Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 36




Còn có thể nói gì đây? Phải nói gì mới được đây?

Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, hai bên đều đã ký tên đồng ý, chênh lệch vừa đúng hai ngàn, hợp đồng đã thành giao.

“Vốn anh cũng không định để cho giá bị giảm bớt xuống, bất quá nghĩ đến họ đã đi một chuyến rất khổ cực, vì vậy mới hảo tâm giúp họ giảm bớt được hai ngàn, coi như là phí cực khổ cho bọn họ đi!”

Đường Mộ Thần nhìn tên yêu nghiệt ở trước mặt y đắc ý dào dạt khoe khoang, hận không thể một quyền đấm thẳng vào cái mặt nhơn nhơn đắc ý kia! Bất quá hít một hơi thật sâu, y ép bản thân bình tỉnh lại, “Nói, anh rốt cuộc đã làm thế nào?”

Kì An Chi mỉm cười, đặt hợp đồng xuống, ngón tay thon dài trắng nõn khiêu khích xoa lên môi mình, dùng ánh mắt lóe lên vẻ xảo quyệt mà nhìn y “Muốn học thì đương nhiên phải trả học phí nha?”

“Anh…” Đường Mộ Thần gắt gao trừng hắn, không nhịn nổi mà tung quyền sang, “Nằm mơ!”

Kì An Chi nhẹ nhàng chụp được cánh tay y, nụ cười đáng ghê tởm vẫn không thay đổi, “Buôn bán phải sòng phẳng chứ! Em không được thua thì động thủ nha?!”

“Tôi thích động thủ thì thế nào?” Đường Mộ Thần đã sớm muốn chém tên yêu nghiệt này lắm rồi! Không rõ là vì cái gì, nhưng mà y thật sự muốn hung hăn tẩn cho hắn một trận. Có một loại cảm giác nôn nóng vẫn tích lũy sâu trong lòng, khiến cho y không thể không làm chút gì đó mà phát tiết.

Nhìn nhãn thần hừng hực thiêu đốt của y, ý cười trên mặt Kì An Chi giảm bớt vài phần, “Em định đánh thật à?”

“Nhiều lời!” Đường Mộ Thần không thèm rút cánh tay bị hắn túm được ra, mà tung người đá lên một cước thẳng vào bụng Kì An Chi!

Kì An Chi chật vật né tránh, đành phải buông lỏng tay ra, nhìn vẻ mặt của y, trông thật giống tiểu sư tử đang tức giận, bật cười ha hả, “Được! Chúng ta đã lâu không có tỷ thí qua, ngày hôm nay sẽ thử xem thân thủ của em! Không được hối hận nhé!”

Nhãn thần của hắn chợt thay đổi, rùng mình một cái đã lập tức áp sát Đường Mộ Thần, Đường Mộ Thần không dám khinh địch, vội vàng tránh đi, xoay người lại công kích đối phương.

Đường Mộ Thần vốn là học Taekwondo, công phu sử dụng chân là chính, Kì An Chi lại là học Vịnh Xuân Quyền lấy đòn tay là chủ đạo. Hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, từ khi chỉ biết khoa tay múa chân cho đến khi thành thục võ thuật, vì vậy mà đối với võ công của đối phương đều phi thường rõ ràng, kiến chiêu sách chiêu, tuyệt đối nghiêm túc.

Gian phòng nhỏ hẹp nhất thời thành tràn ngập mùi thuốc súng, chẳng bao lâu sau cả hai đã đánh đến rối tinh rối mù.

“Rầm!” Đây là tiếng Kì An Chi đạp đổ cái ghế.

“Xoảng!” Đó là tiến Đường Mộ Thần gạt ngã bàn trà.

Hai người bọn họ càng đánh càng hăng, đánh đến bất diệc nhạc hồ, mặc kệ hàng xóm xung quanh.

“Làm cái gì vậy? Ồn chết đi được!”

“Hơn nửa đêm không ngủ, nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài đường mà đánh! Có một chút đạo đức công cộng dùm được không?”

Ách…

Đường Mộ Thần hơi lo lắng một chút, y và Kì An Chi đánh nhau ầm ĩ qua bao nhiêu năm, đã từng được khuyên can, đã từng được trầm trồ khen ngợi, cũng đã từng có người chỉ tò mò đứng xem, nhưng chưa từng gặp phải loại tình huống như thế này!

