Duy Ngã Độc Tôn

Chương 543: Cút khỏi trang viên này!




Chủ trang viên này là ai? Trang viên này cũng không phải của Tần Lập, mà là...Tây Qua.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Năm đó trước khi Triệu Tinh Hà giết cha. Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải còn chưa lên ngôi, bởi vì Tần Lập mà ban cho Tây Qua lúc ấy là đầu lãnh Đại Thanh Bang, tòa trang viên hoàng gia này, tuy nhiên Tây Qua cũng không có tới ở lại trang viên ngày nào, sau lại Tây Qua bị đuổi chạy trối chết. Triệu Tinh Hải cũng không có thu hồi lại tòa trang viên.

Một tòa trang viên mà thôi, đối với vị vua của một nước mà nói cũng không tính là gì, lưu lại nơi này cũng coi như giữ một đoạn tình hương khói nói không chừng đến ngày nào đó Tây Qua trở lại, nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng tốt của mình.

Có lẽ ngày này là một trăm năm, hai trăm năm sau. Cho nên, Triệu Tinh Hải tính ban cho Tây Qua tòa trang viên này, vĩnh cửu, giống như hắn đã ban cho A Hổ thành Hoàng Sa vĩnh cửu, hết thảy chuyện này đều là nhờ có Tần Lập.

Bởi vậy, nhiều năm qua như vậy, cũng chưa từng có bất cứ người nào dám đến trang viên này gây phiền toái thậm chí còn có không ít quan viên hiểu lầm, chủ động đến nịnh bợ tên gọi là Hà lão gia này.

Nhưng Hà lão gia tự trong lòng mình, lại biết rất rõ thân phận địa vị của mình, tuy rằng mấy năm gần đây hắn có chút lâng lâng, rất nhiều thời điểm đều đã xem mình trở thành chủ nhân nơi này, nhưng hắn còn không có hồ đồ đến nỗi ngu ngốc ôm mối dục niệm đó. Trong nháy mắt này, dục niệm đó biến mất không còn một mảnh.

- Lão gia...ngài làm sao vậy?

Cô gái trẻ nằm trên giường, dường như còn không có ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Cái này cũng không thể trách nàng, bởi vì ở trong lòng nàng. Hà lão gia chính là chủ nhân nơi này, cho nên nàng cười nũng nịu, vươn tay định sờ chỗ đó của Hà lão gia.

- Bốp!

Hà lão gia đang giận dữ hung hăng tát một cái trên mặt cô gái trẻ xinh đẹp, vẻ mặt dữ tợn nổi giận mắng:

- Cút ngay!

Cô gái mắt rưng rưng lệ, không dám tin nhìn Hà lão gia, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị dọa cho lặng thinh.

Hà lão gia hoang mang rối loạn hối hả mặc quần áo, sau đó vội vàng mang theo tên tâm phúc kia chạy ra bên ngoài. Trừ hoạt động trên giường, gần như Hà lão gia không có vận động gì nên chạy mấy bước liền thở hổn ha hổn hển, tên tâm phúc chạy phía sau nói:

- Lão gia! Ngài chậm lại một chút!

- Không thể chậm! Nếu chậm sẽ không còn mạng sống!

Hà lão gia vừa thở hổn hển nói vừa lúp xúp chạy tới. Khi tới cửa, đột nhiên nghe ngoài cửa lớn một tràng tiếng quát tháo, thanh âm vô cùng kiêu ngạo.

- Các ngươi là từ đâu tới ăn xin? Muốn cướp trang viên của lão nương à? Nằm mơ đi! Cũng không dò la hỏi xem lão nương là ai, đã dám tới nơi này gây rối? Hừ! Thành chủ đại nhân thành Thanh Long các ngươi quen biết sao? Lũ quỷ đói các ngươi cũng không nghe nói tới sao? Thành chủ đại nhân, cùng lão gia nhà ta là bạn tốt! Biết điều thì các ngươi mau mau cút xa một chút cho lão nương! Lão nương đỡ khỏi báo quan bắt các ngươi nhốt vào đại lao!

