Đường Về (Phần 2)

Chương 13-1: Nghỉ dài hạn (1)




Lý Hạo trúng thứ bảy trong hai giáp, liền tới cùng ta báo tin mừng trước tiên. Ta vỗ vỗ vai hắn nói: "Đây không phải là thành tựu rất giỏi thông thường! Cực khổ, còn lại một cuộc thi cuối cùng."

Hắn hưng phấn cùng ta tự thuật đề tài thi lúc ấy, Hoàng đế ở ngự điện Thái Hòa, Văn Võ Bá Quan triều phục sắp hàng, cảnh tượng tráng lệ nhạc hội mua vui. Chỉ là nói đến truyền gọi, không khỏi lại có chút hâm mộ ba người đỉnh giáp vinh dự từ giữa Ngọ môn ra Tử Cấm thành. Núi cao nhìn núi cao hơn là chuyện thường tình, ta không thể trách hắn lòng tham không đáy, chỉ có thể cười an ủi: "Ba người nhất giáp, từ khai triều thì tất cả đều xuất từ sĩ tử người Hán, nếu là người Bát kỳ thì phải chấp nhận không phải sao?" Huống chi người Bát Kỳ phân rõ vẫn luôn là trợ lực mà không phải là lực cản.

Lý Hạo đã được xuất thân Tiến Sĩ, cũng không thất vọng không có lấy tình trạng trên bảng thông cáo dệt hoa trên gấm, nở nụ cười cũng liền thư thái. Hôm sau, Lễ bộ cử hành ân vinh yến, tức quỳnh lâm yến, là một "Bậc thầy" "Cùng năm" thời cơ tốt pha lẫn vào. Giao thiệp đối với tân tiến sĩ mà nói, chính là một trong những tư cách lớn nhất ngày sau. Ba ngày sau triêu khảo kết thúc, hắn liền thẳng đến trận chung kết hành trình khoa cử khá dài, chỉ bình tĩnh tại chỗ chờ định danh.

Cùng lúc đó, Thập Tứ cũng sắp xuất phát theo Hoàng đế cha hắn lên phía Bắc nghỉ hè, đại khái sẽ ở tái ngoại vượt qua cả mùa hè. Một đêm trước khi đi, hắn liền quấn ta không thả, qua canh tư còn không chịu ngủ. Thời tiết đã vào đầu mùa hè, mặc dù bất động chỉ là dán tại một nơi như vậy, vẫn sẽ cảm thấy nóng. Ta nghĩ, nhiệt độ bây giờ còn có thể chịu được, nếu như là giữa hè nóng bức như vậy nữa, làm sao có thể chịu được!

Hắn lau mồ hôi không ngừng tiết ra trên trán chóp mũi cho ta, hỏi: "Khát không? Có muốn uống nước hay không?"

Ta bị hắn huyên náo làm hết buồn ngủ, một chút cũng không ngủ được, xác thực cũng có chút khát nước, liền gật đầu nói: "Ừ, ta đi uống ly trà." Nói xong liền muốn lật người xuống giường, lại bị hắn kéo, hắn cười nói: "Nàng nằm, ta đi lấy." Ta sợ hắn làm rơi bình trà, vừa định đề nghị gọi người hầu hạ, hắn liền mặc quần vào, nhảy xuống giường, rót một ly đầy, đưa tới trước mặt ta nói: "Từ từ uống..., cẩn thận sặc."

Sau khi ta uống xong, hắn cầm lấy cái ly tiện tay đặt lên trên bàn đạp dưới giường, kéo ta lấy tay lau sạch môi, tiến gần liếm lên nước bên môi ta. Ta lui về phía sau, trốn tránh hắn liếm hôn như con chó nhỏ. Hắn bóp chặt eo của ta, nâng mặt của ta lên, giọng nói khàn khàn: "Mấy tháng không hôn được nàng. . . . . ." Ta bị hắn hôn không thở nổi, quay đầu tránh ra, hắn liền khẽ hôn sau bên tai ta, cũng không tiếp tục đuổi theo dây dưa nữa.

Hắn nằm xuống, ôm ta dán vào tai của ta nói khẽ: "Ta không có ở đây, nàng nếu như buồn bực, thì ra phủ đi một chút, hoặc là về nhà mẹ đẻ ở ít ngày cũng không sao. Trong lúc rãnh rỗi liền đi tìm Bát tẩu các nàng nói chuyện chơi, cũng có thể giải buồn." Dừng một chút lại nói, "Nàng sợ nóng, tự mình chú ý đừng phơi nắng. Nếu như cần dùng băng, thì để cho bọn họ lấy từ hầm băng. Ta đã phân phó, nếu kho băng trong phủ không đủ, cứ mua. . . . . . Nhiệt Hà mùa hè mát mẻ, chẳng qua là Kinh Thành đến tột cùng không dễ chịu. . . . . . Sáng mai không cần dậy đến tiễn ta, buổi sáng lạnh, nàng ngủ thêm một chút . . . . . ."

