phập

Grao

Hỏa Thử rít lên một tiếng đau đớn rồi nằm phục xuống đất, mắt của nó bị ma châm phế bỏ hoàn toàn. Dương Thanh thu hồi Vô Cực Đao xuất ra Âm Giới Kiếm chém mạnh về phía trước, Hỏa Thử kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nằm im không nhúc nhích.