Đường Về (Phần 2)

Chương 33-2: Sự kết thúc của một thời đại (2)




Thư ma ma lắc đầu: “Hồi phúc tấn, tiên hoàng băng hà, trong cung canh phòng nghiêm ngặt. . . . . . Chắc là mấy ngày nữa nô tỳ mới có cơ hội trở về phủ xem một chút.”

Ta gật đầu nói: “Ngày mai khâm liệm Hoàng đế, Hoằng Minh bọn nó cũng sẽ vào cung khóc tang, không thiếu được vội tới thỉnh an nương nương, có lẽ có thể gặp thôi.”

Thư ma ma phúc thân: “Phúc tấn hôm nay nhất định là mệt mỏi, kính xin đi nghĩ sớm một chút.”

“Ma ma.” Ta suy nghĩ nói, “Thập Tứ gia phải trở về kinh, ngươi ở bên ngoài nghe ngóng nhiều một chút, nếu như có biến cố gì. . . . . .”

Thư ma ma cau mày suy nghĩ, đáp vâng một tiếng, liền lui xuống.

Lễ khâm liệm khi đó, nữ quyến hoàng gia vào Càn Thanh cung, vương công bối lặc, văn võ đại thần thì vào Càn Thanh Môn, nhìn dung nhan tiên đế lần cuối, cũng ở trước tử cung khóc tang. Ta và Đông Đông cùng đi theo Đức Phi, trước cửa cung gặp Nghi phi, vẻ mặt nàng hốt hoảng, bước chân tập tễnh, dường như không thấy chúng ta, được các cung nữ vây quanh dìu đỡ đi vào điện trước. Đức Phi cũng không để ý, theo sau nàng dẫn chúng ta nối đuôi mà vào. Chỉ là đi vào trong điện, lần này thứ tự bài vị được coi trọng. Hiện giờ Đức Phi là thân mẫu của Tân Đế, hiễn nhiên địa vị tôn quý nhất, mà Na Lạp Thị là đích thê của Tân Đế, xếp tiếp theo sau. Nhưng bởi vì đại tang Hoàng đế, Thái hậu Thái phi cùng hậu phi của Tân Đế cũng chưa có chính thức sắc phong, chuyện này cũng thật làm khó cho thái giám tư lễ.

Sau khi Na Lạp Thị bước qua cửa điện, liền dẫn Lý thị Niên thị đi về phía chúng ta, Đức Phi mặt không thay đổi nhìn nàng hành lễ. Ta lui về phía sau một bước tránh ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Hoàn Nhan Thị. Một tên thái giám khẽ khom người về phía Đức phi, thỉnh nàng đi về phía ghế cao. Ta cúi đầu, tính theo phía sau Hoàn Nhan Thị, có cơ hội sẽ cùng nàng trao đổi tin tức một chút, hơn nữa làm như vậy mặc kệ bàn về thân phận cao thấp, hay bàn về trình tự trưởng ấu, đều thích hợp.

Nhưng Đức Phi đột nhiên nắm tay của ta, bên kia lại dắt Đông Đông, quét mắt qua Na Lạp bọn họ, liền trực tiếp đi thẳng đến vị trí cao nhất. Ta thầm thở dài, nghĩ thầm đã như vậy, cũng không nhìn sắc mặt Na Lạp các nàng nữa, nhắm mắt theo đuôi theo sát Đức Phi.

Nghi thức dài dằng dặc vô cùng hao tốn tinh lực, chờ tất cả tiến hành xong trở lại Vĩnh Hòa cung, ngay cả ta cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt, chứ đừng nói chi Đức Phi. Nhưng nàng lại không biểu hiện ra vẻ mỏi mệt, ngồi ở trên kháng sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, vẫy lui thái giám cung nữ, chỉ giữ lại một mình ta.

Nàng nhìn mặt của ta chằm chằm, chậm chạp không mở miệng. Ta muốn biết tại sao nàng bất mãn với ta, liền cúi đầu đứng chờ đợi xử lý. Qua khoảng chừng năm sáu phút, lúc ta có chút thất thần, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi cam tâm sao?”