Nhìn trái nhìn phải, đây không phải là hoa viên nhà họ, cũng không phải võ trường biểu diễn, mà chỉ là một gian phòng nhỏ hẹp, cách âm cực kỳ kém, đúng kiểu “chuồng chim bồ câu”!

Ý chí chiến đấu lập tức tiêu tan phân nửa, ở cái chỗ này mà đánh nhau, thảo nào trên lầu dưới lầu đều có ý kiến.

“Đừng đánh nữa!” Phiền muộn thu hồi quyền cước, cũng lười thu dọn cái đống hỗn độn dưới đất, định tắm rửa rồi đi ngủ sớm!

Đường Mộ Thần từ bỏ không có nghĩa là không có ai đó sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Kì An Chi cực nhanh mà xông lên, một tay đẩy Đường Mộ Thần ngã xuống đất, “Em thua rồi!”

“Hỗn đản! Anh điên hả?” Mất thăng bằng té sấp xuống sàn nhà đương nhiên là vô cùng khó chịu, mà điều khiến cho y càng khó chịu chính là ánh mắt tràn đầy dục hỏa của Kì An Chi.

“Anh điên rồi, cũng là bị em bức!” Kì An Chi dùng hai tay áp chế nửa người trên của Đường Mộ Thần, dùng cái đầu gối không an phận mà cọ xát hạ thân y.

“Làm gì vậy hả?” Đường Mộ Thần nhướng mày, có chút bực bội mà định đẩy hắn ra, nhưng không thể khống chế được cảm giác ngứa ngáy từ hạ thân bắt đầu lan dần ra. Cái loại cảm giác bị ma sát cách một tầng vải như vậy lại càng dễ dàng kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

“Anh đang hưởng thụ thành quả thắng lợi chứ còn làm gì!” Kì An Chi đáp rất hiển nhiên, không chút ngại ngùng.

“Anh!” Đường Mộ Thần hết chỗ nói rồi, nhưng vẫn là liều mạng giãy dụa, tìm cái cớ mà y cảm thấy thỏa đáng nhất, “Căn phòng này cách âm không tốt!”

“Vậy thì em đừng có kêu to quá là được!” Kì An Chi đương nhiên đâu có dễ dàng buông tha như vậy, “Từ đêm nay trở đi cho đến khi có kết quả của trận tỷ thí tiếp theo, em, phải để cho anhhưởng dụng!”

Kháo! Đường Mộ Thần nổi giận, “Nào có như vậy? Đâu có…”

Y bỗng dưng nhớ ra, lúc đó ký hiệp ước với Kì An Chi, y chỉ lo để ý cách xử trí kẻ thua cuộc mà chết tiệt lại quên mất ước định thời gian với kỳ hạn rồi!

Nếu như Kì An Chi mãi vẫn không chịu bắt đầu trận tỷ thí tiếp theo vậy thì y chẳng phải mỗi ngày đều bị hắn đặt ở dưới thân, còn muốn làm thế nào thì làm? Đường Mộ Thần chỉ mới thoáng nghĩ vậy thôi thì lông tơ toàn thân đều dựng thẳng đứng.

Thế nhưng ── hạ thân cư nhiên không nghe lệnh của não bộ mà trướng lớn vài phần! Cái thứ bản năng chết tiệt của đàn ông!

“Hiểu rồi hả?” Kì An Chi tà tà cười hôn lên vành tai của Đường Mộ Thần Ngô, mới vừa rồi vận động kịch liệt, khiến cho toàn thân quả táo phủ một tầng mồ hôi. Mồ hôi của quả táo, hắn rất thích!

“Thật không công bằng!” Đường Mộ Thần rầu rĩ nói, ngoảnh mặt đi, “Em chỉ thua một lần mà thôi!”

“Công bằng? Trên thế giới này có cái gọi là công bằng sao?Em nghĩ lại đi, nếu như ngày hôm nay người thắng là em, lẽ nào em không đối với anh làm như thế này? Lẽ nào em sẽ không lợi dụng lỗ hổng trong ước định của chúng ta?” Kì An Chi vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại đầy nghiêm túc, “Đường Mộ Thần, em hẳn là nên cảm thấy may mắn, ngày hôm nay em là bại bởi tay anh, nếu như thực sự là bại trên thương trường, chắc chắn em đã bị nghiền nát đến xương cốt cũng không còn!”

