Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 68




Chậm rãi đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi di động đến bên miệng, thở dài một tiếng, chậm rãi bước vào bên trong phòng.

Lâm Ân và bọn thị vệ cũng yên lặng nhìn động tác Tịch Tích Chi, cho đếnkhi cửa chính Ngự Thư Phòng khép lại một lần nữa, mọi người mới thở ramột hơi dài, lau mồ hôi bên trán, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thở dài. . . . . . phục vụ bệ hạ thật là không dễ dàng.

Bên trong Ngự Thư phòng đốt Long Tiên Hương được dùng cho hoàng thất,Tịch Tích Chi ngửi mùi hương này, lập tức đoán được An Hoằng Hàn khẳngđịnh đang ưu phiền vì tấu chương.

Không dám phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào, Tịch Tích Chi quen thuộcbước tiếp, vòng qua bình phong, nhìn thấy An Hoằng Hàn đang ngồi sau thư án. An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, đôi mắt sắc bén như kiếm, giống như đang suy tư chuyện gì, tất cả tiếng vang chung quanh đều bị hắn xem nhẹ.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của An Hoằng Hàn, TịchTích Chi không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là tấu chương gì có thể làmkhó An Hoằng Hàn? Trước kia một phong tấu chương đến trên tay hắn, không phải đều giải quyết dễ dàng sao, cực ít tấu chương có thể dừng trongtay hắn vượt quá một khắc đồng hồ.

Tịch Tích Chi lẳng lặng đứng ở sau tấm bình phong, cho đến sau một nénnhang, vẫn không nhìn thấy An Hoằng Hàn thay đổi bất kỳ động tác gì. Lần này, hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kì của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi rón rén đi ra từ phía sau bình phong, nhón chân, lặng lẽ đến gần An Hoằng Hàn.

Có lẽ là bởi vì quá mức nghiêm túc, thế cho nên An Hoằng Hàn không cóphát hiện bên trong phòng có thêm một người. Một đôi mắt đen nhánh vẫnkhông hề rời khỏi bản vẽ trên thư án. Bản vẽ được chế tạo từ da trâu,nhìn có chút khô vàng, mang theo tang thương của năm tháng.

Đôi mắt như nước của Tịch Tích Chi chớp một cái, mắt vừa nhìn, trên thưán đâu phải đặt tấu chương, mà là bản đồ. Nói là bản đồ, Tịch Tích Chilại nhìn không ra mấy đường vẽ trên giấy là cái gì? Nghi ngờ gãi gãi đầu nhỏ, Tịch Tích Chi lại tiếp tục tiến về phía trước một bước.

Trước đó An Hoằng Hàn quả thật bởi vì quá mức nghiêm túc mà bỏ quên hoàn cảnh bên ngoài, nhưng trong nháy mắt khi Tịch Tích Chi đến gần, AnHoằng Hàn đã sớm phát hiện đối phương. Thấy tiểu hài tử cũng cau màynhìn chằm chằm bản vẽ, An Hoằng Hàn đưa tay phất một cái, che bản vẽtrên thư án lại. Tất cả động tác đều cực nhanh, cho tới khi Tịch TíchChi nghiêng mắt nhìn đến một cái.

"Nhìn đủ rồi chưa?" An Hoằng Hàn vừa nhấc mắt lạnh, thẳng tắp chống lại Tịch Tích Chi.

Lực chú ý của Tịch Tích Chi đều tập trung trên bản đồ, đột nhiên mộtgiọng nói vang lên ở bên tai, liền thoải mái đáp lại: "Còn chưa xong."

Ba chữ vừa ra, Tịch Tích Chi hoàn toàn tỉnh ngộ. Yếu ớt nhìn An HoằngHàn, thấy đáy mắt hắn mang theo chút băng hàn, sợ tới mức trái tim nhỏrun lên. Cũng không phải bởi vì An Hoằng Hàn cố ý bày ra một bộ dánglạnh lẽo, mà là bản thân hắn chính là như vậy. Từ trước đến giờ, rất ítkhi nhìn thấy hắn cười. Giờ phút này, tâm Tịch Tích Chi trống rỗng, chonên nhìn thấy bộ dáng kia của An Hoằng Hàn, khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi.

"Thật sao?" An Hoằng Hàn không chút hoang mang hỏi, không có chút quẫn bách khi bị phát hiện.

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn những đường trên bản vẽ da thú, tuy nhiênlộn xộn, nhưng lại hình như mang theo quy luật. Nghĩ sâu xa một hồi,Tịch Tích Chi không hiểu nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, chẳng lẽ An HoằngHàn muốn phá giải cái gì từ trong bản vẽ sao?

"Đó là cái gì vậy?" Thấy bị An Hoằng Hàn cố ý che bản đồ, Tịch Tích Chi do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn trở nên lạnh lẽo, hình như không muốn nói cho nàngbiết, "Ngươi đừng quan tâm, chuyện này không thể nói cho ngươi biết."

