Đường Về - Ngải Ngư

Chương 25




Edit: Mây

Khi còn nhỏ Đường Tranh thiếu chút nữa là đã chết.

Lúc ấy anh ta bị lừa bán, bởi vì muốn chạy trốn, bị bọn buôn người đánh đập.

Là Quý Xuyên đã cứu mạng anh ta.

Quý Xuyên cho anh ta tiền, chăm sóc anh ta, quan tâm đến anh ta, giống như anh trai ruột.

Anh ta không có người thân, cũng không biết người thân của mình ở đâu, cho nên vẫn luôn xem Quý Xuyên là người thân duy nhất của mình.

Chính là kiểu ngay cả tính mạng cũng sẵn sàng đưa cho Quý Xuyên.

Trong lòng Đường Tranh rất ngưỡng mộ Quý Xuyên, cho nên đối với anh ta, chỉ cần là lời Quý Xuyên nói, đều đúng.

Quý Xuyên bảo anh ta làm cái gì, thì anh ta sẽ làm cái đó.

Sau đó anh ta biết được thân phận của Quý Xuyên, nhưng kỳ lạ là anh ta thế mà lại cảm thấy hắn không phải là người xấu.

Vào thời điểm đó, anh ta cũng đã trở thành một con rối.

Trở thành tác phẩm Quý Xuyên hài lòng nhất.

Quý Xuyên đã từng nói với anh ta rất nhiều, nhưng điều khiến cho anh ta nhớ sâu sắc nhất chính là, Quý Xuyên nói với anh ta, đời này đều không nên rung động với phụ nữ, bởi vì phụ nữ sẽ trở thành vật cản đường của anh ta, sẽ làm cho anh ta trở nên đáng thương và bi ai.

Anh ta vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Cho đến cuối cùng, anh ta lại thua người phụ nữ tên là Biên Duyệt.

Sau lần gặp mặt kia Quý Xuyên nghe anh ta nói chuyện Biên Duyệt lẩm bẩm nói chuyện một mình ở cầu thang, lập tức bắt đầu nghi ngờ Lục Bá Khiêm, nhưng Quý Xuyên lại không có biện pháp gì, cho nên dùng mạng của mình để đánh cược, để Lục Bá Khiêm bắt hắn ta.

Sau đó, để cho Đường Tranh đi giết chết Biên Duyệt ở trước mặt Lục Bá Khiêm.

Quý Xuyên nói, hắn ta thích nhìn Lục Bá Khiêm mất khống chế đau khổ, nếu Biên Duyệt chết trước mặt Lục Bá Khiêm, thì cả đời này Lục Bá Khiêm cũng sẽ không được thoải mái.

Hắn ta muốn làm cho Lục Bá Khiêm sống không bằng chết.

Nhưng có lẽ là hắn ta không thể ngờ được, đến cuối cùng Đường Tranh cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ hắn ta giao cho mình.

Nếu Đường Tranh thật sự muốn giết Biên Duyệt, thì vào ngay khoảnh khắc Lục Bá Khiêm xuất hiện, anh ta sẽ bóp cò súng ngay không chút do dự, lạnh nhạt vô tình giết chết người phụ nữ này.

Nhưng mà anh ta vẫn kéo dài.

Từ tận đáy lòng anh ta luôn có một tia hy vọng là muốn để cho Biên Duyệt sống.

Đường Tranh bị còng tay nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại ý thức của anh ta hôn mê, rồi lại tỉnh táo.

Trận đấu này, người thua không phải chỉ có một mình anh ta.

Quý Xuyên cũng thua, thua triệt để.

Quý Xuyên luôn là nói không thể dành tình cảm cho bất kỳ người nào, nhưng nếu anh ta không sinh ra lòng trắc ẩn, thì làm sao ngày đó lại cố ý giữ lại mạng sống của Lục Bá Khiêm.

Khóe môi Đường Tranh hơi nhếch lên, bỗng nhiên anh ta thấy mình cũng không còn ngưỡng mộ Quý Xuyên như vậy nữa.

Anh ta đã từng cho rằng hắn là King lạnh lùng vô cảm, hiện tại mới biết được, Quý Xuyên cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Quý Xuyên, người cả đời chưa từng thua ai,cuối cùng lại bại bởi Lục Bá Khiêm, người đã dùng mạng sống để cứu anh ta.

Sau khi bắt được Đường Tranh, nhiệm vụ của Lục Bá Khiêm mới được xem như là hoàn thành xuất sắc.