Ta không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Hành lễ với những người nhà của lão Tứ, thậm chí muội tử ngươi . . . . . Hừ, sau này ngươi cũng phải cúi đầu trước nàng rồi !” Đức Phi nhìn thẳng vào mắt ta một lần nữa, “Ngươi cam tâm sao?”

Nàng hỏi như vậy, làm cho ta không khỏi cảm thấy buồn cười, trả lời: “Có lẽ nô tì cũng không cam lòng, nhưng nương nương người, vô luận như thế nào cũng là Thái hậu, hà tất phải gây khó khăn cùng hoàng thượng chứ?” Lời này hơi cợt nhã, nhưng vị trước mắt này chỉ sợ cũng nghe không vô lời nói ổn trọng.

Nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nện xuống gối đầu cả giận nói: “Ngươi gọi hắn là hoàng thượng? Ngươi cứ như vậy thừa nhận rồi hả? Ngươi cho rằng đứa nhỏ Thập Tứ kia cũng có thể thừa nhận sao?”

“Nô tì chỉ sợ hắn không tiếp nhận. Việc đó sẽ là một tai họa.” Ta đáp, sau đó hỏi ngược lại, “Nương nương, tiên hoàng. . . . . . Có phải từng nói với người cái gì hay không?” Mặc dù nàng thiên vị tiểu nhi tử, nhưng như vậy thật khác thường, dù sao cũng có nguyên do gì đó.

Đức Phi nhắm mắt lại, gật đầu lại lắc đầu: “Có mấy lời, không nói rõ ra ngoài, ta cũng là biết. . . . . .” A, nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là”Không biết“. Hoặc là, trong đó có biến cố gì, nhưng hiện giờ cũng không quan trọng rồi. Nàng liếc nhìn ta nói: “Ban đầu nhìn ngươi cảm thấy có cổ ngạo khí, không ngờ chẳng qua cũng chỉ như vậy. Ngươi quỳ an đi.”

“Vâng. Nương nương kính xin người nghĩ thông suốt một chút.” Ta hành lễ liền lui ra. Biết rõ vô dụng, cuối cùng vẫn khuyên một câu. Ngay cả ta nàng cũng oán, có thể có biện pháp gì nữa?

Sau bảy ngày Hoàng đế bang hà, là ngày Tân Đế lên ngôi. Trước một ngày Lễ bộ bẩm tấu các nghi thức diễn ra cho Hoàng thái hậu biết. Trong đó quan trọng nhất chính là mở màn buổi lễ tân hoàng đế cần hành lễ với hoàng thái hậu. Đức Phi nghe thái giám hồi bẩm xong, không mặn không nhạt trở về một câu: “Hoàng đế cao cao tại thượng, được các vương công đại thần triêu bái là đúng đắn, theo ta hành lễ làm cái gì!”

Hai thái giám tư lễ đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Hoàng đế cũng bó tay với nàng họ còn có thể nói gì, đành phải ảo não đi về hồi tấu.

Lần trước Hoàng đế ăn đau khổ, có lẽ cũng sợ tính khí mẫu thân, lúc này tự mình không tiện đến đụng vào cây đinh, mà là phái thuyết khách —— ăn xong cơm trưa, lão Bát ở bên ngoài Vĩnh Hòa cung dâng bài tử thỉnh cầu yết kiến.

Lão Bát cách rèm thỉnh an, đứng giữa thỉnh cầu Hoàng thái hậu tiếp nhận hành lễ của Hoàng đế, để cho gia lễ tân triều lần đầu tiên có thể thuận lợi mở màn. Đức Phi lật qua lật lại sổ con liên danh trong tay, rồi đặt lên trên kháng, hỏi: “A, Bát a ca, hiện giờ ngươi là đại thần quản lý sự vụ kia sao?”