Hà lão gia đột nhiên run lên bần bật, chân nọ vấp chân kia, lập tức ngã cái rầm ở đó, tay và mặt đều trầy trụa, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không có cảm giác, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào như dã thú:

- Con tiện phụ này! Lão tử phải giết ngươi!

Nói xong, Hà lão gia xông ra ngoài như là một cơn gió, thấy một nữ nhân trung niên toàn thân trang sức đầy vàng bạc châu báu, trên mặt phết một lớp phấn dày, vẻ mặt kiêu ngạo đang một tay chổng nạnh, một tay chỉ vào đám người đổi diện sắc mặt khó coi lớn tiếng mắng.

Thấy Hà lão gia đi ra, phụ nữ trung niên còn không có ý thức được là hắn đang mắng mình, ngược lại khí thế càng tăng lên, lớn tiếng nói:

- Chờ xem, lão gia nhà chúng ta ra đến đây nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt...Ồ? Lão gia! Mặt của ngài bị làm sao vậy?

- Làm sao vậy? Ta đánh chết ngươi con tiện phụ này!

Hà lão gia lườm phụ nhân một cái, hận không đánh chết bà ta ngay tại chỗ. Năm đó nếu không phải cha mẹ huynh muội tiện nhân này đi vào trang viên, tham tài một cách điên cuồng, mình đâu đến nỗi như hôm nay?

- Tỷ phu! Huynh làm cái gì vậy? Tỷ tỷ của ta đâu có nói sai?

Một người mập mạp mặt mày hồng hào, cau mày nhìn Hà lão gia nói:

- Một đám ăn xin như vậy, chẳng lẽ tỷ phu còn sợ bọn chúng hay sao? Khi gã mập mạp nói chuyện, còn nháy mắt ra dấu với Hà lão gia.

Sau đó đi đến bên cạnh Hà lão gia, nhỏ giọng nói:

- Tỷ phu! Những người này, cho dù thật là chủ nhân của trang viên này, nhưng huynh quen biết tốt với thành chủ thành Thanh Long, trực tiếp bắt tất cả bọn họ giam vào đại lao. Đến lúc đó, còn không phải chúng ta...

Hà lão gia xoay chuyển tròng mắt, cảm thấy biện pháp này đích thật là không tệ. Tuy nhiên nghĩ lại đột nhiên nhớ tới năm đó khi người nọ thuê mình tới làm quản gia, trong lúc vô ý nói qua một câu:

- Hà quản gia! Về sau hoàng trang...ồ không, trang viên này sẽ do ngươi trông nom, ngươi phải hết sức tận tâm, ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, chủ nhân trang viên này lai lịch không tầm thường, hơn nữa thực rất có thể vẫn không tới ở nơi này. Cho nên, ngươi có tham ô chút đỉnh cũng không có gì, nhưng nếu ngươi dám ra tay quá trớn, đó chính là tự tìm chết!

Những lời này, mấy năm trước Hà quản gia vẫn nhớ rõ, nhưng thời gian sau này hắn đã vứt những lời đó lên chín tầng mây. Hắn cảm thấy bị người ta gọi là Hà quản gia, cùng với được xưng là Hà lão gia, đó hoàn toàn là hai mức độ khác biệt.

Thế nhưng trước mắt, Hà quản gia bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm bọn quan viên đến lôi kéo làm quen với mình, luôn luôn nói chính mình vận khí tốt, không ngờ có thể nhận được tòa trang viên này. Dường như tòa trang viên này có lai lịch gì đó, hắn nhớ tiếp năm đó người tới thuê mình làm quản gia, trong lúc vô ý nói ra hai chữ hoàng trang.

Trong lòng Hà quản gia đột nhiên như bị nhéo một cái, trang viên này cộng với hơn vạn mẫu ruộng tốt phía sau, không ngờ là...hoàng trang cũng chính là...trang viên hoàng gia.