Lễ trao tặng thăng quân hàm của anh cũng được tổ chức theo kế hoạch, từ nay về sau, chính là Trung tá Lục.

Mà hôn lễ của Lục Bá Khiêm và Biên Duyệt cũng đang được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nhưng bởi vì công việc của hai người đều quá bận rộn, Lục Bá Khiêm và Biên Duyệt chỉ có thể xin nghỉ phép để đi chụp ảnh cưới.

Hôm nay, cuối cùng hai người cũng đã chụp xong ảnh cưới, đang định đi ăn cơm trưa, trước khi lên xe, bỗng nhiên Biên Duyệt nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau ở bên kia đường, nhà gái có hơi giống Lục Mạnh Ngữ.

Cô kéo ống tay áo của Lục Bá Khiêm, tò mò nói: “Này, Bá Khiêm anh nhìn xem,” Biên Duyệt hất cằm chỉ sang bên kia, “Hình như là Mạnh ngữ.”

Lục Bá Khiêm ngước mắt nhìn sang, ngay sau đó khẽ cười, nói: “Mang thai ngốc ba năm?”

“Đó chính là Mạnh ngữ.”

Biên Duyệt “À” một tiếng, hỏi: “Mạnh Ngữ có bạn trai lúc nào vậy?”

Lục Bá Khiêm giúp Biên Duyệt mở cửa xe, bảo cô đi lên, rồi tự mình đi vòng sang ghế lái, lên xe đóng cửa.

Lúc này mới nói với Biên Duyệt: “Khoảng thời gian trước bá gái đã bảo con bé đi xem mắt, chắc là đối tượng xem mắt.”

Biên Duyệt vẫn còn nhìn sang bên kia qua cửa sổ xe, “Trông cao cao gầy gầy, dáng người cũng tạm được đó.”

“Nhưng mà cách hơi xa, không nhìn rõ được trông như thế nào, nhưng mà chắc là sẽ không quá tệ đâu nhỉ?”

Lục Bá Khiêm nghiêng người tiến đến gần, kéo dây an toàn thắt lại cho Biên Duyệt, nhưng người cũng không lùi ra, ngược lại còn càng dựa vào gần hơn.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông phả vào trước mặt, anh thấp giọng “Hửm?” một tiếng, “Còn muốn đi đến xem?”

Trong giọng nói hàm chứa sự uy hiếp.

Biên Duyệt lập tức quay đầu lại, trong phút chốc, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, cô ngửa ra sau, nhưng lại bị lưng ghế chặn lại, không chỗ nào có thể trốn.

Người phụ nữ chớp chớp mắt, lắc đầu, nhẹ giọng ngoan ngoãn nói: “Không, em chỉ nói vậy mà thôi.”

“Vậy cũng không được.” Lục Bá Khiêm giống như đang trừng phạt cô, cắn vào làm cho cánh môi cô cảm thấy đau đớn.

Chỉ là rất kiềm chế chỉ cắn một cái. Sau đó anh lập tức ngồi lại, đưa tay lên xoa đầu cô, khẽ cười nói: “Bé con em ngoan một chút, đừng chú ý đến người đàn ông khác.”

“Anh ghen tị còn còn phải dỗ dành nữa đó.”

Biên Duyệt: “……”

“Cạch” một tiếng, đai an toàn được thắt chặt, Lục Bá Khiêm lái xe rời khỏi studio.

Bởi vì Biên Duyệt đang trong giai đoạn nôn nghén, cô cũng không muốn ăn gì, Lục Bá Khiêm nói dẫn cô đi ăn món ăn ở nhà hàng cô yêu thích nhất, nhưng thấy cô cũng không có hứng thú ăn uống gì, cuối cùng hai người lại trở về nhà.

Lục Bá Khiêm tự mình xuống bếp nấu cho cô ăn.

Đồ ăn đầy đủ màu sắc và hương vị bày ra trước mặt cô, Biên Duyệt vẫn không ăn nổi.

Nhưng nàng biết mình cần phải ăn cơm, cho nên cũng kìm nén sự khó chịu ăn vào, nhưng mà không lâu sau, cô hoàn toàn không chịu nổi nữa, vọt vào trong phòng vệ sinh nôn ra một trận.

Lục Bá Khiêm giúp cô vỗ vỗ sau lưng, nhưng không thể chịu đựng thay cô, chỉ có thể đau lòng chăm sóc Biên Duyệt nhiều hơn.

Cũng may sau đó Biên Duyệt được Lục Bá Khiêm đút ăn được một chút, ăn xong cũng không nôn ra.