Lão Bát đáp: “Hồi thái hậu. . . . . .”

“Thái hậu cái gì? Năm nào tháng nào hạ sắc mệnh?” Đức Phi lớn tiếng cắt ngang.

Lão Bát cũng không kinh hãi, sau khi khấu đầu sửa lời nói: “Hồi mẫu phi, hoàng thượng lệnh cho nhi thần, Thập Tam đệ, Mã Tề, còn có Long Khoa Đa quản lý sự vụ.”

“Long Khoa Đa, hừ hừ. . . . . .” Đức Phi cười lạnh mấy tiếng, lại hỏi, “Bát a ca, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi thật sự chính tai nghe được hoàng a mã ngươi truyền ngôi cho hắn sao?”

Lão Bát ngẩn người, mím chặt đôi môi, cúi đầu không nói.

Đức Phi nhíu mày, cũng không hỏi tới nữa, thở dài nói: “Quỳ an đi.”

Ta đưa lão Bát đi ra ngoài, khi gần đến cửa cung thì hắn chợt dừng lại: “Tên gọi Niên kỉ Tân triều định xuống đến nơi rồi.”

“A, như vậy, năm sau chính là Ung Chính nguyên niên rồi.” Ta trả lời.

“Hóa ra ngươi đã nghe nói rồi à.” Hắn cười nói, sau đó nhìn ta chằm chằm hỏi, “Như bây giờ, rất hợp ý của ngươi chứ?”

Bọn họ lại giận chó đánh mèo đến trên người ta rồi! Ta bật cười: “Bát gia xin chớ nóng. Nói ra tuy rất bất kính nhưng cũng phải nói, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.”

Hắn thu lại nụ cười, nói: “Thập Tứ đệ ở trên đường, đoán chừng còn phải mười hai mười ba ngày mới có thể về đến.”

Ta gật đầu: “Lúc hắn gần về đến, có thể chuyển cho ta một cái tin hay không. Nếu có thể, ta muốn đi nghênh đón hắn.” Ta nhận được một phong thư cuối cùng của Thập Tứ, là trước năm ngày xảy ra đại sự Hoàng đế băng hà, hiện giờ đoán chừng là không liên lạc được rồi.

Hắn nhìn ta một cái, nói: “Ta ngươi đều rõ tính khí của Thập Tứ đệ. Nhưng mà trước mắt, ngươi vẫn nên chiếu cố chính mình trước đi.” Nói xong liền dẫn theo người của hắn bước ra khỏi cửa. Người này có ý gì? Là cho rằng tân hoàng đế sẽ gây khó dễ cho ta sao? Ha ha, sợ rằng trước mắt “Bệ hạ” còn chưa có rãnh rỗi đâu.

Chuyện Đăng Cơ Đại Điển, hai mẫu tử giằng co qua lại mấy lần, Đức Phi rốt cuộc tâm không cam tình không nguyện mà đáp ứng ở trước tử cung tiếp nhận hành lễ của Hoàng đế.

Sau này, mặc dù Đức Phi không thích nghe, ta vẫn nhắm mắt khuyên, xin nàng coi như vì yêu thương tiểu nhi tử cũng được, không cần làm cho mối quan hệ với Hoàng đế quá căng thẳng. Nàng cũng không phải là không hiểu lợi hại trong đó, sau khi tỉnh táo lại, ngược lại đối xử ôn hòa với trưởng tử, chỉ là càng lạnh nhạt với ta rồi.

Nhưng mà hòa hoãn cũng không duy trì được mấy ngày, khi nàng nghe nói vì tránh kiêng kị, trong danh tự chữ “Dận” của những huynh đệ khác của Hoàng đế phải đổi thành chữ “Doãn”, về phần Thập Tứ, bởi vì chữ “Trinh” khi phát âm gần giống như chữ “Chân” của hoàng đế, phải đổi thành chữ “Đề”, nàng liền không khống chế được bạo phát. “A mã của hắn đặt tên chữ cho huynh đệ bọn hắn hắn cũng muốn đổi! Không cần tổ tông, mất gốc rồi!” Đức Phi đập giường khóc nháo, “Nhi tử của ta quá đáng thương, cái gì cũng không làm được, hiện tại ngay cả tên cũng bị người đoạt đi!”

