Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 66




Nghị sự xong, không ai còn muốn ở lại trong sản, bốn người quen biết đã lâu không có gì cần phải khách sáo, bước ra khỏi đại môn liền cáo biệt rồi chia ra làm hai hướng.

Tín Vân Thâm cả người đều ngả lên vai Cao Phóng, lầm bầm nói: “Tiểu Phóng, chúng ta xa nhau đã lâu như vậy, ngươi có nhớ ta không? Những ngày qua ta bề bộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, mỗi tối lại phải phòng không gối chiếc, thực đáng thương!”

Còn chưa đi xa, Sở Phi Dương nghe được thanh âm ủy khuất đến nỗi sắp chảy ra nước như vậy nhịn không được run lên bần bật.

Cao Phóng đưa tay sờ sờ mặt Tín Vân Thâm, lại nắm lấy tay hắn ôn nhu nói gì đó. Hai người sóng vai cùng đi, Tín Vân Thâm khẽ vuốt ve bàn tay Cao Phóng, còn có chút khoe mẽ làm nũng.

Người này từ sau khi tiếp quản Thanh Phong kiếm phái, trước mặt người khác chính là một bộ dạng nghiêm túc, nhất phái chưởng môn oai phong lẫm liệt, không còn lén lút ỷ vào thân phận tiểu sư đệ như trước. Rõ ràng sớm cũng đã không còn bộ dạng thiếu niên mảnh mai vậy mà hết lần này tới lần khác giả bộ ngoan ngoãn đều đầu xuôi đuôi lọt, mượn tiện lợi này để chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi, ngay cả đối với Quân Thư Ảnh hắn cũng dám không kiêng nể.

Một trận ganh tỵ nổi lên, có người tâm tư bắt đầu nhộn nhạo.

Tiếc là Sở đại hiệp văn danh giang hồ, hiệp danh vang xa, thời điểm còn là một tiểu hài tử đã được đại hán bốn mươi năm mươi tuổi kính xưng là ‘Đại sư huynh’, mười mấy tuổi hành tẩu giang hồ còn được một số người tin cậy dựa vào, thế nên hắn chưa bao giờ từng có cơ hội làm nũng.

Sau này nghĩ đến không khỏi đã quá muộn, hơn nữa cái người không hiểu phong tình kia chắc chắn sẽ không chịu phục tùng. Nghĩ tới tiểu sư đệ làm nũng kiếm tới vạn phần thương yêu, hắn nếu như bắt chước làm theo chỉ sợ sẽ nhận lại một chậu nước lạnh. Sở Phi Dương không khỏi thở dài một hơi, có một loại phiền muộn nhàn nhạt lướt qua đầu.

Quân Thư Ảnh nhạy cảm phát giác hắn bất thường, quay đầu nhìn: “Phi Dương, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” Sở Phi Dương vươn cánh tay ôm lấy bả vai Quân Thư Ảnh, ngửa mặt lên trời nói: “Cổ nhân nói, nhân tâm bất túc xà thôn tượng, vi phu sâu sắc cho rằng đúng là như vậy!”

Quân Thư Ảnh: “…”

(Vân nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Lòng người không khi nào là biết đủ, như rắn nuốt voi.)

Sở Phi Dương vừa đi vừa nhìn phòng ốc xung quanh, lại hỏi Quân Thư Ảnh: “Chuyện ở đây không phải một ngày là có thể giải quyết xong, chỉ sợ sẽ phải ở lại đây lâu hơn. Thư Ảnh muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

Hắn biết Quân Thư Ảnh từ trước đến nay tôn thờ hưởng thụ là tối thượng, lúc trước tình thế ép buộc mọi thứ có thể giản lược, hiện giờ có điều kiện, dù cho chỉ ở lại mấy ngày cũng không thể tùy tiện tạm bợ.

Dù sao hai người lúc này cũng rảnh rỗi, đi lòng vòng khắp nơi lựa chọn được một gian nhã phòng nhìn qua u tĩnh lại sạch sẽ.