Đến đêm.

Biên Duyệt tắm rửa xong nằm trên giường, đang đọc sách nào về trẻ con, Lục Bá Khiêm để trần nửa người trên đi đến.

Người đàn ông rút quyển sách trên tay cô ra, đặt sang một bên cạnh, lên giường chui vào trong chăn.

Lục Bá Khiêm ôm Biên Duyệt, hôn người phụ nữ ngoan ngoãn trong lòng, tay đặt ở sau lưng cô rồi chậm rãi vuốt ve.

Bây giờ Biên Duyệt đang mang thai, so ra còn nhạy cảm hơn, cô cọ cọ vào lòng anh, hơi thở của Lục Bá Khiêm có hơi trầm xuống, giọng nói khàn khàn: “Dáng người của anh tốt hay là dáng người của người đàn ông em khen kia tốt hơn?”

Biên Duyệt ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, người đàn ông này nói ghen thế mà lại thật sự đang ghen.

Cũng bởi vì ban ngày cô thuận miệng nói một câu dáng người của đối tượng xem mắt Lục Mạnh Ngữ không tồi.

“Anh.” Cô duỗi tay ôm lấy anh, “Của anh tốt nhất.”

Đây là lời nói thật.

Lục Bá Khiêm ở trong quân đội huấn luyện quanh năm, đường cong cơ bắp trên người vô cùng rõ ràng, cơ bụng tám múi và góc cạnh, bắp tay cũng rất phát triển, dáng người cũng chuẩn nhất.

Đương nhiên, thể lực cũng vậy.

Câu trả lời của Biên Duyệt cũng không có làm cho Lục Bá Khiêm hài lòng, kéo tay cô, nắm chặt không buông.

“Bé con.” Người đàn ông ôm chặt cô, giữ chặt gáy cô nói, “Sau này không được khen người đàn ông khác.”

Biên Duyệt cảm thấy buồn cười, bởi vì đội trưởng Lục này lại ghen tuông giống như một học sinh tiểu học.

Cô bất đắc dĩ kéo dài âm thanh khẽ cười đáp: “Được.”

Không biết qua bao lâu, cô khẽ chạm vào từng vết thương do súng dao trên người anh, đau lòng thở dài.

Lục Bá Khiêm lại trêu ghẹo nói: “Đây đều là huân chương.”

“Còn có một thứ, là thuộc về ngươi.”

Người đàn ông nắm lấy bàn tay của Biên Duyệt, dán lên ngực trái của anh.

“Nơi này, thuộc về em.” Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của cô, dịu dàng thì thầm với cô: “Cho dù nó có ngừng đập, Lục Bá Khiêm vẫn sẽ luôn yêu em trước sau như một.”

“Bá Khiêm, em có hơi tham lam,” Biên Duyệt khẽ cười, ở trong lòng ngực anh ngửa mặt lên, nhẹ giọng hỏi: “Kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau được không?”

“Được.”

Không chỉ có kiếp sau, mỗi đời, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.

——

Những năm gần đây, anh đã từng trải qua đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, duy nhất lần này, e rằng không thể trở về gặp em một lần.

Những ngày đêm đó, vô số lần nhớ đến em từ một nơi rất xa, còn có một cô bé ngốc đang đợi anh về nhà.

Mỗi lần đến lúc này, trong lòng lại bỗng nhiên luôn cảm thấy run rẩy.

Hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân, Lục Bá Khiêm, mày phải trở về, mày phải sống sót trở về gặp cô ấy.

Lúc hôn mê nằm trên giường bệnh, sẽ luôn mơ thấy có một hỏi hỏi anh —— anh có hối hận hay không?

Anh không nói nên lời.

Nhưng anh biết, anh chưa bao giờ hối hận.

Không hối hận vì đã nhập ngũ tòng quân, không hối hận vì nhận nhiệm vụ này.

Càng không hối hận vì đã yêu em.

Cho dù có thể làm lại một lần nữa, anh vẫn sẽ đi theo con đường như vậy.

Trong giấc mơ của anh, anh thấy năm mình nhập ngũ đã nhiệt huyết và nghiêm trang tuyên thệ dưới quốc kỳ:

Trung thành với Đảng, trung thành với Nước, trung thành với nhân dân.

Anh nhìn em và nói với em: “Cũng trung thành với em.”

Anh sẵn sàng đổ từng giọt máu nóng chảy trong cơ thể của mình trên lãnh thổ của tổ quốc.

Nhưng cũng sẽ sống tốt nhất có thể vì cô gái của anh.