Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 52




Mộ Phi Sắt cứ cho rằng mình sẽ được chứng kiến bộ dáng một con Tiểu hoàng điểu xù lông, nhưng thật không ngờ Tiểu hoàng điểu chỉ kêu lên một tiếng kêu thanh thúy mà thôi, mặc dù nàng cảm giác được trong tiếng kêu ấy thầm chứa điểm bất mãn. Tiểu hoàng điểu lại bay vòng quanh cành cây, giương ra hai cánh dường như còn có hoa văn đặc thù, không thể nhìn rõ.

Mộ Phi Sắt buồn cười nói: “Vật nhỏ ngươi nhìn rất đẹp mắt, nhưng là tính tình không tốt chút nào!”

Tiếng kêu thanh thúy phát ra từ Tiểu hoàng điểu lại càng to hơn, giống như đang biện hộ cho chính mình. Chỉ là Mộ Phi Sắt nghe không hiểu ý tứ của nó, mà nàng chỉ biết tính tình vật nhỏ này xem ra cũng rất có cá tính.

Mộ Phi Sắt hăng hái cùng với một con chim nói chuyện một hồi, cũng tự cảm thấy đầu mình có chút hoang đường. Mộ Phi Sắt đành phất phất tay, không thèm để ý đến Tiểu hoàng điểu nữa, mà lại quay sang bảo Hầu Vương mang nàng đi xem nơi mà ngày hôm qua nó hái mấy trái cây giống quả táo kia.

Ở kiếp trước của nàng, quả táo chính là trái cây thường thấy nhất, một năm bốn mùa đều có, lúc trước nàng cũng rất thích ăn loại trái cây này. Nhớ tới hôm qua lúc nếm thử loại trái cây này, Phú Quý bày ra một bộ mặt dù chết cũng không sợ làm cho nàng cảm thấy vô cùng buồn cười.

Bất quá, sau khi mọi người nếm thử, loại trái cây hồng hồng nhưng khi ăn lại giòn này lại lưu lại cho mọi người một tư vị mỹ diệu. Mộ Phi Sắt cũng ăn thử một quả, nàng ngạc nhiên phát hiện hương vị của loại quả này còn ngon hơn quả táo ở kiếp trước rất nhiều.

Có lẽ, đây chính là lối tắt để nàng có thể khôi phục lại được Thần Khi Chi Địa! Nhưng Mộ Phi Sắt cũng rất nhanh suy nghĩ thấu đáo, cái thế giới này khác xa so với thế giới trước kia của nàng, liệu nàng làm như vậy, cái thế giới này có thể đồng ý tiếp nhận hay không? Đặc biệt là không phải ai cũng có cùng chung một sở thích.

Vừa đi vừa nghĩ, một chùm quả hồng hồng đã rơi vào trong mắt của Mộ Phi Sắt, giương mắt nhìn một quả núi có đủ loại trái cây, hương quả giăng đầy bốn phía. Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn một mảnh rừng đầy rẫy những loại trái cây của thiên nhiên, ngay lập tức liền quăng những suy nghĩ do dự trong đầu đi ra ngoài. Phần tài nguyên này, nếu như nàng không tận dụng triệt để nó, thì quả thật là làm cho lòng người giận dữ a!

Bầy hầu tử đang thoải mái vui đùa giữa rừng cây ăn quả, khi nhìn thấy Hầu Vương đứng cùng một nhân loại, liền vui sướng kêu to, giống như là đang chào mừng nàng vậy! Nếu bây giờ trên người nàng quấn một bộ da thú, rồi đập tay vào ngực mình “A a a” vài tiếng, thì chắc hẳn sẽ trở thành một ông vua nơi rừng rậm nha!

Mộ Phi Sắt bị ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình làm cho bật cười. Lơ đãng quay đầu nhìn lại đằng sau, bất ngờ nhìn thấy được Tiểu hoàng điểu vẫn kiêu ngạo đứng trên một cành cây cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào nàng. Tiểu gia hỏa này tựa hồ rất kiên trì muốn Thẩm Tuyết Xuân trong tay nàng a!

Mộ Phi Sắt làm như không thấy Tiểu hoàng điểu, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Hầu Vương, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hầu Vương, ngươi có thể nói bọn chúng hái cho ta một ít trái cây được không?”