Quân Thư Ảnh đem xiêm y từ trong ra ngoài thay đổi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Sở Phi Dương pha một ấm trà đặt lên bàn, sau đó mang tới một cây lược gỗ, đem tóc Quân Thư Ảnh gỡ ra, một lần nữa thay y chải chuốt.

Quân Thư Ảnh bưng lên một chén trà, nhíu mày nhìn Sở Phi Dương nói: “Cũng không phải là nữ tử, hà cớ phải chú ý nhiều như vậy.”

“Này có liên quan gì đến nữ tử hay nam tử. Tóc ngươi còn ướt, cứ như vậy mà buộc lên, đến nơi có gió coi chừng bị nhức đầu.”

Sở Phi Dương dùng ngón tay linh hoạt đưa qua đưa lại, ở khắp nơi trên da đầu xoa bóp khiến Quân Thư Ảnh một trận thư thái nhắm hai mắt lại.

Sở Phi Dương cúi đầu nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn không được cười, động tác càng lúc càng ôn nhu.

Cho đến khi hắn đem tóc Quân Thư Ảnh một lần nữa buộc lên cũng là lúc ngoài trời đã chuyển sắc chiều.

Sở Phi Dương buông lược, tiếp nhận chén trà của Quân Thư Ảnh, vừa uống vừa nói: “Sắc trời đã muộn thế này, ta chuẩn bị đến địa lao xem xét tình hình.”

Quân Thư Ảnh cũng đứng dậy nói: “Vậy ta và ngươi cùng đi.”

Hai người cùng nhau đi ra, Sở Phi Dương cười nói: “Lại nói, Yến Kỳ mời ngươi qua đó không biết có chuyện gì, ngươi dự định khi nào thì đi?”

“Cái này tính sau.” Quân Thư Ảnh có chút buồn bực nói.

Sở Phi Dương suy nghĩ một chút lại nói: “Bản thân ta không biết các ngươi khi nào lại trở nên thân mật như vậy, rõ ràng lúc trước còn luôn miệng kêu đánh kêu giết.”

Sự tình lúc còn nhỏ Quân Thư Ảnh đương nhiên không có tâm tư nhắc lại, còn nói về sau này… Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, nói: “Lần đó Thiên Nhất giáo tổ chức kỳ trân đại hội, Thanh Lang phao tin muốn đem bảo bối tối hoa mỹ của Thiên Nhất giáo tặng cho người khác, Yến Kỳ cho rằng là nói hắn, hoa nhi bất thực.” (hoa nhi bất thực: chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài).

“Cho nên Yến Kỳ mới tìm ngươi và Cao Phóng tới sao?” Sở Phi Dương dở khóc dở cười hỏi, “Thật là náo nhiệt.”

Hai người vừa đi vừa nói, tới cửa địa lao, mấy thủ vệ ở đó là đệ tử Thanh Phong kiếm phái, liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, vội vàng mở cửa lao.

Bên trong cửa lao là một lối đi âm u, bậc thang vừa dài vừa hẹp đi thông xuống dưới. Hai người cúi thấp người mà đi, dọc đường tuy có đuốc chiếu sáng nhưng càng đi xuống càng cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, ẩm ướt.

Còn chưa đi đến lao phòng giam giữ Vô Cực trang chủ, đã nghe từ bên trong truyền ra âm thanh cãi vã.

Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh bước nhanh tới, chứng kiến Vô Cực trang chủ tay đang nắm chặt chấn song lao phòng, hai mắt đỏ rực giống như nhìn tử địch phóng về phía Viên Khang Thọ đang ở bên ngoài.

Một cỗ lạnh nhạt uy nghi trước kia sớm đã không còn, phụ nhân mỹ mạo lúc này chỉ có thống hận tột cùng như đối mặt cừu nhân.