Ta thỉnh thoảng trả lời hắn một tiếng, về sau hắn thì thầm nói khẽ tựa như thôi miên thì ngủ mất. Ngày thứ hai ở trong gió sớm tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Mẫn Mẫn còn nằm ở dưới bồn đỗ quyên trên bàn.

Thư ma ma bị Thập Tứ để lại cho ta, ta đến nơi nào nàng đều muốn đi theo. Có chút phiền phức, chỉ là nàng cẩn thận lại biết lễ, luận về hầu hạ thì người này là hạng nhất, thật đúng là không người nào có thể so sánh.

Sau khi Thập Tứ đi không có mấy ngày, Bát Phúc Tấn liền sai người mời ta đi nhà nàng xây bên cạnh biệt viện ở Sướng Xuân Viên. Bát a ca cũng đi theo hộ tống, nghĩ rằng một người tịch mịch, hoặc giả Thập Tứ cùng tẩu tẩu nói qua rồi, sợ ta tịch mịch. Thư ma ma để cho người chuẩn bị tốt xe ngựa, chuẩn bị hành lý tuỳ thân cho ta, liền đi theo cùng.

Bát Phúc Tấn nhìn thấy ta, thiêu mi giả vờ giận nói: "Hồi kinh cũng đã gần một năm, vào lúc này còn muốn ta tam thôi tứ thỉnh mới có thể gặp! Thỉnh Bồ Tát cũng không có khó khăn như vậy."

Ta cười nói: "Cũng không dám so Bồ Tát, người ta mời dễ dàng đưa đi khó khăn, ta gọi là đến đuổi là đi."

Bát Phúc Tấn "Phì"bật cười, ngắt mặt của ta một cái, nói: "Một chút lòng thành kính cũng không có, ta xem ngươi xin Bồ Tát cái gì cũng khó khăn!" Sau đó lại đến gần một chút cười hỏi: "Này, Lão Thập Tứ đối đãi ngươi như thế nào? Nhìn bộ dáng hắn những ngày qua hớn hở, còn kém một chút không đem ‘ mới cưới dâu ’ mấy chữ viết trên mặt! Những ngày qua vô cùng dính ngươi đi?"

Ta cười không đáp. Nàng liền lại nói: "Ai, các ngươi cũng tiêu hao nhiều năm như vậy rồi, ở chung một chỗ là duyên cũng là phúc. . . . . ."

Đang nói, một nam hài nho nhỏ lảo đảo chạy vào phòng, nhào vào trên người Bát Phúc Tấn, nắm vạt áo của nàng, ngửa đầu kêu một tiếng: "Ngạch nương."Nàng ôm lấy đứa bé nhìn xem ra còn nhỏ hơn so với Hoằng Ánh, hôn một cái lên mặt non nớt của hắn, sau đó hỏi ma ma theo ở phía sau: "A ca có thể ăn sữa rồi hả ?"

Ma ma đáp: "Ăn gần nửa canh giờ trước."

Nàng lại hỏi: "Cách cách đâu?"

Ma ma cúi đầu đáp: "Bẩm Phúc Tấn, tiểu cách cách ăn sữa đang ngủ. Quế ma ma các nàng đang chăm sóc."

Đứa bé kia nhìn ta chằm chằm, ta cười với hắn, hắn vừa ngượng nghịu lại sợ người lạ quay đầu đi, ôm lấy cổ của Bát Phúc Tấn, dùng dư quang khóe mắt nhìn ta.

Bát Phúc Tấn sờ sờ khuôn mặt của hắn, dụ dỗ nói: "Hoằng Vượng ngoan, gọi thẩm ôm ôm."

Hắn chu mỏ một cái, nhìn nơi khác, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thẩm. . . . . ." , lại không chịu để cho ta ôm.

Bát Phúc Tấn hôn nhẹ hắn, trấn an nói mấy câu, sau đó thả hắn lên trên đất, sai nhũ mẫu chiếu cố hắn chơi đùa. Nàng nhìn bụng ta một cái, nói: "Ngươi nhanh lên sinh một đứa, Lão Thập Tứ mặc dù cưng chiều ngươi, vẫn là nuôi đứa nhỏ sau này. Kém cõi nhất là học ta. . . . . . Tự mình sanh suy cho cùng thân thiết hơn nhiều. . . . . ." Nói đến đây, nét mặt nàng từ ái nhìn đứa bé, hiện ra một chút buồn bực một chút bất đắc dĩ.

Ta không có đáp, lại nghĩ, Thập Tứ không thiếu người thừa kế đâu.