Hầu Vương kích động, ngay lập tức lĩnh mệnh. Mộ Phi Sắt ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhớ đến ánh mắt của Hương Liên mong chờ nàng về nhà ăn bữa cơm trưa. Mộ Phi Sắt thảnh thơi đi về hướng mấy người vẫn đang chặt cây, lại quay sang dặn dò Hầu Vương mang đống trái cây này lại chỗ đó cho nàng.

Xong xuôi, mọi người nghe theo mệnh lệnh của Lĩnh chủ đại nhân, trở về thành.

“Lão Ngô, ngươi mau nhìn xem, bỗng nhiên có một con chim đứng trên bó củi của ta kìa.”

“Cũng đâu phải chuyện gì lớn, nghe ngươi nói... Ôi trời, đây là chim gì vậy? Nhìn thật đẹp mắt a!”

“Đúng vậy nha, nhưng mà hình như trên thân nó còn phát ra quang mang nha, chẳng lẽ đây là huyễn thú sao?”

“Cái gì huyễn thú, đây chỉ là do ánh mặt trời chiếu vào mà thôi! Ngươi bị hoa mắt sao?”

Sau lưng truyền đến lời đối thoại của mọi người, Mộ Phi Sắt cũng chú ý đến. Quay đầu nhìn, đúng là Tiểu hoàng điểu đang đứng trên một cây gỗ, cao ngạo ngẩng đầu, đôi mắt tí hi như hạt châu nhìn thẳng về phía trước.

Xem ra tiểu hoàng điểu vẫn không cam lòng đi... Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, hướng đám người phía sau nói: “Các ngươi cứ mặc nó đi, nhưng cũng đừng đụng vào nó.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Cứ như vậy, sau chuyến đi này, Mộ Phi Sắt lại vô tình mời về một tiểu khách nhân. Trong lúc mọi người vẫn đang rối rít bàn luận về Tiểu Hoàng điểu, thì nó vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định với Mộ Phi Sắt, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyết Xuân.

Mộ Phi Sắt trực tiếp đem Thẩm Tuyết Xuân đưa cho Yến Minh, lấy thêm một số dược liệu phụ trợ từ chỗ của Vân Nhược Lan, rồi để cho hắn đi nấu thành một bát thuốc. Mắt thấy Thẩm Tuyết Xuân bị biến đổi khi tiếp xúc với nước, Tiểu Hoàng điểu mang theo ánh mắt u oán nhìn Mộ Phi Sắt. Rồi không cam lòng mà bay đi, nhưng nó cũng không phải bay về núi Ác Ma luôn mà đâu trên cửa sổ của phòng bếp, thỉnh thoảng lại bay tới bay lui.

Thấy bộ dáng của nó thực thú vị, làm cho Mộ Phi Sắt có chút thương tiếc. Nàng hướng Tiểu Hoàng điểu vẫy tay, ôn hòa nói: “Tới đây!”

Mộ Phi Sắt giơ cánh tay đeo Hồng Quang lên, làm cho Tiểu hoàng điểu ở trên không trung nghiêng đầu nhìn. Đột nhiên mở rộng hai cánh, bay đến đậu trên cái vòng tay của Mộ Phi Sắt. Móng vuốt nho nhỏ, non mịn mang theo nhiệt độ ấm áp, dính vào làn da trơn bóng của Mộ Phi Sắt. Nàng cũng cẩn thận thu tay lại, chăm chú đánh giá hai cánh sáng chói như lưu quang của Tiểu Hoàng điểu.

Học thức của nàng cũng không phải cái gì cũng biết, cho nên có thể Vân Nhược Lan sẽ biết lai lịch của nó. Chuyển nó qua đứng trên ngón út của tay phải, Mộ Phi Sắt cười yếu ớt nói: “Ta và ngươi cũng coi như có duyên với nhau. Nếu như sau này ta lại phát hiện ra Thẩm Tuyết Xuân, nhất định sẽ để cho ngươi một cây, được không?”

Tiểu Hoàng điểu như hiểu được lời nói của Mộ Phi Sắt, cái đầu gật gật vui sướng, lại giơ móng vuốt nhỏ của mình cầm lấy ngón út mảnh khảnh của nàng. Đôi mắt nhỏ, đen nhánh lúng liếng chớp chớp vài cái. Mà khi Mộ Phi Sắt nhìn vào đôi mắt của Tiểu hoàng điểu, như thấy được một mảnh vui mừng khôn xiết.

Một người một chim vui vẻ ước định với nhau, làm cho Hương Liên cùng Phú Quý đứng một bên cũng phải thầm hô thần kỳ.