Anh với mấy người đó bộ giống nhau sao? Đường Mộ Thần rất không cam lòng, nhưng vẫn là lãnh tĩnh nhìn thẳng vào mắt Kì An Chi, “Nói cho em biết, sao anh lại làm được?” Y muốn biết chính là, Kì An Chi đến tột cùng là làm sao mà mới có thể ký được hợp đồng. Dù cho có thua thì y vẫn muốn thua một cách minh bạch.

Đón ánh mắt của y, Kì An Chi cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng diễm kia, , “Có phải chỉ cần nói cho em biết thì trong khoảng thời gian này em mặc cho anh xử trí? Đặc biệt nói cho rõ ra là xử trí ở trên giường. Em không được mượn cớ chạy trốn nga!”

Cái đồ yêu nghiệt này, đúng là tính toán rất chu toàn! Ai bảo do y đánh mất tiên cơ chứ? Đường Mộ Thần ừ hử một tiếng miễn cưỡng đồng ý.

Kì An Chi cười rộ lên, “Giảo hoạt! Không được ừ hử như thế, anh muốn em nói đồng ý rõ ra!”

Đanh đá! Đường Mộ Thần tức đến đỏ mặt, “Không nói thì thôi!”

Y giãy dụa định đứng lên, lại bị cái kẻ y như con cua khổng lồ giữ chặt không buông, “Thần Thần, không cần miễn cưỡng bản thân có được không? Đều đã ngạnh như thế này rồi còn xấu hổ làm gì?”

Lần này thì quả táo lớn đúng là thẹn quá thành giận thật, “Cút! Đã là đàn ông thì ai mà chẳng có phản ứng như thế? Đừng có mà tự mình đa tình!”

Con cua lớn kẹp chặt quả táo lại, ôm y cùng lăn qua lăn lại trên đất, dù cho đem quần áo biến thành cái giẻ lau cũng cũng không buông tay.

“Em giải thích cái gì? Em đang chột dạ sao? Lẽ nào em không biết giải thích chính là che giấu sao? ”

Đường Mộ Thần không nói nổi nữa, đúng là y có hơi chột dạ, đối với khiêu khích của Kì An Chi, y luôn luôn đặc biệt không có sức chống cự.

Lặng yên một chút, hai đôi môi bắt đầu chậm rãi dây dưa, quấn quýt, cả hai không nhiều lời mà vẫn hiểu nhau, một cái lưỡi bắt đầu tiến quân thần tốc, bá đạo mà đảo qua khắp mỗi một chỗ trong khoang miệng của y, lưu lại ấn ký của hắn. Môi bị hôn đến phát đau, đầu lưỡi cũng bị đối phương gặm cắn không tha, trong miệng có thể cảm nhận được vị rỉ sắt nhàn nhạt.

Cái tên gia khỏa này, thật đúng là…

Đường Mộ Thần nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, đành thoải mái mà hưởng thụ, mặc cho thân thể đuổi theo khoái cảm mà đối phương mang lại.

Ycó thể nghe đượchô hấp của hắn rõ ràng gấp lên, còn có tiếng tim đập thình thịch. Mà điều khiến cho y khó mà nhịn được chính là hạ thân đã trướng đến đau nhức mà vẫn không được âu yếm, rõ ràng *** là do bị hắn khơi mào lên. Y chỉ đành khuất phục mà đưa cái chân không bị kiềm giữ lên nhẹ ma sát thắt lưng đối phương, cố gắng giải tỏa một chút dục vọng.

“Làm đi!” Lời duy nhất mà Kì An Chi nói ra, chỉ là hai chứ vô cùng đơn giản. Chân thật đáng tin, nhưng vẫn mang theo ý hỏi.

Đường Mộ Thần không có hé răng, y biết, dù cho y có cự tuyệt thì gia khỏa này vẫn sẽ làm. Khác nhau ở chỗ là nếu như y phản đối thì hắn sẽ kiềm chế một chút mà thôi.

Nhưng dù sao y cũng đã thua, không phải sao? Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, Đường Mộ Thần lần này quả thật đã thua Kì An Chi rồi. Có chơi có chịu, y không muốn làm kẻ tiểu nhân bội ước.

Coi như là hình phạt đi! Đường Mộ Thần nghĩ như vậy mà cho bản thân một cái lý do để phóng túng.

——————————–