“Viên Khang Thọ, ngươi tiểu nhân vô sỉ đê tiện, ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận thì có thể phủ nhận tất cả tội nghiệt mà ngươi phạm phải hay sao? Ngươi nằm mơ!”

Toàn bộ lao phòng chỉ có một mình Viên Khang Thọ là đứng gần nơi đó, không biết lúc trước nói cái gì mà lại chọc cho Vô Cực trang chủ đột nhiên giận dữ đến như vậy.

Trình Tuyết Tường đứng ở một góc, một mực ôm tay, vẻ mặt bất đắc dĩ chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Sở Phi Dương đi tới hỏi: “Trình huynh, thế nào rồi? Hiểu lầm có thể có gỡ bỏ chưa?”

Trình Tuyết Tường thở dài nói: “Nào có dễ dàng như vậy, từ lúc ta đến đây, nghe bọn họ lời qua tiếng lại tranh cãi nhau đến bây giờ mà cảm thấy không hiểu ra sao.”

“Bọn họ nói những gì? Ngươi nghe ra cái gì rồi?” Quân Thư Ảnh hỏi.

Nói đến vấn đề này, Trình Tuyết Tường đột nhiên có chút không được tự nhiên, quạt giấy trong tay mở ra rồi lại gập vào, tựa hồ không biết phải mở miệng ra sao.

Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: “Ngươi ngại ngùng cái gì? Bọn họ một nam một nữ không đội trời chung, ngay cả nữ nhi cũng có rồi, chẳng qua chỉ là một chút chuyện nam nữ. Rốt cuộc bọn họ thù hận từ đâu mà có, tình tiết có điểm nào khiến ngươi không thể mở miệng?”

“Cái này…” Trình Tuyết Tường lấy quạt che miệng, bất đắc dĩ nhìn Quân Thư Ảnh. Chính là ‘tình tiết’ đó, mới khiến người khác khó có thể mở miệng a, huống chi hắn còn tôn trọng ân sư.

Hai người bên kia vẫn còn đang cãi vã kịch liệt, nội dung đấu khẩu đã gần như cố chấp, không cần xem xét có giá trị hay không.

Trình Tuyết Tường cẩn thận tìm từ ngữ, đại khái nói ra sự tình.

“… Vô Cực trang chủ cho rằng đêm hôm đó là sư phụ ta, nhưng sư phụ lại khăng khăng phủ nhận, người nói chưa bao giờ cùng với Vô Cực trang chủ có tình cảm nam nữ. Sau khi thương thế đã lành, sư phụ lặng lẽ ly khai, Vô Cực trang chủ mang thai, lại bất chấp tổ huấn của Tứ Phương trại, ly khai trại tử đi tìm lão. Nàng lúc ấy thân là Tứ Phương trại chủ, theo như tổ huấn thì tuyệt đối không được phép ly khai trại tử, nếu không Tứ Phương trại ắt sẽ gặp thiên khiển. Nàng tới võ lâm Trung Nguyên tìm sư phụ ta, lúc ấy sư phụ ta đã là Minh Chủ võ lâm, nàng ngay cả chạm mặt cũng không thể, liền trở về trại tử. Nhưng mạ̀ sau khi trở về…”

“Tứ Phương trại đã bị phá hủy?” Quân Thư Ảnh nói. Y nhớ lại trên đường đi đến đây đã được chứng kiến bức tàn tường của trại tử, giống như như bị sét đánh, nên kết cục ra sao cũng không khó đoán.

Trình Tuyết Tường gật đầu: “Chuyện này cũng có một chút khó tin. Trước khi có dị huyết của Liên Sơn tộc nhân, ta nghĩ tổ huấn Tứ Phương trại có lẽ có huyền cơ khác, cũng có thể tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp. Nhưng bất kể như thế nào Tứ Phương trại bị phá hủy, rất nhiều người bị sét đánh chết. Tứ Phương trại chủ cũng vì vậy mà thù hận.”