Yên Minh cũng chỉ trầm tĩnh nhìn một màn này, khi nhìn đến hoa văn trên cánh của Tiểu hoàng điểu, thì đồng tử lại hơi co rút lại! Hỏa Cước Điểu? Xem bộ dáng của chủ tử, tựa hồ nàng cũng không ý thức được chỗ thần kỳ của loài chim này. Đang do dự xem có nên nhắc nhở với chủ tử hay không, thì đã nghe giọng nói của nàng vang lên: “Yến Minh, thuốc tới rồi, nhân dịp nó còn nóng mà mau chóng uống đi.”

Băng sơn thị vệ sững sờ, lại thấy Hương Liên đang bưng một bát thuốc nóng hổi đi đến trước mặt mình. Trước tiên Yến Minh vẫn đưa tay nhận lấy, nhưng lại kinh nghi hỏi: “Không phải chủ tử cũng cần dùng hay sao?”

Mộ Phi Sắt khẽ lắc đầu, mà hiện giờ Tiểu Hoàng điểu đã leo lên đến đầu vai nàng, thân mật liếm lấy má nàng, Mộ Phi Sắt kìm nén cảm giác buồn cười nói: “Đây vốn là vì ngươi mà ta mới hái. Những ngày gần đây ngươi đã vất vả nhiều, mà từ nay về sau có lẽ cũng sẽ vất vả hơn nhiều. Thứ ta có thể cho ngươi cũng không nhiều lắm, hiện tại có cơ hội thì cũng không cần từ chối.”

Mộ Phi Sắt cũng có chút ngoài ý muốn, đây cũng là lần đầu tiên mà Yến Minh không có lập tức thi hành mệnh lệnh của nàng. Mà hình như hắn đang quan tâm nàng sao? Nghĩ vậy, Mộ Phi Sắt có chút mỉm cười, nhanh nhẹn xoay người đi ra, trong miệng lại lầm bầm: “Phú Quý, tiệc trường thọ ngươi làm ít món thôi, còn có, không phải kinh động người khác. Hiện tại cuộc sống của chúng ta cũng không phải như trước kia a!”

“Tiểu thư, nô tài làm việc thì người yên tâm. Bữa trưa có món khoai sọ hầm mà người thích, còn có thịt kho nữa. Còn buổi tối người muốn ăn gì, chỉ cần có nguyên liệu, nô tài lập tức làm cho người ăn!”

“Phú Quý ca, tiểu thư không yêu cầu quá cao về thức ăn đâu. Huynh cứ làm cho xong bữa tiệc trường thọ trưa nay, là ta đã cảm ơn trời đất rồi!”

Chủ tớ ba người ta một câu, ngươi tiếp một câu, đã đi đến phòng bếp, chỉ còn lại băng sơn thị vệ vẫn đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào chén thuốc nóng hổi trước mặt. Ở một địa phương nào đó trong lòng hắn bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái, tạo thành một cái khe hẹp mà không thể nhìn thấy được.

Mộ Phi Sắt quay đầu nhìn Yến Minh vẫn đứng ở nơi đó, cười nhẹ nói: “Yến Minh, mau uống thuốc đi không sẽ nguội mất, xong rồi còn xuống ăn cơm.”

Yến Minh không còn do dự mà dứt khoát uống một hơi cạn sạch chén thuốc mang theo tâm ý của Mộ Phi Sắt, rồi nhanh chân đuổi kịp nàng. Bản thân hắn từ sớm đã là người của nàng, cuộc đời này không cho hắn tự do lựa chọn, vậy thì hãy để tính mạng ngắn ngủi của hắn toàn tâm toàn ý thủ hộ tốt cho nàng a!

Mộ Phi Sắt không biết rằng, nàng chỉ vì một cái thiện ý, mà đã thành công làm cho tâm tư lạnh giá của một người nam nhân buông xuống. Mà nàng cũng hề ngờ tới là, Tiểu hoàng điểu xinh đẹp này, về sau chính là một nhân vật trọng yếu trong tính mạng của mình.

Mà ở một nơi lạnh lẽo trong cung điện, một thanh âm già nua vang lên: “Mùa xuân thứ mười bốn đã đến, thật là thời điểm tốt. Vận mệnh của Huyễn Hồn đại lục, chắc chắn sẽ do ngươi nắm giữ trong tay rồi!”