Có cung nữ khuyên nhủ: “Nương nương, ngài đừng khóc tổn hại thân thể! Nếu không ngài cùng hoàng thượng nói một chút, hoàng thượng là thân sinh của ngài, lời của ngài, vạn tuế nhất định có thể nghe.”

“Cạch loảng xoảng”, Đức Phi vung tay quét gương soi và Bạch Ngọc Bàn trên kháng trác xuống, trừng mắt oán hận nói: “Hắn mở miệng một tiếng ‘ cữu cữu ’ với Long Khoa Đa kia, rất thân mật! Nơi nào còn coi ta là ngạch nương hắn!” Nói xong ném cả tử đàn mộc khảm ngọc Như Ý ra ngoài.

Đến nước này, ta hiểu mẫu tử hai người này đã kết oán, người bên cạnh không có biện pháp gì nữa.

Ta vẫn chờ Thập tứ trở về, nhưng cho đến ngày bỏ tang phục sau hai mươi bảy ngày Hoàng đế mất, vẫn không có tin tức của hắn. Hoàng đế mỗi ngày tới thỉnh an Đức Phi, nàng chỉ hỏi một câu hỏi duy nhất chính là bây giờ Thập Tứ đang ở đâu, nhận được đáp án đều là ở trên đường. Dĩ nhiên, ta biết hơn hai mươi ngày, khoái mã từ Tây Trữ đến Bắc Kinh, đi về cũng đủ rồi. Đức Phi không bao lâu sau cũng hiểu, cũng không hỏi nữa, chỉ là mỗi lần gặp Hoàng đế, đều yêu cầu gặp tiểu nhi tử của nàng.

Một tháng, ta biết chờ đợi thêm nữa cũng sẽ không có kết quả. Cho nên, ta xin Đức Phi để cho ta xuất cung. Đông Đông tạm thời vẫn để nàng ở lại trong cung, chờ xem tình hình rồi mang nàng ra ngoài.

Đức Phi nhìn ta, nói: “Ngươi đi đi.”

Ta khẩn cầu: “Xin nương nương ban cho nô tì một đạo thủ dụ.” Không có cái này, ta sợ rằng không ra được cửa cung.

Nàng liền bảo thái giám viết, đóng kim ấn của nàng vào.

Dựa vào tờ giấy này, ta thuận lợi ra khỏi Tử Cấm thành. Trở lại phủ Bối Tử, Thập Tứ cũng không ở trong phủ. Ba nữ nhân trong phủ đều có vẻ lo sợ nghi hoặc bất an, Hoàn Nhan Thị nói cho ta biết, Hoằng Minh hỏi thăm ra, Thập Tứ bị giam lỏng ở nơi nào đó ngoài thành. Khi đó Thập Tứ ở tử cung yết kiến tiên đế thì không chịu hành lễ quân thần với huynh trưởng, công khai khiêu khích quyền uy Tân Đế. Chuyện này bên ngoài đã truyền đi xôn xao, chỉ có ta thân ở Cấm Cung, vẫn không mảy may nghe thấy.

Hoàn Nhan Thị nói, vì để gặp được Thập Tứ, Hoằng Minh và Hoằng Xuân đã từng cầu lão Bát, lão Bát trả lời là bây giờ còn chưa có biện pháp, chờ một chút. Ta biết lão Bát khó xử, nói với Hoàn Nhan: “Chờ sáng mai, ta đi tìm Thập Tam gia, có lẽ hữu dụng.”

Nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể để cho ta đi tìm vận may. Nàng lại hỏi ta: “Đúng rồi, làm sao ngươi đi ra đây? Trong cung có nương nương che chở, bây giờ ra ngoài liền giống như chúng ta thành miếng thịt trên thớt.”