Ở biệt viện nhà Lão Bát đạm nhạt qua mấy ngày, cảm thấy so với nhà trong thành mát hơn một chút. Đầu bếp nhà bọn họ thủ nghệ không tệ tâm tư cũng linh hoạt, trời nóng Bát Phúc Tấn thèm ăn không nhiều, thông thường thiên về những món ăn mát lạnh, cung ứng các loại cháo băng lạnh. Ta thích làm cho bọn họ loại chè lạnh ở trên mặt tưới một chút tương vừng, thêm một tầng vụn băng. Bát Phúc Tấn thấy cách ta thưởng thức như vậy cảm thấy mới mẻ, mới nghi ngờ nếm thử một chút xíu băng ngọt, chỉ là lần thứ hai vẫn kiên trì muốn thử, kỳ quái là khẩu vị này trở thành thói quen .

Một ngày buổi sáng, Bát Phúc Tấn đi thỉnh an thân mẫu Lão Bát trở lại, liền lôi kéo ta đi thăm Bát Công Chúa. Ta đối với nữ quyến nhà bọn họ căn bản đều không nhận biết, Bát Phúc Tấn liền cùng ta giải thích, Bát Công Chúa ba năm trước đây gả cho Ông Ngưu Đặc Đỗ Lăng Quận Vương Thương Tân, sau khi có thai liền tới kinh tĩnh dưỡng chờ sanh. Mặc khác, Bát Công Chúa cũng là muội muội đồng mẫu với Thập Tam.

Chúng ta đến phủ đệ công chúa, một đường do hạ nhân dẫn vào chánh viện chủ nhân. Thời điểm bên ngoài phòng chờ, thì gặp phải một quý phụ trung niên từ trong phòng ra ngoài, có lẽ là vừa thăm công chúa xong. Bát Phúc Tấn lôi kéo nàng giới thiệu cho chúng ta quen biết, ta thế mới biết thì ra nàng chính là ngạch nương của Dung Huệ. Một đống nữ nhân gặp mặt, không tránh được chào hỏi tới lui, lại nhàn rỗi bàn mấy câu việc nhà. Lúc này có một tiểu nha hoàn từ trong phòng ra ngoài, hành lễ với Bát Phúc Tấn nói: "Thỉnh an Bát Phúc Tấn. Công chúa ở bên trong nghe thanh âm của Phúc Tấn, vội vã mời ngài đi vào." Bát Phúc Tấn cười nói: "Bát muội muội cũng thật là nóng vội." Sau đó cầm tay của ta, nói khẽ: "Các ngươi ở lại nói mấy câu với nhau, ta đi vào trước."

Ngạch nương Dung Huệ lôi kéo tay của ta, hướng ra ngoài cửa mấy bước, sau đó nói: "Còn chưa có chúc mừng Phúc Tấn tân hôn chi hỉ, nhắc tới cũng là lần đầu tiên gặp mặt Phúc Tấn. . . . . ."

Nói tới đây ta hiểu ý tứ của nàng, cười nói: "Trước kia vẫn chưa qua bái kiến quý phủ, là nhà ta sơ sót. Mấy ngày nữa, nhất định cùng đệ đệ đi vấn an."

Mặt nàng tràn đầy vui vẻ nói: "Như thế thì thật tốt quá!" Tiếp đó lại nói nhỏ: "Nơi này nói nhiều bất tiện, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ."

Ta gật đầu đưa nàng đến dưới bậc thềm, nói: "Xin Phúc Tấn giúp ta thăm hỏi Dung cách cách."

Trở lại bên trong, liền có nha hoàn dẫn ta đi vào trong phòng.

Chỉ thấy một phụ nhân hơn hai mươi tuổi nghiêng người dựa vào trên giường trúc, Bát Phúc Tấn ngồi ở bên mép giường nói chuyện cùng nàng. Đây chính là Bát Công Chúa, nhìn nàng lại rất gầy yếu, ưỡn cái bụng cực kỳ lớn, thấy thế trong lòng ta hoảng sợ, sợ gặp nhất phụ nữ có thai. Ta phúc phúc hành lễ, nàng liền vẫy tay để cho ta đi tới trước ngồi. Ta ở trên cái băng ngồi trúc bên cạnh giường ngồi xuống, ngẩng đầu thấy Bát Công Chúa sắc mặt tái nhợt, ta cảm thấy được lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng quan sát ta một hồi, cười nói: "Ta sớm nghe nói qua ngươi." Rất nhiều người lần đầu tiên gặp ta cũng thích nói những lời này.

Bát Phúc Tấn che miệng cười nói: "Còn có ai không biết nàng?" Ta quả nhiên được mặc định rất nổi danh ở trong vòng luẩn quẩn.

Công chúa lắc đầu một cái, nói: "Ta đã biết nàng từ rất sớm. . . . . ."