Lần nữa nghe được câu này, trong lòng Tịch Tích Chi không có cảm giác. Trước kia, chuyện gì An Hoằng Hàn cũng gạt nàng.

"Ngươi. . . . . . muốn phá giải ra cái gì từ bên trong phải không?" Tầm mắt dần dần chuyển tới trên thư án.

An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, vuốt vuốt trán Tịch Tích Chi, hình như saukhi cân nhắc chuyện nặng nhẹ, mới từ từ nói, “Vật này đã ở trong taytrẫm vài năm, nhưng vẫn luôn không tìm được biện pháp phá giải.”

Chẳng lẽ An Hoằng Hàn mới vừa rồi mặt ủ mày ê…. Chỉ vì vật đó, có thể làm khó An Hoằng Hàn ư?

Nghi vấn này hiện lên ở trong đầu Tịch Tích Chi, trong nhận thức củanàng, An Hoằng Hàn chính là một người cực kỳ thông minh, không chỉ cóhùng thao vĩ lược, mà thủ đoạn còn hơn người. Nếu như hắn cũng phá giảikhông được, như vậy rốt cuộc bức vẽ này có bao nhiêu khó khăn?

“Ta cũng muốn nhìn một chút.” Tịch Tích Chi đưa ngón trỏ ra, chỉ bản đồ An Hoằng Hàn đang che.

Nếu đã bị Tịch Tích Chi nhìn thấy, An Hoằng Hàn cũng không còn tính toán sẽ tiếp tục giấu nàng. Đã từng có bao nhiêu người vì bản đồ này màtranh đến bể đầu chảy máu? Lại nói bản đồ này cũng cực kỳ có lai lịch.Dù chính An Hoằng Hàn cũng phải tốn không ít khổ công phu mới có đượcnó.

Cho dù Tịch Tích Chi thấy được thì như thế nào? Phá giải không được bímật bên trong, cuối cùng bản đồ này cũng chỉ là một tờ giấy lộn, khôngcó một chút tác dụng nào.

Bản đồ lần nữa hiện ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, giấy Tuyên Thành ốvàng vừa nhìn đã biết trải qua rất nhiều năm tháng, rất nhiều chỗ đã nổi lên nếp gấp.

Tịch Tích Chi vươn ngón tay nhỏ phấn nộn ra, sờ sờ tờ giấy, “Bản đồ này… cất giấu bí mật hoặc là chuyện xưa gì sao?”

Nếu không phải có nguyên nhân, Tịch Tích Chi không tin An Hoằng Hàn sẽ ngẩn người với bản đồ.

Giọng nói của Tịch Tích Chi giống như chim hoàng oanh hót, cực kỳ dễnghe. Mỗi lần nghe được giọng thanh thuý của tiểu hài tử này, tâm tìnhphiền chán của An Hoằng Hàn đều sẽ tìm được một khoảng không gian yênlặng. Không có bất kỳ che giấu nào, An Hoằng Hàn gật đầu với nàng, “Có,chuyện xưa này đã lưu truyền hơn một ngàn năm rồi.”

Tịch Tích Chi nháy một đôi mắt nước long lanh, hơn một ngàn năm?

“Không sai, chính là ngàn năm…. Vật này chính là bảo đồ được hoàng tộcAn thị lưu truyền qua nhiều thế hệ. Trừ đế vương mỗi đời, những ngườikhác không thể có được.” Năm đó lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vì vậtnày, An Hoằng Hàn cũng tốn không ít khổ tâm.

Vốn cũng không muốn phá giải bí mật bên trong, tất cả đều bởi vì sự xuất hiện của Tịch Tích Chi, hắn mới lấy bản đồ này ra, muốn phá giải bí mật bên trong.

Cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, Tịch Tích Chi vẫn còn đang tiêu hoá. Có thể truyền lưu ngàn năm gì đó, nhất định chính là bảo bối, khótrách đến An Hoằng Hàn cũng không thể làm gì được nó.

Chuyện xưa hơi dài, tạm thời tuyệt đối nói không rõ ràng. An Hoằng Hànvươn tay liền kéo tiểu hài tử qua, để cho nàng ngồi ở trong lòng mình,mà trên thư án trước mặt bọn họ, bày ra bản đồ đó.

Con đường quanh co ngoằn ngoèo giao lại với nhau, không thể sắp xếp rõ đầu mối.

Tịch Tích Chi một lúc thì nhìn An Hoằng Hàn, một lúc lại nhìn bản đồ, chờ chuyện xưa bắt đầu.

“Có từng nghe qua bốn chữ “Chân Long Thiên Tử” chưa?” An Hoằng Hàn nắmtay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, vuốt vuốt ở trong tay, nghiêm túc nhìnkhuôn mặt tiểu hài tử. Cặp mắt trong suốt như nước, luôn làm cho ngườita nhìn mãi không chán.

Tịch Tích Chi hơi sững sờ, không biết An Hoằng Hàn nói lời này có dụng ý gì. Chỉ là vẫn dằn lại tính tình, gật đầu với hắn, “Đây là đươngnhiên.”