Ta cười nói: “Nếu như cả nhà bị sao trảm (tịch thu tài sản chém đầu) sao có thể sót ta? Ngộ nhỡ chỉ là tịch biên gia sản, ta không phải cần phải trở lại dán mắt vào đồ có giá trị của ta hay sao?”

Hoàn Nhan Thị cười khổ nói: “Tốt nhất là tru di cửu tộc, vậy thì không còn gì cả, sạch sẽ.”

Nàng vừa dứt lời, liền nghe tiếng bước chân bịch bịch ở bên ngoài, thái giảm quản sự hốt ha hốt hoảng chạy đi vào, bùm quỳ xuống đất: “Phúc tấn, phúc tấn, không tốt, trong cung cho người tới bao vây phủ rồi.”

Hoàn Nhan Thị sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi ở trên ghế. Ta quay sang thái giám quản sự kia nói: “Không tốt cái gì? Ta trở lại ngay cả miếng nước cũng chưa uống, bảo người pha bình trà ngon đi. Thuận tiện hỏi chuyện gì xảy ra.”

Thái giám quản sự đáp một tiếng, liền lăn một vòng đi ra cửa.

Chỉ chốc lát sau, một thái giám cao gầy vào phòng , cúi chào ta cùng Hoàn Nhan Thị, rồi đứng thẳng lên nói: “Thỉnh an nhị vị phúc tấn. Nô tài phụng chỉ, thỉnh Trắc Phúc Tấn ngài hồi cung.”

Ta nhíu mày hỏi: “Phụng chỉ? Phụng chỉ của ai?”

Thái giám kia cười trả lời: “Hồi phúc tấn, dĩ nhiên là phụng thánh chỉ của Vạn Tuế Gia. Bây giờ Thái hậu lão nhân gia cũng muốn gặp ngài, triệu ngài trở về.”

“Đúng là nói bừa! Khinh người quá đáng!” Không đợi ta lên tiếng, Hoàn Nhan Thị liền nhảy dựng lên. Nàng tức giận đến toàn thân phát run, cầm cái bình men ném qua, vừa vặn đập trúng đầu gối thái giám kia, hắn đau đến kêu lên “Oa oa“. Nàng còn chưa chịu bỏ qua, nhặt chổi lông gà trong bình sứ trên đất lên đuổi theo hắn đánh, vừa đánh vừa chửi: “Các ngươi đám cẩu nô tài này, ở bên ngoài diễu võ dương oai không đủ, còn dám đến cửa khi dễ!”

Giọng điệu này của Hoàn Nhan Thị chắc là kìm nén đã lâu, lúc này tìm được cơ hội, liền bộc phát toàn bộ ra. Chỉ là nàng xuất thân đại gia khuê tú, phương diện mắng người này có lẽ không bằng ta, chẳng hạn như các loại Tam Tự kinh chắc chắn không nói ra miệng. Thái giám kia kêu “Cứu mạng” chạy tán loạn khắp phòng, cuối cùng trốn ra sau lưng ta. Ta đoạt cây chổi của nàng, trấn an nói: “Bớt giận một chút, đánh chết hắn cũng không làm gì được, đừng lãng phí hơi sức.”

Lúc này Hoằng Minh và Hoằng Ánh nghe tin chạy tới. Hoằng Ánh che chở ta ở sau lưng, Hoằng Minh thấy mẫu thân thở hồng hộc, còn rơi nước mắt, liền tức giận, đạp thái giám kia một cước, nói: “Cẩu nô tài, chạy tới nơi này giương oai, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!”

“Hoằng Minh, được rồi.” Ta nói.

Hoằng Minh “Hừ” một tiếng với hắn, đỡ mẫu thân ngồi xuống. Hoằng Ánh khẽ hỏi: “Phúc tấn, người không có sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì.” Ta lắc đầu cười nói.