- Con bà nó! Đám bại hoại các ngươi hại chết lão tử rồi!

Hà quản gia hung hăng trừng mắt nhìn cậu em vợ một cái, cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của phu nhân, hắn cố làm ra vẻ mặt tươi cười, vết máu trên mặt còn chưa kịp lau, quần áo trên người nhàu nát bụi bẩm, nhìn qua thập phần chật vật.

- Ha ha! Tại hạ là Hà quản gia! Xin hỏi vị nào tự xưng là trang chủ của trang viên này? Trong lời nói của Hà quản gia cũng để lại đường lui, hắn không có nói thẳng vị nào là trang chủ đại nhân, mà là hỏi...ai tự xưng là trang chủ.

Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên vẫn đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Tây Qua.

Đám đệ tử Băng Tuyểt Môn, giờ phút này cũng đều thập phần phẫn nộ. Từ Băng Tuyết Cực Hàn một đường chạy trối chết tới đây, có thể nói gần như là hao hết sạch thể lực, hiện tại bọn họ mong muốn nhất chính là có thể tắm rửa trong nước ấm một phát, sau đó thanh thản ngủ một giấc, tỉnh lại có một bữa cơm no đủ. Thế nhưng không nghĩ tới, lại bị người ta đối xử như một đám ăn xin, thử hỏi tâm tình sao có thể tốt được chứ?

Kỳ thật xấu hổ nhất phẫn nộ nhất là Tây Qua.

Đây là địa bàn của hắn, trang viên này cũng là của hắn, thế mà hiện tại lại xuất hiện chuyện chó chết như vậy, vốn phải là tên nô bộc lại chặn chủ nhân ở ngoài cửa?

Nói thật, Tây Qua rất muốn giết thẳng vào trong, giết sạch đám người này cho xong. Tuy nhiên hắn nghĩ lại: một là làm như vậy có điều không tốt lắm, bởi vì những người này đều là người thế tục bình thường mà thôi giết bọn họ không có cảm giác thành tựu gì, còn có thể khiến cho người trong môn phái nghĩ rằng mình là người hiếu sát. Hắn vừa mới tiếp nhận chức môn chủ, vẫn là phải chú ý tới ảnh hưởng của nhất cử nhất động của mình.

Điều thứ hai ở đây dù sao cũng là Thanh Long quốc, là quốc gia hắn sinh ra, hiện tại Hoàng đế Triệu Tinh Hải coi như đối xử không tệ với hắn, đổi với công tử lại cung kính, vì thế ở nơi này giết người, coi như cũng làm mất mặt Triệu Tinh Hải.

Cho nên, Tây Qua cảm thấy nếu đối phương biết điều một chút, chuyện này cứ như vậy quên đi, chờ sau này bổ trí lại, đuổi hết bọn chúng đi là được, về phần những người này nhiều năm như vậy bòn rút bao nhiêu tài vật, Tây Qua có một trăm biện pháp làm cho bọn họ phải nhả ra toàn bộ.

Nhưng lại không nghĩ rằng, người nơi này lại kiêu ngạo đến mức như thế, gã quản gia mắt thấy chủ nhân, tuy rằng lộ vẻ mặt sợ hãi nhưng trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút vẻ giảo hoạt con buôn kia, làm sao có thể che mắt được Tây Qua là người xuất thân đường phố này chứ?

Nghe Hà quản gia hỏi như vậy. Tây Qua cười lạnh một tiếng, bước tới, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh, hỏi:

- Ngươi! Chính là quản gia nơi này?

Hà quản gia bị Tây Qua nhìn với ánh mắt áp bức đó khiến cho không ngang đầu lên được. Thực lực của Tây Qua ở trước mặt Tần Lập không tính là gì, nhưng trong mắt người bình thường trên thế tục, quả thực chính là tồn tại như vị Thần. Hà quản gia làm sao có thể chịu đựng nổi áp lực từ Tây Qua phóng xuất ra.