Tuỳ tiện kéo một đứa bé ở trên ngã tư đường hỏi, đối phương khẳng địnhđều biết ‘Chân Long Thiên Tử’, chính là chi nhất quốc chi quân.

“Nếu như trẫm nói với ngươi, bốn chữ này có lai lịch lớn, ngươi có tinhay không?” An Hoằng Hàn dừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc. Tiếp theo hắn nói chuyện khá mơ hồ, tuyệt không phải người bình thường có thểtiếp nhận.

“Vì sao không tin? Ta đi đường tu tiên, tự nhiên biết hoàng tộc vẫn được trời cao che chở.”

Về truyền thuyết hoàng tộc, há có thể ít? Chỉ là trên một vài quyển sách có ghi lại rất nhiều phiên bản, chỉ là sự thật như thế nào thì không có ai rõ ràng.

Giơ tay lên vuốt ve trán Tịch Tích Chi hai cái, chống lại cặp mắt trongsuốt của nàng, An Hoằng Hàn nói: “Trừ bản đồ này, nhiều thế hệ hoàng tộc An thị truyền lại ở trên gia phả, ghi lại chuyện này.”

Gia phả hoàng thất, trừ đế vương một nước, bất luận kẻ nào cũng khôngđược chạm vào. Bởi vì trong gia phả ghi lại quá nhiều bí mật, nếu lưudanh hậu thế hết toàn bộ, sẽ tạo thành cục diện không thể bù đắp.

“Chuyện này phải nói từ ngày trẫm lấy được gia phả đó.” Không có bất kỳkích động nào, bên trong ngự thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thởcủa hai người.

Có lẽ biết chuyện An Hoằng Hàn nói kế tiếp vô cùng quan trọng, Tịch Tích Chi không khỏi nín thở.

An Hoằng Hàn đứng lên từ ngai vàng, lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đi vòng qua sau nội điện.

“Khắp nơi trong hoàng cung tràn đầy cơ quan, Ngự thư phòng cũng khôngngoại lệ.” Nói xong, An Hoằng Hàn nắm bình hoa để ở trên giá sách bêncạnh, dùng sức xoay sang phải một cái, “Gia phả hoàng thất đặt ở nơinày.”

Vách tường chậm rãi di động, lộ ra một lối đi nhỏ dành cho một người.

Tâm tình Tịch Tích Chi càng khẩn trương hơn, nếu không phải tuyệt đốitin tưởng, không có đế vương nào sẽ đưa gia phả cho những người khácxem.

Phần tin tưởng này khiến Tịch Tích Chi vô cùng cảm động. Trong đôi mắtkhông khỏi nhiễm lên chút ánh nước, mở bước chân ra, đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.

Hai bên lối đi nhỏ đều được khảm dạ minh châu, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng con đường phía trước. Hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đi mấythước, đi tới một mật thất. Trong mật thất để rất nhiều bảo rương, trênvách đá còn treo rất nhiều bản đồ xinh đẹp trân quý.

Tịch Tích Chi tiến đến gần nhìn kỹ, phía cuối bản vẽ đều là dấu ấn củacác đời đế vương trước. Xem ra đều là dấu tích thật sự của đế vương đãqua đời, tất cả đều là vật báu vô giá.

Phía trên bàn được điêu khắc bằng ngọc thạch chỉ đặt một rương gỗ nhỏ.

Tịch Tích Chi liếc mắt liền nhìn thấy rương gỗ nhỏ, giương mắt nhìn về phía An Hoằng Hàn, trong ánh mắt tràn đầy ý hỏi.

An Hoằng Hàn không tránh né chút nào, gật đầu, “Ở trong đó chính là gia phả hoàng thất.”

Con ngươi Tịch Tích Chi có chút co lại.

An Hoằng Hàn đi tới trước bàn, mở nắp rương gỗ nhỏ lên, làm lộ ra một quyển sách có bìa ngoài màu vàng.

An Hoằng Hàn cầm sách lên, đưa cho Tịch Tích Chi, hiểu rất rõ nội dungbên trong quyển sách, mở miệng nói: “Nhìn kỹ hết tờ thứ nhất, ngươi sẽbiết rõ chuyện xưa, hôm nay trẫm sẽ nói với ngươi.”

Đôi tay nhận lấy gia phả, trong đầu Tịch Tích Chi đều là nghi ngờ, vìhiểu rõ chân tướng, Tịch Tích Chi nghe theo lời của hắn, lật tờ thứ nhất ra. Đối với chữ viết của thế giới này, Tịch Tích Chi vẫn không rất quen thuộc, chỉ là tốn chút công sức, vẫn có thể hiểu được.

Cố gắng nhìn mỗi một chữ trong tờ thứ nhất, Tịch Tích Chi càng nhìn xuống, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cho đến khi xem xong, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lắp bắp mở miệng hỏi: “Chuyện này…đây là sự thực sao?”

Quả thật không dám tưởng tượng… hoàng tộc An thị lại có một quá khứ như vậy.