Thái giám kia thì ngược lại mặt mũi bầm dập, vừa gạt lệ vừa kêu “Ôi ôi“.”Khóc quỷ cái gì? Còn không mau cút đi!” Hoằng Minh đá cái mông hắn một cái. Hắn cũng không dám phản kháng, mặc cho tiểu thái giám đỡ dậy, tập tễnh đi về phía cửa, vừa mới bước qua thềm cửa, lại đụng phải một người. Hắn lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lên, cả kinh nói: “Thập Thất gia. . . . . .”

“Thập Thất thúc.” Hoằng Minh cũng kêu lên.

Thập Thất a ca khẽ lên tiếng, chậm rãi vào phòng, vẻ mặt mất tự nhiên đi tới trước mặt, rồi không nói lời nào. Ta nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu được bảy phần, nói: “Dận Lễ, vì chuyện nhỏ như thế này, hoàng thượng lại phái ngươi đi chuyến này?” Hiện tại nên gọi là “Doãn Lễ” rồi, chỉ là ta nhất thời không nhớ ra.

“Thập Tứ tẩu, ta. . . . . .” Hắn xẩu hổ không dám nhìn ta, cắn răng cúi đầu.

“Thập Thất thúc, ngườii không thể. . . . . .” Hoằng Minh xông lên chụp lấy cánh tay của hắn.

“Hoằng Minh, đừng làm khó Thập Thất thúc ngươi.” Ta kéo Hoằng Minh qua, vỗ vỗ mặt của hắn, cười nói, “Chăm sóc ngạch nương ngươi đi.” Hoằng Minh không tình nguyện buông Thập Thất ra, đi tới mẫu thân hắn ở phía sau. Hoằng Ánh còn lôi kéo ta không chịu buông, ta cầm tay của hắn, nói: “Ama ngươi không có ở đây, trong phủ phải dựa vào huynh đệ các ngươi rồi.” Hắn cúi thấp đầu, khẽ cất tiếng gọi: “Ngạch nương.”

Ta cười vỗ vỗ đầu của hắn, xoay người nói với Thập Thất: “Thập Thất gia, đi thôi.”

Thập Thất lại đưa ta về Vĩnh Hòa cung nơi mà ta rời đi còn chưa tới một buổi chiều, Đức Phi có lẽ đã biết trước là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy ta chỉ thở thật dài một cái, phất phất tay nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Ta lại bắt đầu cuộc sống trong Cấm Cung, cùng trước kia bất đồng, toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ ta sinh hoạt hàng ngày bị bỏ cũ thay mới. Phạm vi hoạt động của ta nhỏ hơn rồi, chỉ giới hạn trong viện của ta ở Vĩnh Hòa cung, trừ sáng chiều phụng dưỡng, ngay cả đi thỉnh an Đức Phi, cũng cần phải có Tổng Quản Thái Giám phê chuẩn. Cũng may là mỗi ngày Đông Đông có thể tới nói chuyện với ta một lát, tuy chỉ có một canh giờ như thế, nhưng cũng mang đến cho ta một chút an ủi.

Hôm nay nàng khóc hỏi ta: “Tại sao Tứ bá bá muốn khi dễ nhà của chúng ta?”

Ta vỗ vỗ nàng nói: “Không sao đâu, qua một thời gian nữa là tốt rồi.”

Nàng thút thít nói: “Hôm nay con ở chỗ của tiểu di nhìn thấy hắn, con ghét hắn, không cùng hắn nói chuyện! Còn có Hoằng Thì ca ca, Tiểu Ngũ bọn họ, con không muốn để ý đến bọn hắn nữa!”

Ta thở dài, lau nước mắt cho nàng: “Đó là chuyện của người lớn, không có quan hệ gì với bọn họ.”

“Ngạch nương, con muốn về nhà, con muốn gặp Ama!” Nàng ôm lấy cổ của ta lớn tiếng khóc.

Ta vỗ lưng của nàng, an ủi: “Được, ngạch nương sẽ dẫn con về nhà. . . . . .”