- Tiểu...Tiểu nhân chính là...

Trên trán Hà quản gia bắt đầu không ngừng chảy mồ hôi, nhưng hắn cố chống lại, ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ngài chính là chủ nhân tòa trang viên này? Xin hỏi một câu, nhưng có mang đến đây tín vật không?

Tây Qua nhe răng cười:

- Tín vật? Tín vật gì?

Lúc này, lão bà của Hà quản gia, phụ nhân trung niên một thân đeo đầy trang sức đó, vừa nghe Tây Qua nói lập tức lại nổi lên bổn sự, quát lớn:

- Tốt lắm! Ngươi ngay cả tín vật cũng không có, mà dám tự xưng là chủ nhân nơi này, ta xem ra ngươi không muốn sổng rồi! Hộ viện đâu? Hộ viện đều chết sạch hay sao? Còn không lên bắt hết bọn chúng cho ta...

- Bốp!

Không đợi phụ nhân nói xong, đã bị Hà quản gia hung hăng tát một cái té trên mặt đất.

Hà quản gia còn chưa hết giận, tiến lên không quan tâm lại đá cho mấy đá, trong miệng mắng:

- Con tiện nhân này! Đâu phải chỗ ngươi nói chuyện! Lão tử đánh chết ngươi đỡ phải chịu đựng ngươi lắm mồm!

Tên đệ đệ của phụ nhân thấy thế lập tức xông lên, nhằm thẳng vào mặt của Hà quản gia hung hăng tung một đấm, đánh cho Hà quản gia ngã lăn trên mặt đất, trong miệng còn mắng:

- Họ Hà kia! Con bà ngươi! Thực nghĩ rằng ngươi là lão gia sao? Năm đó ngươi chỉ là một tên khố rách áo ôm, thời điểm tỷ tỷ của ta gặp ngươi, ngươi có cái gì? Ngươi ngay cả nhà ở cũng không có, nếu không nhờ tỷ tỷ của ta, ngươi đã sớm xin ăn trên đường phố rồi! Bây giờ ngươi lợi hại lắm sao? Dám đánh tỷ tỷ ta, hôm nay ta sẽ đánh chết phường lang sói ngươi này!

Lúc này, phụ nhân bị đánh ngã xuống đất lại đi tới kéo tay đệ đệ của mình, kêu khóc không cho hắn đánh.

Lúc này từ trong trang viên lại lao ra hai lão già, miệng vừa cao giọng mắng, vừa giơ cao gậy trong tay như muốn đánh chết Hà quản gia.

Tây Qua nhăn mày, nhìn thấy màn kịch trước mắt, trầm giọng quát:

- Đủ rồi!

Một tiếng quát này dẫn theo lực lượng tinh thần của cảnh giới Chí Tôn, lập tức làm cho tất cả đám người này đều sợ tới mức ngẩn người tại chỗ.

Trên mặt Hà quản gia sưng vù, quần áo cũng bị rách te tua, khóe miệng còn rỉ máu.

Trên gương mặt của phụ nhân cũng sưng phù, trên người cũng toàn bộ đều là tro bụi cùng dấu chân, trên mặt cũng có hai chỗ bị toát da.

Cậu em vợ của Hà quản gia, tên mập mạp kia toàn thân hoa phục cũng biến thành rách mướp...

Tây Qua lạnh lùng nói:

- Cho các ngươi thời gian một nén nhang, đều cút ra khỏi trang viên này cho ta!

- Dựa...

Bên kia lão ấu có lẽ là nhạc mẫu của Hà quản gia với vẻ mặt dữ tợn, vừa mới nói ra một chữ, đã bị Tây Qua phóng tới như một tia chớp tung một đá bay ra ngoài. Một đá này gần như Tây Qua dùng hết toàn lực, vẻ mặt càng thêm dữ tợn gầm lên:

- Cút!